Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 19: Chương 19: Đã Từng Quen Biết




Cung Giai Lạc không thể hiểu nổi tại sao hắn lại có mặt ở đây.

Lâm Ngạn ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông kia. Hắn từ tốn bước xuống, tiến đến chỗ ba người như bóng ma cao lớn, chậm rãi một cách nguy hiểm.

“ Nhìn cậu càng lúc càng ra dáng đại thiếu gia rồi “

Anh ta bỡn cợt lên tiếng nói với người mới tới.

Trước lời đùa cợt nhàm chán của người đối diện, Triệu Vĩnh Thạc chỉ cười lạt. Cánh tay rắn chắc vươn ra, tao nhã lấy một ly rượu vang trên mâm của người phục vụ vừa đi ngang - “ Anh không còn câu nói nào mới hơn sao ? Soi mói là một thói quen xấu của những kẻ tiểu nhân, Lâm Ngạn “

Lâm Ngạn nhướn mắt nhìn hắn, không khó nhìn ra anh ta là đang tức giận.

Vĩnh Thạc, ta xem ngươi đắc ý được bao lâu !

“ Anh trai, tôi không biết anh đổi khẩu vị đấy “

Triệu Vĩnh Thạc vừa thưởng một ngụm rượu ngon, ánh mắt di chuyển sang cô, vẻ mặt như phát hiện ra một điều gì đó rất kỳ thú. Hắn nhận ra cô gái này lần trước hắn đã nhìn thấy ngay trước cổng trường đại học cùng với Lâm Ngạn, hai người còn đôi co với nhau.

Lâm Ngạn bất ngờ nở nụ cười.

“ Em trai, xin được giới thiệu với cậu. Đây là bạn gái của Lâm Ngạn tôi... “

Anh ta bỏ lửng câu nói, quay sang nhìn cô rồi lại nhìn hắn. Lông mày một bên khẽ giơ cao một cách xảo quyệt. Trông thấy hành động kỳ lạ của anh ta, Triệu Vĩnh Thạc đôi mắt trở nên sắc bén. Không khí trở nên quỷ dị khiến cho người ta trở nên hồi hộp.

Lâm Ngạn chậm chạp mở miệng, nhấn mạnh từng chữ - “ ... Cung Giai Lạc “

Ba từ như sấm chớp đánh thẳng vào hai người đối diện. Bão tố tràn vào đáy mắt đen thẫm của Triệu Vĩnh Thạc. Đôi mắt hướng về phía cô mà kích động.

Cung Giai Lạc bỗng dưng như có điện giật, toàn thân cô ớn lạnh. Trông thấy hai người đối diện đều chằm chằm nhìn cô làm Giai Lạc vô cùng khó hiểu. Đặc biệt là Triệu Vĩnh Thạc, ánh mắt sắc lạnh như muốn nuốt chửng cô.

Triệu Vĩnh Thạc siết chặt bàn tay đang cầm ly rượu. Hắn dùng lực mạnh mà siết, bàn tay khẽ run lên. Trong một khắc, ly rượu trong tay hắn bị vỡ một mảnh lớn trên thành ly. Rượu từ trong ly chảy xuống tay hắn.

Hành động đó làm Cung Giai Lạc vô cùng sửng sốt. Trái với sự ngạc nhiên của cô, nhìn thấy dáng vẻ kích động chưa bao giờ có ở hắn, Lâm Ngạn trong lòng thầm thích thú. Quả nhiên, cô gái này vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.

Triệu Vĩnh Thạc nhìn người con gái trước mắt tưởng chừng như đã trôi qua cả một thế kỷ. Là sự nhung nhớ đến thắt lại, là sự căm hận đến khổ sở. Vạn lần đã tự dặn dò bản thân dù thế nào cũng phải vứt bỏ, dù có gặp gỡ cũng không được động tâm.

Đôi mắt nâu trầm dần biến hoá trở nên lạnh lẽo. Hắn tiến gần đến ngay trước mắt cô. Một cảm giác hoảng sợ lại dâng lên trong trái tim bé nhỏ của Cung Giai Lạc.

