Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 16: Chương 16: Lòng Dạ Ma Quỷ, Khó Mà Đề Phòng




“ Vâng thưa chủ nhân, tôi biết rồi, tôi sẽ tìm kiếm chỗ kín đáo hơn để lập lại địa bàn “

“ Cứ như thế mà làm. Tạm thời không đi phá rối mấy cái nhà hàng đó nữa “ - Lâm Ngạn hạ điện thoại trên tay xuống. Năm ngón tay cuộn chặt. Ánh mắt phừng phừng lửa giận. Lần này anh đã bị chơi một vố thật nặng, Lâm Ngạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Dùng cả người của Tam Vương để đối đầu với anh !

Triệu Vĩnh Thạc, mọi chuyện còn chưa kết thúc đâu.

Lâm Ngạn cất điện thoại vào túi, định bước tới ngồi xuống bàn làm việc. Nhưng vô tình chân anh dẫm phải thứ gì đó. Lâm Ngạn nhìn xuống tờ giấy nằm dưới đôi giày da của mình. Đôi lông mày nhíu lại.

Anh nhặt tờ giấy nhăn nhúm lên. Là tờ giấy chép phạt trong xấp giấy hồi nãy. Trên đó còn đề tên của Cung Giai Lạc. Hình như là làm rơi.

Bất chợt, khóe môi của Lâm Ngạn cong lên một cách gian xảo. Ánh mắt đùa cợt cùng đắc ý nhìn vào cái tên trên giấy.

Đã đến lúc trò chơi này được nâng lên tầm cao mới rồi. Ông trời quả nhiên đã sắp đặt sẵn, quả nhiên đã giúp anh.

“ Cung Giai Lạc, em không thể trách tôi. Chỉ trách số phận của em lại vướng phải Triệu Vĩnh Thạc “

Lâm Ngạn âm thầm cười lạnh.

*****dải phân cách cutoe*****

“ Giai Lạc, lúc nãy tên phó giáo sư kia có làm khó cậu không ? “

Hạ Việt đi bên cạnh cô, tò mò hỏi.

“ Muốn biết sao ? “

Cậu ta lia lịa gật đầu.

“ Mình chép phạt, có một chữ sai vì thiếu một nét. Anh liền bắt mình chép lại từ đầu “

Giai Lạc giọng có chút bực dọc nói.

Hạ Việt nghe cô nói liền kinh ngạc - “ Không phải chứ ? “

“ Cậu nói xem ? “

“ Tên đó quả nhiên muốn bức chết cậu “

Người bên cạnh trầm ngâm lên tiếng.

Cung Giai Lạc chỉ hừ lạnh một cái rồi đi nhanh về phía trước. Cô, Hạ Việt và Mạc Dung cùng nhau đi đến nhà ăn dùng bữa trưa. Ngao Yên lúc nãy lại nói không đói muốn đi lên thư viện tìm sách mượn. Nhưng cô và Mạc Dung đều biết Ngao Yên là tìm cớ tránh né để không phải gặp mặt Nhĩ Giang hay đám người của Lệ Vũ Đình.

Nhớ lại đêm hôm qua, cuộc bình chọn hoa khôi trên diễn đàn trường có kết quả. Mạc Dung đã lôi cô vào xem. Không cần nhìn cũng biết kết quả, đương nhiên người đứng đầu cuộc bình chọn là Lệ Vũ Đình. Đứng thứ hai là Tử Du, bạn gái cũ của tên phó giáo sư kia.

Bất ngờ là Hoàng Lăng cũng đứng được vị trí thứ năm. Thực lòng mà nhận xét Hoàng Lăng không đẹp, nhờ lớp phấn trang điểm kia nên nhìn có chút đáng yêu mắt tròn nai tơ. Mà bây giờ theo xu thế hiện đại, bọn con trai lại thích mấy cô gái có đôi mắt to tròn ngây thơ như vậy. Lại nhờ vào tiếng nói của Lệ Vũ Đình nên cô ta được bình chọn. Mà cái đất Đại Lục này, nam đông hơn nữ, một khoa được vài chục nữ sinh là mừng lắm rồi. Vì thế con gái trở thành hàng hiếm, chỉ cần nổi bật một chút là tôn lên làm thánh nữ. Giai Lạc cảm thấy thực buồn cười.

