Tối về ký túc xá, Cung Giai Lạc ôm một đống nộ khí dồn nén từ trưa đến giờ quăng lên Face với dòng Status khéo chửi xéo ai đó. Tất nhiên là cô ta chẳng bao giờ đọc được.
Sau khi dòng tâm trạng được đăng lên được vài phút thì lượt like cũng tăng lên vài ngàn. Và đông đảo các FBer thi nhau bình loạn. Một số người thì hỏi dạo này tại sao không thấy cô xuất hiện, có kẻ còn nói dám nói :
“ Có phải Adeline cũng giống như mấy ca sĩ trong Showbiz mất tích trong thời gian dài là vì “Ăn cơm trước kẻng” mọc ra một cái bọc trong bụng chăng ? “
Giai Lạc muốn phun máu ra cả màn hình latop. Đúng là miệng lưỡi của dân mạng. Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Một số khác thì lại tò mò không biết cô đang nói đến ai. Vài kẻ còn đoán mò này nọ, ngay cả Emy Trần cũng bị bọn họ lôi vào. Giai Lạc bó tay, không thể nói nổi. Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Emy Trần :
#Emy Trần : Ai động vào nhà ngươi thế ?
# Adeline : Không có gì đâu em yêu chỉ là dạo này có vài kẻ thích huênh hoang, không vừa mắt ta.
# Emy Trần : Nếu chó đã sủa bậy thì phải dạy bảo nó liền. Hiểu ý ta chứ ?
# Adeline : Thôi ta không dám. Chị ấy là hoa khôi của trường lại còn là tiểu thư con nhà quyền thế. Một kẻ mọt sách tầm thường như ta đây sao dám động tới.
# Emy Trần : Nhà ngươi giả tạo quá đi. Nhà ngươi có ai mà không dám động tới. Cho dù con nhỏ đó có là con gái thủ tướng thì nhà ngươi cũng dám đem tận tay tới nhà một trái bom nguyên tử tặng nó cũng nên.
# Adeline : Đùa nhà ngươi chút thôi. Chứ ta đã quyết chí tu thân rồi. Không muốn tạo rắc rối đâu. Ta đến đây cũng chỉ muốn yên thân học hành thôi.
# Emy Trần : Giờ ta mới biết kẻ bị tâm thần cũng có ngày chịu chích thuốc rồi kìa.
# Adeline : Biến !
# Emy Trần : Nóng thế. Ta nói không đúng hay sao ? Máu điên trong người nhà ngươi ta là người hiểu rõ nhất. Một khi đã bộc phát thì vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm vô cùng.
# Adeline : Ta không làm loạn nữa đâu.
# Emy Trần : Nhà ngươi cứ đùa. Ta đâu phải mới quen nhà ngươi ngày một ngày hai mà không biết. Cái chất trong người ngươi không giữ được lâu đâu. Không sớm thì muộn cũng sẽ bộc phát nhanh thôi.
# Emy Trần : Có muốn cá với ta không ?
# Adeline : Cá thì cá. Ta đâu có sợ.
# Emy Trần : Tốt tốt. Emy Trần thích điều này.
******* dải phân cách cutoe lạc lối*******
Chiều thứ bảy, Ngao Yên kéo cả đám bọn cô đi mua quần áo mới. Bình thường Giai Lạc là người rất đam mê mua sắm nhưng mà đi mua quần áo với Ngao Yên, cô thực sự chỉ muốn bỏ chạy .
Vì mắt thẩm mỹ của cô nàng rất kém, chưa nói đến là quá kém. Cứ nhìn cách cô nàng lựa quần áo thử xem, nếu không phải những chiếc áo Hodie bảy sắc cầu vồng thì cũng là áo in hình hoạt hình. Cung Giai Lạc thực sự muốn biết Ngao Yên rốt cục kiếp trước sinh ra trong thời đại nào vậy.
Đã thế cô nàng còn trả giá rất sít sao nữa chứ. Nhìn thấy cái đầu muốn bốc khói của bà chủ cửa tiệm thì cũng biết, nếu không phải tại Ngao Yên mua rất nhiều quần áo thì bà ta đã lấy chổi quét ba đứa cô ra khỏi cửa rồi. Cô nàng cứ như là đang ép giá chứ chẳng phải trả giá gì.
