“Mẹ, không sao đâu. Con lớn rồi có thể tự chăm lo cho bản thân mình mà. Mẹ cứ như thế này thì làm sao con đi được” - Giai Lạc cố gắng dỗ mẹ mình nín khóc. Thật ra cô cũng muốn khóc, tuy ngoài mặt ra vẻ không sao nhưng trong lòng thì nước mắt đang muốn chảy ngược vào trong.
Hôm nay là ngày Giai Lạc đi du học, nếu biết trước mẹ cô sẽ diễn một màn khóc lóc như thế này cô nhất định sẽ không để mẹ ra tiễn.
Bà Phương lau nước mắt, ôm đứa con gái cứng vào lòng - “ Cha con gửi lời tạm biệt. Và xin lỗi vì đã không thể ra tiễn con. “
“ Vâng, con biết rồi. Tối hôm qua cha đã cùng con nói chuyện. “
Giai Lạc không trách cha, cô biết ông ấy không phải là người giỏi nói lời tạm biệt. Đặc biệt là đối với đứa con gái bảo bối của mình. Cô chỉ là cảm thấy hơi tủi thân một chút.
Hai mẹ con ôm nhau lần cuối rồi Giai Lạc mới đẩy xe vali đi vào cổmg soát vé. Chiếc loa tại sân bay bắt đầu phát thông báo chuyến bay từ Việt Nam đến Bắc Kinh sẽ khởi hành trong vòng 10 phút nữa. Giai Lạc bước vào và nhìn xung quang, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ bước qua một thế giới mới, sẽ bắt đầu bước qua một trang khác.
**********Dải phân cách cutoe**********
Máy bay chuẩn bị cất cánh, Giai Lạc ngồi vào ghế hành khách. Cô tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ một chút nữa thôi là cô sẽ rời TPHCM và đến nơi được gọi là Bắc Kinh. Thật ra cô có thể chọn một nơi khác tốt hơn như các nước ở Châu Âu nhưng cô lại chọn Bẳc Kinh, Trung Quốc. Đơn giản là vì nó rất gần với Việt Nam.
Giai Lạc thật sự chẳng muốn đi đâu xa bởi vì có như vậy cô mới có cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn xa gia đình. Còn một lí do nữa, Giai Lạc là người gốc Trung. Từ nhỏ cô đã rất thích học tiếng Trung Quốc, cô cũng có một sự say mê đặc biệt đối với đất nước này.
Cô dựa vào ghế lôi tai phone ra nghe nhạc. Nhớ những năm tháng trước đây cô từng là một đại tiểu thư con nhà giàu ăn chơi tại đất Sài Gòn. Buổi sáng thì đi học, đôi khi còn cúp học, tối đến lại tụ tập bạn bè đi bar. Cái thời ăn chơi khi đó làm cô cảm thấy bản thân mình hư hỏng quá.
Khi Giai Lạc nghe lén được cha mẹ nói chuyện trong phòng về việc công ty có thể có nguy cơ bị phá sản thì cô mới nhận ra không có gì là mãi mãi cả, đối với những thứ hào nhoáng lại càng không.
Sau đó cha mẹ cũng giấu Giai Lạc không muốn cho cô biết. Chỉ đột nhiên đưa ra đề nghị muốn đưa cô ra nước ngoài du học. Giai Lạc cũng không nói lời nào vì muốn cha mẹ không phiền lòng, mà chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Cô biết chỉ có như vậy cha mẹ cô mới yên lòng.
Giai Lạc khẽ thở dài, cuộc sống sau này của cô có lẽ khó khăn đây. Nhưng cô vẫn phải cố gắng học thật giỏi, dẹp hết những quá khứ ăn chơi đó dang một bên, trở thành một con người tốt hơn.
**********dải phân cách cutoe************
...Thành phố Bắc Kinh...
Từ sân bay Giai Lạc đón taxi đến thẳng đại học Thanh Hoàn. Tiếng phổ thông của cô rất tốt nên không vấn đề gì, hỏi đường cũng rất dễ dàng. Đi một quãng đường khá xa, chiếc xe đỗ lại ngay trước cổng trường đại học, Giai Lạc bước xuống xe lấy hành lý rồi đi vào trong. Trường cô là trường đại học hạng A nên được xây dựng rất lớn và khanh trang, khuôn viên rất rộng rãi.
Giai Lạc cố gắng hỏi han để tìm đường đến kí túc xá nữ gần đó, may mắn là cuối cùng cũng tìm được. Rất đông nữ sinh đang xách khệ nệ hành lý đến để nhận phòng kí túc xá. Cô quản giáo chỉ dẫn Giai Lạc đến phòng của mình, cô sẽ phải ở chung với hai bạn nữ sinh khác.
Giai Lạc lại khẽ thở dài, một đại tiểu thư như cô đây đã quen ngủ một mình trong cằn phòng rộng lớn và sang trọng. Bây giờ lại phải chui rúc trong một căn phòng với hai người nữa, thiệt là có chút khó chịu.