Còn chưa hết, sau khi cái bảng bình chọn hoa khôi đó kết thúc. Lại lòi ra thêm một cái bảng bình chọn cặp đôi của trường. Điều nực cười là ứng cử viên có cả Hoàng Lăng và Cao Nhĩ Giang. Quy định của bình chọn là mỗi cặp đôi phải đăng một tấm hình chụp chung với nhau để bình chọn.

Tấm hình mà Hoàng Lăng đăng lên quả nhiên là muốn mãn nhãn người xem. Cô ta và Nhĩ Giang ôm nhau hôn hít trên một bãi biển tuyệt đẹp. Nhĩ Giang nửa người phía trên cởi trần, còn Hoàng Lăng mặc một bộ bikini hai mảnh gợi cảm. Góc chụp cũng gợi tình lắm. Tấm hình này được rất nhiều người chú ý.

Nếu như Cung Giai Lạc nhớ không lầm Cao Nhĩ Giang và Ngao Yên chính thức chia tay chưa được bốn ngày. Hôm nay lại là thứ sáu. Cuối tuần vừa rồi, Cao Nhĩ Giang còn nói với Ngao Yên phải về đi du lịch cùng gia đình. Thì ra là lừa gạt để đi hẹn hò cùng Hoàng Lăng.

Đúng là kẻ dối trá !

Thật không may, vừa lúc cô và Mạc Dung mở tấm hình đó lên đã bị Ngao Yên đi ngang nhìn thấy. Cô nàng không nói gì chỉ lẳng lặng vào trong nhà vệ sinh.

Cung Giai Lạc đã khuyên cô nàng khàn cả cổ họng là hãy quên cái tên đó đi nhưng không có tác dụng gì. Ngao Yên lại còn nói.

“ Bởi vì cậu chưa từng yêu nên mới nói quên dễ dàng như vậy. Khi nào cậu yêu cậu sẽ hiểu “

Cô bất lực giơ hai tay. Nhìn Ngao Yên như vậy cô thề không muốn yêu đương. Nhưng mà cho dù có yêu đương, Cung Giai Lạc cũng tuyệt đối không vì một kẻ dối trá như vậy mà lụy.

Cũng là đêm hôm qua, Hoàng Lăng đã đăng một bài tâm thư nói về mối tình đẹp như trong ngôn tình của mình. Sau cái vụ bẽ mặt ở nhà ăn nên cô ta muốn lấy lại thanh danh đây mà. Rõ ràng là muốn cho mọi người thấy cô ta mới là nữ chính trong mối tình này.

Cái gì mà...

“...khi người ấy nhìn vào mắt tôi. Tôi đã biết anh ấy là định mệnh của mình. Nhưng anh ấy lại đang thuộc về một người khác nên tôi đã từ bỏ. Bản thân cố che giấu tâm tư nhưng không thể nào chối bỏ. Anh ấy càng kiên trì bước theo sau, tôi càng muốn trốn chạy. Vì anh là của người khác nên tôi không thể... “

Cung Giai Lạc cố gắng lắm mới đọc hết tâm thư của cô ta. Cô muốn buồn nôn chết đi được. Đây là diễn đàn của trường chứ đâu phải mạng xã hội mà cô ta muốn phơi bày tình yêu “sâu đậm đà” của mình.

Kéo xuống dưới bình luận, càng ngạc nhiên hơn là có một số kẻ có mắt như mù cảm động trước mối tình kia. Còn thông cảm với nhân vật “nữ chính“.

Cung Giai Lạc nghĩ Hoàng Lăng đừng nên học thanh nhạc làm ca sĩ nữa, cô ta nên chuyển sang viết truyện ngôn tình thì hơn. Không chừng còn nổi tiếng. Cô đánh giá rất cao trình độ viết lách, bộ óc tưởng tượng cùng diễn xuất của cô ta.

Xếp hàng lấy thức ăn xong, ba người đi tìm bàn ngồi.

Vì bọn cô đến trễ nên nhà ăn đã đông nghẹt, lại ồn ào vô cùng. Đôi mắt tinh anh của Giai Lạc ngay lập tức tìm ra một bàn còn trống ngay góc phòng.

“ Mạc Dung, Hạ Việt, đằng kia có... “

Chưa nói hết câu thì hình ảnh đám người của Lệ Vũ Đình đang ngồi cái bàn bên cạnh đập vào mắt cô. Xui xẻo thế không biết.

“ Đi thôi, sợ gì “

Hạ Việt thấy vậy liền kéo tay cô đi tới chiếc bàn đó, đường hoàng ngồi xuống.