Quy tắc trước giờ của Cung Giai Lạc cô là đi mua quần áo không bao giờ nhìn giá, trả giá lại càng không. Quần áo nếu không phải là thương hiệu nổi tiếng thì cũng là những mẫu mốt mới nhất. Nên khi đi với Ngao Yên, cô cảm thấy chỉ muốn bỏ chạy ra khỏi cửa.
Lần này cũng vậy, chỉ có cái áo thun thôi mà cô nàng trả giá đến gần mười lần. Giai Lạc và Mạc Dung đứng phía sau mà còn có thể ngửi được mùi khói bốc ra từ đầu ông chủ cửa hàng.
Sau khi cả ba đứa đi lòng vòng mua quần áo xong thì Mạc Dung bắt đầu đói bụng. Cô nàng phải lôi kéo cho bằng được Ngao Yên qua đường mua há cảo về ăn. Còn Giai Lạc thì bị bắt ở lại giữ đồ. Đúng là càng lúc càng ức hiếp cô nha.
Trong lúc đợi, Cung Giai Lạc nhàm chán lấy chân đá đá mấy hòn đá dưới chân. Lại đưa mắt lên nhìn xung quanh, hôm nay là thứ bảy nên rất nhiều người đi dạo. Từ lúc cô đến thành phố này đã được chứng kiến cảnh dân đông đến mức “kinh thiên động địa” của đất Trung Quốc có số dân một tỷ mấy này. Còn kinh khủng hơn cả đường Việt Nam kẹt xe. Sao có thể đông người đến mức như vậy chứ ? Như một ổ kiến vậy.
Nhìn dòng người đông như kiến cỏ dạo phố, Cung Giai Lạc khẽ thở dài. Dòng người qua lại nhanh chóng, như một đoạn phim được tua nhanh. Đột nhiên trong đầu cô, mờ ảo xuất hiện hình ảnh con đường này. Cảm giác rất thân quen. Giống như từ rất lâu rồi cô đã đến đây. Đầu Giai Lạc bỗng dưng có chút đau. Làm cô nhắm mắt lại ôm lấy đầu. Sao lại nhức đầu như vậy, chẳng lẽ cô bị trúng gió sao ?
Cung Giai Lạc ngước mặt lên, từ từ mở mắt ra. Xuất hiện trước mắt cô, ở phía bên đường là một cửa hàng áo cưới sang trọng. Cửa hàng đó hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô. Không phải vì nó đẹp mà là cô có cảm giác như cửa hàng đó đang thôi thúc cô. Giai Lạc không kiềm được chân mà bước sang đường. Cô đứng trước cửa hàng trưng một dãy áo cưới sang trọng.
Bàn tay thon dài rụt rè đưa lên chạm vào tấm cửa kính. Nhịp tim cô đột ngột tăng nhanh. Nơi này tại sao lại quen đến như vậy ? Chỗ này, hình như cô đã từng đứng ở đây. Không thể nào từ nhỏ đến lớn, cô đã bao giờ đến Bắc Kinh. Chẳng lẽ là trước khi...
Cảm giác như một cánh hoa, rơi nhẹ xuống tim cô, sau đó lại bay mất. Cảm giác đau đầu từ từ biến mất. Cô khẽ lắc đầu nhẹ, tất cả hình ảnh dần như mất sạch. Cung Giai Lạc hạ tay mình xuống. Chắc không phải đâu, vì cô nhớ nhà nên mới như vậy.
Nơi đây tấp nập quá, ồn ào quá khiến Giai Lạc tự dưng cảm thấy lạc lõng.
Cô định xoay người trở về chỗ cũ nhưng lại bắt gặp phải cảnh tượng vô cùng bất ngờ.
Phía bên góc đường, vị phó giáo sư “ đẹp trai mà thù dai “ Lâm Ngạn bước xuống từ một chiếc Porches màu xám bạc, đi cùng với anh ta là một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái khoác tay người đi bên cạnh trông rất tình tứ, cả hai cùng nhau bước vào một nhà hàng sang trọng.
“ Ghê thật ? Kia chẳng phải siêu xe sao ? Chẳc hẳn là gia thế không bình thường rồi “ - Giai Lạc âm thầm đánh giá.
Rồi cô chợt khựng lại khi nhìn thấy rõ mặt cô gái đi bên cạnh Lâm Ngạn.
