Về tới trước cổng ký túc xá, Giai Lạc đi nhanh lên lầu. Đáng lẽ cô không nên đi theo Ngao Yên để bị người ta coi thường như thế này.
“ Giai Lạc, chờ bọn mình với !!! “
Ngao Yên và Mạc Dung đuổi theo từ phía sau nhưng không kịp.
Đứng trước cửa phòng, Giai Lạc bực bội rút chìa khóa ra mở cửa. Nhưng khi cánh cửa được mở ra, cô hoàn toàn sửng sốt với cảnh tượng ngay trước mắt. Giai Lạc mau chóng bịt miệng mình lại để không kịp hét to lên.
Những con côn trùng như gián, bọ xít, sâu róm dơ bẩn đang bò lúc nhúc đầy căn phòng, ngay cả trên mền gối. Thật kinh khủng.
Mạc Dung và Ngao Yên về tới cửa là trợn tròn to mắt kinh ngạc. Mạc Dung xém chút nữa cũng đã hét - “ Trời ơi ! “.
Ngao Yên không hét vì cô nàng đã sắp phát nôn vì những con vật kinh tởm kia rồi.
“ Tại sao những con vật gớm ghiếc này lại bò khắp phòng của bọn mình ?! “ - Mạc Dung bắt đầu lấy lại bình tĩnh để hỏi.
Ngao Yên thì nhìn trân trối vào căn phòng như không thể tin được - “ Thật kinh khủng, mình không thể chịu nổi. Là ai đã thả chúng vào đây chứ ?!”
“ Mình hình như biết là ai làm rồi “ - Giai Lạc cả gan bước vào phòng, cố gắng không đạp trúng mấy con đó. Cô đi tới gần bức tuờng, nơi có một tờ giấy đang được dán trên đó với dòng chữ to màu đỏ chói, hình như là được viết bằng son :
LŨ THUA CUỘC và LẬP DỊ, thích món quà bọn này tặng chứ ?
Cô tức khí gỡ tờ giấy đó xuống và xé nát nó.
“ Chết tiệt, con nhỏ Vũ Đình đó ! Mình sẽ tính sổ với nó !” - Mạc Dung sôi máu định chạy đi tìm Lệ Vũ Đình nhưng lại bị cô kéo lại .
“ Bọn mình không có chứng cứ, cậu có tới đó cô ta cũng không thừa nhận, chỉ bị hạ nhục thêm thôi “ - Cung Giai Lạc nghiêm túc giải thích.
Cô cũng tức sôi máu đến mức muốn bóp chết cô ta. Nhưng mà Giai Lạc giữ vững lý trí, cô không thể hành động bày bừa theo cảm tính được. Đặc biệt là giờ phút này càng phải bình tĩnh mà suy nghĩ.
“ Cái gì mà chứng cứ ?! Rõ ràng là cô ta và đám bạn của mình chứ ai vào đây. Đúng là tức chết đi được ! “- Cô bạn gắt gỏng.
Mạc Dung vốn là một người rất nóng nảy không thể kiềm chế bản thân.
Ngao Yên cũng quay sang nhìn Mạc Dung nói - “ Tuy mình cũng rất tức giận nhưng Giai Lạc nói đúng đấy. Bây giờ không có chứng cứ, chỉ làm cô ta có cơ hội cười vào mặt chúng ta mà thôi”
“ Mạc Dung, cậu nên kiềm chế cơn giận lại. Việc nhất thiết chúng ta phải làm ngay lúc này là phải dọn sạch hết đống côn trùng này trước khi cô quản giáo phát hiện “ - Cô lên tiếng.
“ Các cậu thật là, bực quá đi thôi ! “ - Mạc Dung vẫn còn bực bội nhưng mà phải nghe theo các cô.
Cật lực dọn phòng nguyên cả một buổi chiều, cuối cùng căn phòng mới tương đối sạch. Ba bọn cô đã phải xịt thuốc, quét dọn, lau chùi và phải thay cả gối mền nữa.