Cũng để ý chút là một bộ phận nhà ăn xung quanh ba người đều đưa mắt dòm ngó cô. Chứng tỏ vụ việc phun nước kia vẫn còn rất được bàn tán. Tuy đa số phần đông là lũ nam sinh kia bênh vực người của Lệ Vũ Đình nhưng cũng còn số ít nữ sinh ghét cô ta nên rất ủng hộ cô.

Bàn bên cạnh ngồi là Vũ Đình, Hoàng Lăng, Cao Nhĩ Giang và một nữ sinh nữa, cũng là tùy tùng của Lệ Vũ Đình.

Lệ Vũ Đình liếc mắt nhìn bọn cô xong quay qua nói nhỏ với nữ sinh bên cạnh mình. Nữ sinh đó đột nhiên bật cười khúc khích xong nháy mắt với Hoàng Lăng đang ngồi đối diện.

Vì Cung Giai Lạc ngồi xoay lưng lại nên không thể thấy được. Nhưng Hạ Việt lại ngồi đối diện nên hành động đáng ngờ của bọn người Lệ Vũ Đình đều thâu vào tầm mắt của cậu.

Một lát sau, cả bốn người đứng lên đi ngang qua bàn của bọn cô. Nữ sinh lúc nãy đi sát chỗ Giai Lạc ngồi nhất. Cô không hay biết gì vì đang ăn.

Trước khi Lệ Vũ Đình kịp giả bộ xô nữ sinh kia để hất đổ thức ăn lên người Cung Giai Lạc. Thì Hạ Việt đã ngay lập tức đứng lên cầm lấy khay thức ăn đang ăn dở, đi ngược lại hướng của bọn họ. Cố tình đi chen vào giữa nữ sinh kia và Lệ Vũ Đình kia khiến cho cô ta không giữ được thăng bằng mà té ngã. Hạ Việt còn cố tình làm rơi luôn khay thức ăn lên người cô ta.

“ Này tên kia ! Cậu không có mắt sao ?! “

“ Xin lỗi, mắt mình chỉ thấy được người, không thể thấy được rác rưởi. Bạn thông cảm “

Cậu nở nụ cười như có như không với cô ta.

Mạc Dung và Giai Lạc giật mình liền trố mắt nhìn Hạ Việt. Cả nhà ăn cũng bắt đầu dồn mắt vào khu vực này, có cả một đám nam sinh đang bắn lửa điện vào cậu ta vì đã dám đẩy ngã hoa khôi của họ.

Lệ Vũ Đình nghe vậy ngay lập tức nổi sùng - “ Cậu dám nói cái gì ?! “

Hạ Việt còn tiếp tục che miệng cười - “ Xin lỗi, mình quên mất. Tiếng người rác rưởi không thể nghe được, vì nó là vật vô chi vô giác không có não làm sao mà hiểu “

“ Cài tên gay kia, nghĩ mình là ai vậy hả ?! “

Hoàng Lăng tức giận đỡ Vũ Đình lên mắng chửi cậu.

Hạ Việt không hề quan tâm đến lời cô ta nói còn đưa mũi lại gần ngửi ngửi cái áo dính đầy nước thịt của Lệ Vũ Đình.

“ Mùi thối quá, làm ơn đi rửa sạch dùm cái đi “

Cung Giai Lạc ngồi đó mà vô cùng thích thú, âm thầm cám ơn cậu ta. Nhờ Hạ Việt mà cô đã trả thù được vụ việc trước kia. Thật là thỏa mãn hết biết.

Lệ Vũ Đình quê không thể quê hơn, ngay lập tức giận dữ kéo ba người còn lại ra khỏi nhà ăn.

Hạ Việt đứng đó nháy mắt với cô và Mạc Dung. Mạc Dung dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn cậu ta.

Lệ Vũ Đình kia quả nhiên như cô dự đoán, cô ta vẫn sẽ tiếp tục bày trò chơi xấu cô. Cũng may là có Hạ Việt ở đây, cô cũng đỡ bị Lệ Vũ Đình kia chơi xấu. Lúc trước Giai Lạc có nói câu kia nhưng chắc bây giờ phải sửa lại.

Lòng dạ ma quỷ, khó mà đề phòng.

*****dải phân cách cutoe lạc lối*****

...Bệnh viện...