Cánh tay tráng kiện vươn tới, bàn tay không cầm ly rượu nắm lấy tay cô khiến cho Giai Lạc giật mình. Bàn tay hắn to lớn mạnh mẽ bắt gọn bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cung Giai Lạc kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

Hắn nhẹ nâng bàn tay của cô lên, đầu cúi xuống. Mang theo cả hơi thở nguy hiểm chạm lên mu bàn tay cô. Chỉ là Cung Giai Lạc cảm thấy đôi môi hắn nóng rực, quyến luyến nơi làn da non mịn của cô. Có phải cô đang gặp ảo giác chăng ?

“ Cung tiểu thư, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau “ - Một âm thanh mềm nhẹ nhưng lạnh lẽo vô tận.

Giọng nói của Triệu Vĩnh Thạc như xuyên thẳng vào trái tim cô. Một cảm giác quen thuộc từ hình ảnh trước mắt len sâu vào bộ não cô. Đoạn phim cũ kỹ bắt đầu tua nhanh trong trí nhớ làm Giai Lạc cảm thấy rất nhức đầu. Cô chỉ kịp ghi nhớ hình ảnh của một cậu bé với đôi mắt nâu trầm, cậu bé ấy cũng đã từng hôn lên tay cô như lúc này.

Trong chốc lát, mọi thứ đều biến mất sạch, không sót lại thứ gì. Tất cả tưởng chừng như chỉ là ảo ảnh nhưng lại rõ ràng đến mức chân thực. Điều này càng làm cô sợ hãi.

Triệu Vĩnh Thạc gọi cô là Cung tiểu thư. Dáng vẻ kỳ lạ lúc nãy khi hắn biết tên cô cùng câu nói của hắn, biểu hiện vô cùng rõ ràng. Hắn cũng tuyệt đối không thể nhận ra cô là cô gái ở quán bar hôm bữa.

Hắn có biết Cung Giai Lạc, hắn biết cô !

Sự bối rối của cô bị cắt ngang bởi giọng nói giận dữ.

“ Lâm Ngạn, sao con dám mang con bé này đến Triệu gia chứ ? Nơi này không hoan nghênh cô ta ! “ - Triệu Dân nổi giận, trừng mắt nhìn cô.

Cung Giai Lạc lại một lần nữa giật mình, chủ tịch Triệu biết cô, hơn nữa ông ấy còn có biểu hiện không thích cô. Bàn tay bé nhỏ nhanh chóng rút khỏi tay của Triệu Vĩnh Thạc. Cô không thể nhịn được mà lên tiếng.

“ Các người có quen biết tôi ? “

Cô nhìn những người xa lạ trước mắt mà hoảng loạn.

Trông thấy ánh mắt xa cách của cô cùng biểu hiện khác thường, Triệu Vĩnh Thạc liền cau mày.

“ Sao ? Cô không nhớ... “

Triệu Dân chưa kịp nói hết câu thì tiếng nhạc du dương đã vang lên từ dàn nhạc giao hưởng. Lâm Ngạn từ nãy đến giờ đứng xem kịch vui liền chớp lấy thời, kéo cô lại bên mình.

“ Tôi nghĩ đã đến thời gian khiêu vũ rồi, tôi xin phép được đưa bạn gái mình nhảy một bài “

Nói xong, không để hai người kia kịp phản ứng. Anh ta ngay lập tức kéo cô ra khoảng trống giữa sảnh tiệc. Rất tự nhiên ôm lấy eo cô mà khiêu vũ.

Cung Giai Lạc vô thức nhảy theo bước chân anh ta. Cô hiện tại thần trí đã không còn quan tâm đến việc trước mắt nữa. Bản thân đang muốn sắp xếp lại toàn bộ chuyện này.

Đây là Triệu gia. Ông lão kia là chủ tịch Triệu, là chủ nhân của bữa tiệc, là chủ nhân của ngôi biệt thự này. Lâm Ngạn là con trai ông ta. Triệu Vĩnh Thạc cũng xuất hiện ở đây, hắn ta còn gọi Lâm Ngạn là anh trai. Vậy tức là Triệu Vĩnh Thạc cũng là con trai của chủ tịch Triệu. Hai người bọn họ là anh em !

Lúc này, Cung Giai Lạc mới ngước mắt lên nhìn anh ta. Lâm Ngạn biết cô, chủ tịch Triệu biết cô, ngay cả Triệu Vĩnh Thạc cũng biết cô.