“ Khoan đã... Đó chẳng phải là Tử Du, hoa khôi của khoa thiết kế thời trang hay sao ?” - Cô sửng sốt, bắt đầu lầm bầm trong miệng.
Cái gì đây ? Tình yêu thấy trò à ? Cô thực sự không nhìn ra nha. Tuy loại chuyện này cô đã đọc qua trong tiểu thuyết rất nhiều nhưng hiện tại mới được chứng kiến. Vị phó giáo sư kia mới vào trường đã vớt ngay một em sinh viên, một trong những hoa khôi của trường rồi. Cũng phải, nhan sắc thú quý hiếm như anh ta, thợ săn nào mà không muốn bắt về đem lên thớt làm thịt. Hừ, nhưng mà tên phó giáo sư này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Sau đó, không biết nghĩ thế nào mà Giai Lạc lại cầm điện thoại lên và chụp lại cảnh tượng trước mắt. Nhìn tấm hình nằm trong điện thoại, cô nở nụ cười ranh mãnh - “ Tuy trường không có nội quy cấm thầy trò yêu nhau nhưng mà mình cần phải chụp hình giữ làm của. Để còn phòng trừ trường hợp có kẻ thù dai “.
Cất điện thoại vào trong túi, Cung Giai Lạc mới chợt nhớ đến hai cô bạn của mình, cô ngay lập tức tức tốc chạy về chỗ cũ.
“ Này có chuyện gì vui mà nhìn mặt cậu tươi như hoa nở thế ? “ - Vừa mua há cảo xong, Mạc Dung đã thấy Giai Lạc đứng bên đường cười tủm tỉm một mình, không biết là có vụ gì .
“ À, không có gì “ - Cung Giai Lạc cười cười xua tay.
Bất thình lình, điện thoại trong túi xách của Ngao Yên đổ chuông liên tục. Sau một hồi nghe máy, cô nàng liền quay sang cô và Mạc Dung, vui vẻ nói - “ Chốc nữa năm giờ, sẽ có trận đấu bóng rổ giữa khoa luật và khoa kiến trúc đó, chúng ta đến xem đi “.
“ Khoa luật ! Mình đi !”
Mạc Dung háo hức đến độ nhảy dựng lên.
“ Không phải khoa quản trị kinh doanh, mình đi. “
Giai Lạc nhún vai trả lời. Chỉ cần không phải đám nam sinh vô dụng khoa cô chơi bóng. Cung Giai Lạc sẽ đi coi.
*******dải phân cách cutoe lạc lối*******
Khi các cô tới sân bóng rổ của trường thì các hàng ghế gần như đã đầy hết. Quả nhiên sức hút của trai đẹp không thể coi thường, không chừng có thể hợp lại thành quân đội đi đánh giặc cũng nên.
Vì sao trận bóng này lại hot đến thế à ? Vì đây là trận bóng rổ có các nam sinh khoa luật tham gia, đặc biệt là các nam sinh năm cuối. Còn vì sao mà họ lại được mong chờ đến như vậy thì đương nhiên là vì một lý do muôn thuở rồi. Là vì họ quá đẹp trai đấy.
Giai Lạc phải công nhận trường cô quả thật rất nhiều nam thanh, nữ tú, mỹ nam, mỹ nữ nha riêng chỉ có khoa quản trị kinh doanh cô là lạc loài thôi.
Nhưng mà khổ nỗi một vấn đề. Trong suốt hai tháng Giai Lạc học ở đây thì cô phát hiện ra rằng những mỹ nam của khoa luật chẳng khác gì thầy tu giữa một rừng mỹ nữ của trường.
Họ hình như chẳng biết đến hai từ “bạn gái” thì phải ? Cứ như là họ đã kết hôn với luật hết rồi ấy nên chẳng bao giờ nhòm ngó mấy em hoa khôi như bọn nam sinh khác. Cung Giai Lạc đang nghĩ phải chăng bọn họ đều là mỹ công, mỹ thụ hết nha. Nếu vậy thì cô phải giới thiệu cho Boy Bánh Bèo mới được.
Còn một vấn đề nữa khiến họ bị liệt vào danh sách thầy tu là vì... Đầu óc có chút vấn đề, nói thẳng ra là hơi lập dị mà nói chi tiết hơn là đôi khi họ hành động rất kỳ quái nên có rất ít nữ sinh nào dám chủ động cưa cẩm họ.