Cánh cửa phòng bệnh nhân cao cấp được nhẹ nhàng đẩy ra. Một người đàn ông cao lớn, vận âu phục đắt tiền bước vào. Gương mặt anh tuấn hoàn hảo cương nghị thoáng lên vẻ lo lắng. Ánh mắt sắc bén dịu đi rất nhiều

Hắn bước đến gần giường bệnh, đặt bó hoa tươi lên tủ đầu giường. Trên giường bệnh là một người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu, xinh đẹp nhưng lại có chút tái nhợt. Bà mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh, đôi mắt nhắm nghiền. Trên người còn gắn rất nhiều dây nợ, xung quanh còn có các thiết bị y học tiên tiến.

Triệu Vĩnh Thạc ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi - “ Mẹ, hôm nay mẹ có khỏe không ? “

Người trên giường dường như không nghe thấy lời cậu hỏi nên không hề phản ứng.

Hắn vẫn tiếp tục lên tiếng - “ Mẹ, khi nào thì mẹ mới tỉnh dậy ? Mẹ đã ngủ mười ba năm rồi. Con trai và cha rất nhớ mẹ “

Người phụ vẫn hôn mê, nằm yên lặng trên chiếc giường lớn. Bà chỉ như thực vật bất động không có ý thức.

Bất chợt cánh cửa phòng lại mở ra, một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu. Gương mặt nhăn nheo nhưng vẫn đẹp lão, cả người toát lên khí chất uy quyền vương giả. Ông chống gậy bước vào trong.

“ Con cũng ở đây sao ? “

Triệu Dân ngước nhìn người ngồi bên cạnh giường, chậm rãi hỏi.

Triệu Vĩnh Thạc đứng lên nhẹ nhàng gật đầu - “ Vâng, thưa cha. Hai ngày vừa rồi vì bận bịu công việc ở tập đoàn nên bây giờ con mới có thời gian đến thăm mẹ “

“ Mẹ con sao rồi ? “

Ông cũng bước đến cạnh giường, khẽ đưa tay vén mái tóc cho người phụ nữ.

“ Mẹ vẫn như vậy, vẫn hôn mê không biết gì “ - Triệu Vĩnh Thạc giọng trầm ổn nói.

Triệu Dân chỉ khẽ thở dài. Một lúc sau ông đi tới chỗ ghế sofa và ngồi xuống.

“ Vĩnh Thạc, con cũng lại đây ngồi đi. Ta có chuyện muốn hỏi “

Hắn nghe lời cha, bước đến ngồi xuống ghế, cúi xuống rót trà.

“ Ta nghe nói, con có đến trường đại học để tìm gặp Lâm Ngạn ? “ - Ông từ tốn cất giọng

“ Vâng, con có đến đó để gặp Lâm Ngạn”

“ Vì việc gì ? “

“ Cha lo lắng sao ? “

Đôi môi của hắn có chút cong lên.

“ Ta biết vì ta mà hai con không thể hòa thuận với nhau. Ta không muốn phải nhìn thấy hai anh em con cứ bất hòa như vậy “

Trong lòng Triệu Dân luôn cảm thấy có lỗi với hai đứa con trai của mình.

Triệu Vĩnh Thạc nhàn nhạt nhìn cha - “ Không phải lỗi của cha. Chỉ là do Lâm Ngạn không chịu hiểu. Nhưng mà cha cứ yên tâm đi. Hôm đó con đến chỉ là muốn nói với anh ta về bữa tiệc sinh nhật của cha “

“ Nó nói trả lời như thế nào ? “

Ông có chút khẩn trương hỏi.

“ Anh ta chỉ im lặng nhưng con nghĩ Lâm Ngạn sẽ đến “

“ Nếu được như vậy thì thật tốt. Ta già rồi cũng chẳng hứng thú gì tổ chức mấy bữa tiệc sinh nhật này. Nhưng ta tổ chức là vì muốn Lâm Ngạn đến dự, bình thường chẳng bao giờ nó chịu đến thăm ta. Cũng là vì con, ta muốn mời những doanh nhân quyền thế từ các tập đoàn đến để con có thể gặp gỡ và ngoại giao. Củng cố vị trí của con và của tập đoàn mình, sau này ta có thể yên tâm giao lại cho con mà nghỉ hưu “

Triệu Dân vừa uống trà vừa nói.

“ Vâng, cha cứ yên tâm. Con sẽ không làm cha thất vọng “

Triệu Vĩnh Thạc đôi mắt sắc lịm, nhẹ giọng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.