Đến tối, Giai Lạc tay chân rã rời ngã lưng xuống giường. Đây là lần đầu tiên cô phải động tay động chân làm mấy việc quét dọn như thế này. Trước đây ở nhà, luôn có người làm giúp cô. Hiện tại phải quét dọn căn phòng đầy côn trùng, đúng là không dễ dàng.
Hai cô bạn cùng phòng của Giai Lạc cũng không khá hơn gì. Hai người vật lộn với mấy con bọ mà thấy thương. Vừa dọn dẹp xong đã lao thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cung Giai Lạc sau đó cũng đi tắm rồi nhanh chóng leo lên giường ngủ. Vì quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...........................
Một cậu bé đứng trước mặt Cung Giai Lạc, nét mặt lạnh nhạt, ánh nhìn hững hờ. Cô ngây người nhìn cậu bé đứng ẩn hiện trong đám sương đó. Tim cô đột nhiên rung lên từng đợt.
Một cảm giác xao xuyên bồi hồi không tả được.
Cung Giai Lạc không nhìn rõ được gương mặt của cậu bé, nhưng cô đoán cậu ấy chỉ chừng mười lăm tuổi. Thứ duy nhất cô nhìn thấy rõ ràng nhất chính là đôi mắt của cậu bé. Đôi mắt nâu trầm vừa sắc lạnh lạnh lẽo, vừa huyền bí đáng sợ nhưng lại khiến người đối diện như bị hút vào trong đó.
Cô hoàn toàn bị lạc vào ánh mắt của cậu bé ấy. Cảm giác dường như rất quen thuộc.
Đột ngột, cậu bé xoay lưng cất bước đi vào trong làn sương. Cung Giai Lạc ngay lập tức chạy theo cậu bé. Nhưng sương càng ngày càng dày đặc. Bóng người dần khuất sau màn sương. Cô cố gắng chạy thật nhanh nhưng không thể nào đuổi kịp cái bóng ấy.
Cung Giai Lạc thực sự rất muốn hỏi cậu ấy là ai ? Rốt cục là ai ? Vì sao lại mang đến cho cô cảm giác này ?
...............................
“ Giai Lạc, Giai Lạc cậu làm sao vậy ? “
Mạc Dung khẩn trương lay người cô, gọi cô dậy.
Cung Giai Lạc nghe tiếng gọi giật mình tỉnh giấc. Trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô hốt hoảng ngồi dậy thở gấp ngay lồng ngực.
“ Cậu sao vậy ? Là mơ thấy ác mộng sao ? Mình đang ngủ mà nghe thấy tiếng cậu la “ - Mạc Dung ngồi bên cạnh lo lắng hỏi.
Giai Lạc lấy lại bình tĩnh, ngước nhìn cô nàng, nặn ra nụ cười như không - “ Mình không sao. Chỉ là ác mộng thôi. Xin lỗi, làm cậu thức giấc rồi “
“ Nếu không sao là tốt rồi. Mình đi ngủ tiếp đây “
********dải phân cách cutoe lạc lối*******
Sáng thứ bảy, Ngao Yên và Mạc Dung chuẩn bị ra ngoài mua drap giường và drap gối mới.
“ Giai Lạc, cậu không đi thật sao? “ - Ngao Yên hỏi.
Giai Lạc gật đầu - “ Mình hơi mệt, các cậu đi mua giúp mình là được rồi “.
Sau khi hai cô bạn ra khỏi phòng, Cung Giai Lạc nhanh chóng mở laptop lên. Tiếp tục công việc báo cáo đời sống riêng tư cho tên bánh bèo kia nghe.
Cậu ta đã cười hả hớn khi biết Cung Giai Lạc cô đi xem mắt. Đúng là càng lúc càng mất mặt.
Trong lúc báo cáo, cô mở một trang khác ra và gõ vào ô tìm kiếm dòng chữ : Triệu Vĩnh Thạc.
Một loạt kết quả hiện ra trên màn hình.