Thí dụ như đã có lần, cô bắt gặp được một mỹ nam khoa luật ngồi chồm hổm bên đường nói chuyện với con mèo hoang suốt cả tiếng đồng hồ. Ai đi ngang cũng tưởng kẻ này bị điên, có người còn tặc lưỡi - “ Mắt mũi sáng sủa đẹp trai như vậy mà đầu óc lại không được bình thường. Thật là uổng “.
Như thế có được gọi là bất bình thường không đây ?
Lúc đó, Giai Lạc đã nghĩ không lẽ những kẻ học nhiều về luật pháp đều bị lú não hết hay sao ? Thế nên họ chỉ có thể là mỹ nam dùng để hâm mộ và ngắm thôi, tốt nhất là không nên động vào.
Nhưng dù gì thì cô cho rằng họ vẫn khá khẩm hơn nam sinh khoa cô nhiều. Trong tất cả dân số nam sinh của trường thì Cung Giai Lạc ghét nhất chính là nam sinh khoa quản trị kinh doanh.
Tại sao à ? Tại vì họ là những tên công tử bột con nhà giàu, đặc biệt là còn rất hâm mộ đám nữ sinh khoa thanh nhạc, nhất là Lệ Vũ Đình kia. Thật là không có mắt thẩm mỹ.
Ba đứa cô từng bước, bước lên bậc thang, đi thẳng tới dãy ghế số năm, nơi Nhĩ Giang đang ngồi chờ sẵn. Vừa thấy bọn cô liền lên tiếng gọi.
“ Ngao Yên ! Ở đây ! “
Thật may là nhờ có cậu ta giành chỗ trước, nếu không chắc chắn sẽ chẳng kiếm được chỗ ngồi rồi. À quên phải giải thích một chút, cậu bạn Cao Nhĩ Giang này chính là bạn trai của Ngao Yên, là nam sinh thuộc khoa kiến trúc. Xét về phương diện bề ngoài thì đây là cặp đôi rất tương hợp nha, đấy là theo ý kiến của Giai Lạc.
Ngao Yên không xinh, dáng người nhỏ nhắn như loli, cộng thêm với mái tóc ngắn dạng nấm. Nhìn cô nàng cứ be bé đáng yêu thế nào ấy, thì đó là theo nhận xét của Giai Lạc nhưng cón đối với người khác, họ nghĩ Ngao Yên cũng chỉ là một con nhỏ quê mùa với mái tóc đầu nấm.
Cao Nhĩ Giang thì là một chàng trai có dáng vẻ thư sinh, cao và gầy với cặp kính cận trên gương mặt. Tuy không sở hữu một khuôn mặt mỹ nam nhưng nhờ nước da trắng nên cậu ta có được cái vẻ ưa nhìn. Không biết là hai người họ đã gặp nhau như thế nào nhưng Giai Lạc nghe Mạc Dung nói là tiếng sét ái tình kia đấy. Cô nàng có vẻ rất hâm mộ hai người bọn họ.
Giai Lạc theo Mạc Dung và Ngao Yên vào chỗ ngồi. Thứ tự chỗ ngồi như sau Nhĩ Giang, Ngao Yên, Mạc Dung và cô ngồi ở ngoài cùng. Khán đài quả nhiên rất ồn ào náo nhiệt.
Trận đấu diễn ra rất sôi nổi với sự reo hò kịch liệt của đám nữ sinh. Cứ mỗi lần khoa luật vào được trái nào thì đám nữ sinh lại bắt đầu gào thét. Các anh chàng khoa kiến trúc có vẻ uất ức lắm khi mà ngay cả nữ sinh của khoa họ cũng đi cỗ vũ cho đối thủ.
Nhìn họ tức đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống những mỹ nam đẹp trai kia. Trận đấu kết thúc với phấn thắng nghiêng về khoa luật. Các nữ sinh lại bắt đầu reo hò điên cuồng .
Giai Lạc nghĩ nếu như nam sinh của khoa luật không bị mắc chứng đầu óc bất bình thường thì chắc chắn họ sẽ là những người đàn ông cực phẩm hảo hạng nha. Khi mà vừa có trí tuệ vừa có thể lực như vậy, không phải là hoàn hảo nữa sao ? Nhưng mà rất tiếc lại không được như vậy.