“ Không được, Giai Lạc mày không được như vậy. Phải thay đổi bản thân và còn phải sống tự lập nữa “ - Giai Lạc thầm cảm thán trong lòng. Cô nhanh chóng đem hành lý vào phòng sắp xếp. Phòng vẫn trống trơn, không có bóng ma nào, hình như hai nữ sinh kia vẫn chưa tới.
Cô nhìn xung rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Giai Lạc uể oải đưa tay tháo cặp kính to đùng trên mặt cô xuống và quăng sang một bên. Quả thực nó làm cô rất khó chịu, nhưng vì không muốn bị chú ý hay làm phiền nên Giai Lạc đành tạo vỏ bọc này vậy. Vẫn còn một lý do nữa và đây chính là lý do khiến cô phải cực nhọc hóa trang như vậy.
Tất cả là do tên Hạ Việt kia, muốn kiếm đề tài viết báo thì tự mình đi mà trải nghiệm. Cô đi du học chứ có phải đi đóng phim đâu. Cậu ta một hai đòi Giai Lạc khi đi du học nước ngoài phải giả dạng thành một nữ nhân xấu xí trải nghiệm cuộc sống mới mẻ, sau đó diễn một màn hóa thiên nga. Để cho cậu ta có đề tài viết truyện dài kỳ trên một trang báo mạng.
“ Năn nỉ nhà ngươi đấy, chúng ta là bạn thân mà, nhịn nhục một năm học thôi. Năm sau, nhà ngươi sẽ được hóa thiên nga, tha hồ thâu tóm thiên hạ. Cả thiên hạ này là của nhà ngươi “ - Hạ Việt chắp tay, thút thít năn nỉ.
Cung Giai Lạc chống một tay bên hông, kiêu ngạo nói - “ Xin lỗi, chị đây vốn dĩ là phượng hoàng. Không hứng thú với mấy trò làm vịt ấy “
Cậu ta thực sự bội phục khoảng làm “kiêu” của cô. Sau đấy, Hạ Việt đưa ra đủ thứ lý do, những lời dụ dỗ cô cho bằng được. Cuối cùng sau ba ngày hai đêm “siêng năng” năn nỉ. Hạ Việt đã thuyết phục được cô. Vả lại Giai Lạc cũng cảm thấy cậu ta nói có lý, không phải phóng đại gì, vẻ ngoài của cô thực sự rất gây chú ý. Khó lòng yên ổn học hành.
Giai Lạc nằm trên giường lăn qua lăn lại. Ngày kia cô sẽ nhập học nên có lẽ là phải chuẩn bị nhiều thứ đây. Từ ngày hôm nay sẽ phải bắt đầu cuộc sống mới.
********************************
Hai tháng sau....
Giai Lạc nằm ỳ ra trên giường vật lộn với đống bài tập kinh tế. Cô tuy là một đứa rất thông minh nhưng lại khá chậm tiêu trong mấy việc này. Việc cô liều mình đăng ký học ngành quản trị kinh doanh này chỉ vì muốn giúp cha cô khôi phục lại công ty.
“ Này Giai Lạc, mau ăn cơm thôi. Mạc Dung đã mua thức ăn về rồi đây này ! “ - Ngao Yên đang nằm ở giường đối diện liền bật dậy chạy ra đón lấy phần cơm từ tay Mạc Dung. Cô thấy vậy cũng mau chóng xuống giường lấy thức ăn. Cung Giai Lạc đã sớm đói meo từ chiều đến giờ rồi.
Đang ngồi gặm miếng thịt kho thì bỗng dưng cô nàng Mạc Dung ngoắc cô và Ngao Yên lại gần - “ Hai cậu mau lại đây xem cái này đi, nhanh lên ! “.
Cả hai đứa tò mò liền lập tức lại gần dán mắt vào cái màn hình laptop của Mạc Dung.
“ Các cậu nhìn đi, đây diễn đàn của trường mình. Họ đang tổ chức bình chọn hoa khôi đó “ - cô nàng vừa nói vừa hí hửng chỉ vào màn hình.
Ngao Yên liền mỉa môi - “ Coi cái này làm gì chứ ? Chỉ khiến mình tủi thân thêm thôi. Cứ nhìn ba đứa chúng ta xem... À mà không cứ nhìn vào đám con gái khoa quản trị kinh doanh trường mình đi, nhìn thôi cũng thấy có lỗi với nhan sắc rồi. Có mơ cũng chẳng lọt vào được top “.
Giai Lạc nhìn vào cái bảng bình chọn mà ngạc nhiên hỏi - “ Sao khoa mình lại không thể ? “
“ Cho mình xin đi cô nương. Con gái khoa mình thuộc hàng chót bản của trường rồi. Nếu không phải xấu thì là mọt sách. Đúng là tủi thân muốn chết “ - Ngao Yên lại bắt đầu ca thán.
Nhưng mà Giai Lạc cũng phải công nhận con gái khoa mình “xấu “ thật. Không phải chế bai gì đâu nhưng cô thấy đa số con gái học kinh doanh đều khá là xinh cơ mà. Sao khoa quản trị kinh doanh trường mình lại không thể kiếm nổi một hoa khôi thế không biết.