“ Triệu Vĩnh Thạc, một trong những nhân tài trẻ tuổi trong giới kinh doanh. Là người đứng sau điều khiển và phát triển tập đoàn có quy mô tầm cỡ Châu Á, Golden. Một tập đoàn kinh doanh rộng lớn đến ba mươi mấy ngành nghề. Từ sau khi được cha mình là chủ tịch Triệu đề bạt làm tổng giám đốc, Triệu Vĩnh Thạc đã thể hiện tài năng của mình trong việc quản lý tập đoàn. Phát triển tập đoàn với mức thu lợi nhuận tăng gấp ba sau hai năm ngồi vào chiếc ghế nặng nề này. Một thành tích to lớn khiến giới kinh doanh phải nể phục khi anh chỉ mới 28 tuổi...”
“...SkyA, một công ty giải trí lớn nhất Đại Lục, trực thuộc tập đoàn Golden. Hằng năm, SkyA đã đem lại mức thu nhập khổng lồ cho Golden khi liên tiếp đào tạo ra những diễn viên, ca sĩ, người mẫu tài năng và trẻ đẹp cho giới showbiz. Và Triệu Vĩnh Thạc, vị tổng tài đẹp trai, tài ba, quyến rũ của tập đoàn Golden cũng đã trở thành người đàn ông được nhiều mỹ nhân của giới showbiz săn đón nhất dù anh đã dính rất nhiều tin đồn hẹn hò với nhiều mỹ nhân khác. Sức hút của tổng giám đốc tập đoàn Golden quả không hề nhỏ...”
“........”
Người đàn ông này quả nhiên là người quan trọng. Hèn gì Lệ Vũ Đình lại muốn gặp hắn ta đến vậy. Rõ ràng là đang muốn tìm chỗ dựa để tiến thân. Cung Giai Lạc nhấp chuột vào chỗ hình ảnh.
“ Anh ta cũng có vẻ rất đẹp trai đấy chứ “ - Cô âm thầm đánh giá.
*******Dải phân cách cutoe********
Tối hôm đó, lợi dụng lúc Ngao Yên và Mạc Dung đi ra ngoài mua đồ ăn tối. Giai Lạc bắt tay vào việc gỡ bỏ vỏ bọc của mình. Cô kéo một chiếc vali màu hồng từ dưới gầm giường ra, vì đã một thời gian không độ̣ng đến nên chiếc vali đã đống đầy bụi bẩn.
Chiếc vali khá là nặng vì chứa rất nhiều thứ như bộ dụng cụ trang điểm, giày dép, túi xách và cả quần áo hàng hiệu của Cung Giai Lạc mà từ rất lâu rồi cô chẳng thèm chạm vào.
Giai Lạc nhìn hình ảnh xấu xí của mình qua phản chiếu của gương rồi lên tiếng -” Được rồi, bắt tay vào việc thôi !”
Trước tiên là phải chùi sạch lớp kem makeup đã làm da mặt và body của cô sạm màu. Thật ra là do da Giai Lạc quá trắng nên tên bánh bèo Hạ Việt kia đã quăng cho cô một loại kem trang điểm body và mặt làm cho màu da trầm xuống. Loại kem này đem từ nước ngoài về nên rất tốt, không thấm nước, nước thường không thể rửa sạch, chỉ có thể dùng nước tẩy trang chuyên dụng mà thôi.
Rửa sạch sẽ xong, Giai Lạc gỡ bỏ mắt kính cận lập dị kia và sử dụng kính áp tròng. Tiếp theo là dùng máy kẹp duỗi thẳng mái tóc xù thường ngày như bà già của cô.
Khoác lên người một chiếc áo khoác da cổ lông màu đen, bên trong là một chiếc đầm tanktop ôm sát người, lộ ra những đường cong mê người của Cung Giai Lạc. Thêm một chút son môi đỏ, một chút mascara cũng đủ để tôn lên vẻ đẹp tự nhiên đến diễm lệ của cô.
“ Xong rồi, cuối cùng cũng đã hoàn thành. Đây mới chính là Cung Giai Lạc chứ? “ - Giai Lạc mỉm cười, nhìn mình trong gương lần cuối rồi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.
Cô cầm lấy túi xách trốn khỏi ký túc xá, tránh để ai nhìn thấy .