“ Anh... biết chuyện gì đó phải không ? “

“ Không gọi tôi là thầy nữa sao ? “

Lâm Ngạn cúi xuống nhìn cô, nở nụ cười như có như không. Thấy dáng vẻ chờ đợi của Giai Lạc, anh ta cũng không muốn trêu cô nữa, từ tốn mở lời.

“ Tôi biết em đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng. Nhưng mà tôi không phải là người phù hợp để giải đáp cho em. Tôi nghĩ em nên tự tìm ra, suy cho cùng đây cũng là ký ức của em “

“ Ký ức ? “ - Cung Giai Lạc sửng sốt nhìn người trước mắt.

Hai người cứ như vậy mà khiêu vũ mặc cho những con mắt xung quanh. Những người phụ nữ ngoài kia đang âm thầm ghen tức với cô. Vì sao con nhỏ xấu xí đó được khiêu vũ với đại thiếu gia của Triệu gia, lại còn được gần gũi với Triệu Vĩnh Thạc. Khiến cho người ngoài không thể không ganh tị.

“ Xin lỗi, tôi có thể xen ngang không ? “

Hạ Việt bước tới chỗ hai người, vỗ vào vai Lâm Ngạn.

Hai người dừng khiêu vũ, Lâm Ngạn buông cô ra, giao cô cho cậu.

“ Được, bạn học Hạ cứ tự nhiên “

Hạ Việt gật đầu ngay lập tức nắm lấy tay cô tiếp tục khiêu vũ.

“ Giai Lạc, cậu làm sao vậy ? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy ? “

Cung Giai Lạc lắc đầu. Cô hoảng loạn, thực sự hoảng loạn.

Hạ Việt lo lắng nhìn cô. Cậu đã chứng kiến từ đầu chí cuối. Đã hiểu được một phần nhưng cũng không biết vì sao bọn họ lại biết Cung Giai Lạc.

Từ nơi góc phòng, đôi mắt của người đàn ông sắc bén như dao. Lạnh lẽo đến cực điểm như một con thú rình mồi trong bóng tối. Chờ đợi và chờ đợi...

Một hồi lâu, khi cô đã thực sự bình tĩnh mới nhỏ nhẹ nói một tiếng - “ Hạ Việt, đưa mình ra khỏi đây. Mình cần một nơi an tĩnh “

Hạ Việt không trả lời chỉ gật đầu một cái, ngay lập tức ôm lấy eo cô đi vào trong đám đông rời khỏi sảnh tiệc. Vì Lâm Ngạn còn đang tiếp chuyện với một người quan trọng nên không hay biết gì.

****dải phân cách cutoe lạc lối****

Hạ Việt không đưa cô về kí túc xá mà trở lại căn hộ của cậu.

“ Cậu uống nước đi “

Cậu đem cốc nước mát tới cho cô.

Cung Giai Lạc ngồi trên ghế salon biếng nhác cầm lấy, uống một lần hết cả ly. Hạ Việt kéo một chiếc ghế tới ngồi ngay trước mặt cô.

Cậu vươn tay cầm lấy cái ly không trên tay cô để sang một bên, nghiêm túc lên tiếng - “ Bây giờ cậu có thể kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra được rồi chứ ? “

Cô ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt mông lung như phủ sương mù. Hạ Việt càng thêm lo lắng, lần đầu tiên cậu mới thấy bạn mình trong bộ dạng này.

Lúc sau, Cung Giai Lạc mới chịu mở miệng kể chuyện. Bắt đầu từ lúc cô muốn trả thù Lệ Vũ Đình mà gặp gỡ quyến rũ Triệu Vĩnh Thạc cho đến chi tiết sự việc kỳ lạ xảy ra tối hôm nay, Giai Lạc đều kể hết cho Hạ Việt nghe.

“ Mình nghĩ chuyện này cậu nên hỏi cha mẹ cậu. Họ chắc chắn biết được cậu từ mười tuổi trở đi đã gặp gỡ những ai, xảy ra chuyện gì “

Cậu nghiêm túc khuyên cô.

Cô thở mạnh một cái rồi gật đầu - “ Chỉ có thể như vậy thôi “

Bọn họ đã từng quen biết cô, chứng tỏ Giai Lạc đã từng đến Bắc Kinh. Thảo nào lại như vậy, thảo nào cô luôn cảm thấy thành phố này quen thuộc đến như vậy.

Lâm Ngạn dẫn cô đến bữa tiệc đó, rốt cục có mục đích gì ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.