Cung Giai Lạc môi khẽ cong nhẹ. Cô còn tưởng truyện này chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, thì ra thực sự có. Nếu như là trước kia cô chắc chắn sẽ không lọt khỏi mấy danh sách này.
Nhưng bây giờ thì khác, sống dưới vỏ bọc của mình suốt hai tháng nay thì Giai Lạc đã được gẳn với cái mác mọt sách xấu xí rồi. Thật là đau thương quá mức, cô dường như muốn gào lên : Các người lại đây mà xem tôi là một mỹ nhân đây này tại sao các nguời không thấy !
Cô khẽ thở dài. Tất cả đều là vì một tương lai tốt đẹp cho con em chúng ta, Giai Lạc đành cắn răng hy sinh dung nhan của mình.
Cung Giai Lạc cô trước kia đã quen với việc mọi người chú ý đến mình. Hiện tại, thì cũng được chú ý thật, nhưng là do cô xấu xí quá mức. Nếu như có một bảng bình chọn kẻ xấu xí nhất trường, cô chắc chắn đứng đầu top.
Nhắc lại chuyện này, Giai Lạc càng tức giận. Cũng lại do tên bánh bèo Hạ Việt kia ! Từ ngày cô đi du học, đã không biết bao lần gọi hồn tên ấy. Cái bộ mặt hóa trang cực kỳ xấu xí này cũng là ý tưởng cùng tác phẩm của cậu ta. Đáng hận !
“ Ngao Yên nói đúng đấy. Cái bảng bình chọn này chỉ có những đứa nữ sinh bên khoa thanh nhạc là lọt vào thôi “ - Mạc Dung chán nản đồng tình ý kiến.
Cung Giai Lạc nghe vậy nhún nhún vai, thôi thì kẻ mọt sách đi làm việc của kẻ mọt sách, không nên lo việc thiên hạ. Nghĩ thế, cô lại vùi đầu vào ăn rồi trở lại giường làm bài tập.
Trong lúc đang vắt óc suy ngẫm làm bài thì đột nhiên trên màn hình trang Facebook của cô hiện ra cuộc trò chuyện nhóm với hai người :
# Emy Trần : Khoẻ không em iu ?
# Adeline (cô) : Chưa chết :3
# Boy Bánh Bèo : Sao nhà ngươi không chết cho ta nhờ ? Sống mà ăn hại nền văn minh quá :)))))
# Adeline : Ta cũng muốn chết lắm.
# Boy Bánh Bèo : Đừng chết, nhà ngươi còn phải sống trải nghiệm để ta có truyện để viết. Sao rồi, vịt con xấu xí có bị ai đàn áp chưa ?
# Adeline : Cũng may là chưa.
# Emy Trần : May cho ngươi hay may cho kẻ nào đó ?
# Adeline : May cho ngươi là ta không ở đó.
# Emy Trần : -_-! Thôi được rồi, lâu ngày mới thấy nhà ngươi online Face. Có phải đi du học rồi nên quên chị em phải không ?! Có biết cộng đồng mạng từ mấy tháng trước xôn xao là mày mất tích không hả ?!
# Adeline : Rồi rồi, bổn tiểu thư biết hết. Ta biết khi ta đi rồi, thiên hạ nơi ấy rất nhớ ta. Ta đây làm sao không nhớ hai con Pet các ngươi, chỉ là vì ta bận bịu quá nên không lên mạng được. Thông cảm cho ta, ngoan bổn tiểu thư sẽ mua xương heo về hầm cho hai ngươi. Hay là muốn ăn sống ?
# Boy Bánh Bèo : “.......”
# Emy Trần : “........”
# Boy Bánh Bèo : Emy Trần, mau cắn nó !
# Emy Trần : “......... Ta hận ! “
# Adeline : ╯﹏╰
# Boy Bánh Bèo : Nói chơi chứ, ở bên đó sao rồi ? Tốt chứ ? Có cần bọn này giúp gì không ?
# Adeline : Ta đây sống rất tốt, mọi chuyện cũng rất ổn. Các ngươi cứ yên tâm, đừng xem bổn tiểu thư đây là con nít chứ.
# Emy Trần : Ê, đừng hiểu lầm nha. Bọn ta chỉ là đang lo sợ nhà ngươi biến trường thành khu giải trí thôi.
# Ali Bloom : Có ý gì ?
# Boy Bánh Bèo : Ý là đi du học rồi thì bớt bớt một chút, kẻo phải xách gói về Việt Nam rồi lại bán bánh tiêu cho tiêu cuộc đời.
# Emy Trần : KKK
# Adeline : Biến !
Sau một hồi tám chuyện, Cung Giai Lạc mới dẹp máy đi ngủ. Thật là bực mình, lâu ngày mới nói chuyện mà hai đứa kia lại xỏ xiên cô. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ có hai đứa nó là quan tâm cô nhất.
Dù sao cũng đã là bạn thân bảy năm trời nên bọn cô rất hiểu nhau. Thật sự Giai Lạc rất nhớ bạn bè, nhớ cả cha mẹ nữa. Bỗng nhiên cô cảm thấy mọi thứ xung quanh thật tẻ nhạt.