Trận đấu kết thúc, ba đứa rời khỏi chỗ ngồi đi xuống bậc thang còn Nhĩ Giang thì bận chạy về trước vì phải đi an ủi đám bạn bị thua. Giaiạc đi xuống trước vì cô ngồi ở ngoài, và một chuyện đã xảy ra. Không biết là chân của ai đã ngáng đường khiến cô bị vấp một cái liền mất thăng bằng từ bậc thang ngã nhào xuống đất.
“ Aa......!!!”
Cung Giai Lạc chỉ kịp la lên rồi ngã trượt xuống.
“ Trời ơi ! Giai Lạc ! “
Mạc Dung và Ngao Yên cùng đồng thanh hét toán, lập tức chạy xuống đỡ cô đang nằm chõng choài dưới đất. May mắn là những bậc thang đó không cao nếu không Giai Lạc sẽ chết chắc. Nhưng cũng đủ để làm cô xước hết cả tay chân. Thực sự rất là đau.
Ngao Yên và Mạc Dung liền giúp cô đứng dậy, phủi bụi trên người cô.
“ Giai Lạc à, không sao chứ ? “ - Ngao Yên hốt hoảng hỏi.
Giai Lạc khẽ gật đầu nhưng thực chất là cả người cô đau ê ẩm.
“ Đã đeo hai cái đích trai dày cộm trên mặt như vậy mà đi đứng không nhìn đường là sao ?! “ - Một giọng nói chanh chua quen thuộc vang lên.
Không cần nhìn thì ba đứa bọn cô có thể đoán ra được là ai. Chỉ có thể là Lệ Vũ Đình !
“ Chết tiệt, con nhỏ Vũ Đình kia ! Là cô cố tình phải không ? Giai Lạc rốt cục đã động chạm gì đến cô chứ ?! “ - Mạc Dung giận đến nỗi buộc miệng chửi thề.
Đám đông người đang rời hàng ghế bắt đầu xúm lại nhiều chuyện cả lũ.
Vũ Đình vuốt tóc mái mình lên cười khảy - “ Ha, tại sao phải tức giận chứ ? Đây đâu phải cố tình. Chỉ tại con nhỏ đó mù không có mắt thôi. “
“ Cô nói ai mù hả ?! Đồ kênh kiệu ! “
Mạc Dung tức giận, la lớn.
Giai Lạc đứng đó siết chặt nắm tay của mình lại. Cô thật sự chỉ muốn chạy tới đó cho cô ta ăn một cái tát. Nhưng bằng tất cả lý trí của mình cô đã không làm vậy.
“ Thôi, không nên đôi co với đám lập dị này nữa. Các cậu chúng ta đi thôi ! “ - Vũ Đình mở miệng ra lệnh cho hai nữ sinh đứng đằng sau cô ta, họ chính là những kẻ tùy tùng. Chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo Lệ Vũ Đình, hâm mộ cô ta, nịnh nọt cô ta để được nổi tiếng. Giai Lạc phát khinh. Vũ Đình vẻ mặt vênh váo cùng đám tùy tùng của mình rời đi.
Cả ba đứa cô tức muốn hộc máu cũng không thể làm gì Vũ Đình. Giai Lạc ức không thể chịu được, trước giờ cô chưa bao giờ để kẻ nào ức hiếp mình đến như vậy. Nếu không phải nghĩ tới đây là chốn đông cùng thân phận hiện tại của mình bây giờ, Giai Lạc chắc hẳn đã không thể nào kiềm chế cơn giận đang bốc hoả trong người mình.
“ Cô ta sao có thể quá đáng đến như vậy chứ ?! “
“ Hừ, con nhỏ đó, mình sẽ không tha cho nó ! “
Mạc Dung và Ngao Yên cực kỳ giận nên cứ liên tiếp rủa xả Vũ Đình khiến Giai Lạc phải đứng ra can - “ Thôi được rồi, mình không sao đâu. Các cậu đừng chửi nữa. Không tha cho cô ta bọn mình làm được gì ? Chúng ta quay về ký túc xá đi “
“ Cậu đúng là hiền quá rồi đấy Cung Giai Lạc ! “ - Mạc Dung trừng mắt không vui.
“ Không phải mình hiền mà là không muốn gặp rắc rối “ - Cô nghiêm túc giải thích.
Mạc Dung đành bất lực không nói nữa, cùng Ngao Yên đưa cô về ký túc xá.