*********Dải phân cách cutoe*********
Chiếc taxi đỗ lại ngay trước trung tâm thành phố, Giai Lạc bước xuống xe và tìm đến quán bar The Blue.
Cô phải thừa nhận mình đã suýt bị choáng ngợp khi đứng trước The Blue. Vẻ to lớn và hào nhoáng của nó đã đủ cho thấy những người đến đây giàu có như thế nào. So với những quán bar ở Việt Nam thì đây quả thực là một đẳng cấp vô cùng khác.
Có hai tên bảo vệ mặc đồ đen to con đứng trước cửa canh gác. Còn có một hàng người phải đứng bên ngoài xếp hàng chờ đợi để được vào trong. Có vẻ như họ phải chờ rất lâu. Cô phải dùng cách gì đó để được vào trong mới được.
Cung Giai Lạc chợt nhớ ra điều gì đó, cô đi một vòng ra phía sau của quán. Đưa mắt tìm kiếm một lúc lâu, cô mới nhìn thấy một chiếc cửa sổ nhỏ khuất sau lùm cây, chỉ đủ một người chui vào được đặt sát mặt đất
Thực ra đây là cửa sổ thông gió của nhà vệ sinh. Thường một số quán bar sẽ đặt nhà vệ sinh ở dưới mặt đất và có một cửa thông gió nhỏ ở trên đầu, lòi lên mặt đất.
Cung Giai Lạc ngay lập tức nhìn ngó xung quanh, rồi nhanh người cúi xuống chui qua cửa sổ. Nếu như để ai mà thấy cảnh này thì quả thật là quá mất danh dự Cung Giai Lạc này.
Cũng may cái cửa sổ nay nằm trong nhà vệ sinh nữ. Không thôi cô cũng không biết mình mà lỡ chui vào thì chỉ có nước chui luôn xuống lỗ.
******dải phân cách cutoe******
Bên trong, tiếng nhạc xập xình, những ánh đèn nhấp nháy bao trùm không gian vui thú của những con người thuộc tầng lớp quý tộc.
Tại một góc, nơi gian phòng sang trọng, ánh đèn vàng mờ ảo khác biệt nơi ồn ào ngoài kia. Hai người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài anh tuấn vương giả, nổi bần bật giữa chốn người, bọn họ đang ngồi uống rượu cùng nhau. Xung quanh họ toàn là vệ sĩ đứng canh gác. Nhìn qua đã biết là những người không đơn giản.
“ Triệu tổng, cậu gọi tôi ra đây chỉ để uống rượu thôi sao ? “
Vương Lãng Thần một tay nâng ly rượu lên, một tay gác lên thành ghế. Cả người chễm chệ dựa vào sofa.
Người đàn ông ngồi bên cạnh, sự hoàn hảo phi phàm trên gương mặt hắn ta không thua kém gì Vương Lãng Thần. Đôi mắt nâu trầm hẹp dài, ánh mắt lúc nào cũng sắc như dao. Cánh mũi cao thẳng tắp. Đôi môi đầy đặn căng mọng hồng hào ngay cả phụ nữ cũng ganh tị. Gương mặt người đàn ông này chính là biểu tượng của quỷ dữ khiến cho phụ nữ vì hắn mà xuống địa ngục.
Triệu Vĩnh Thạc khóe môi cong nhẹ - “ Vương tổng nổi tiếng quấn quýt vợ, quả nhiên. Chưa gì đã khẩn trương như vậy. Vương tổng, tôi với anh là bạn làm ăn hợp tác lâu như vậy. Chưa bao giờ thấy ai yêu vợ như anh. Thật không hiểu nổi “
Vì một người phụ nữ mà tâm tình không yên, một người đàn ông cao cao tại thượng như Vương Lãng Thần hở một chút là không rời vợ. Khiến cho thiên hạ đồn thổi là thích bám váy vợ nhưng Vương Lãng Thần chưa bao giờ để tâm. Còn thích công khai những hành động quấn quýt vợ. Triệu Vĩnh Thạc hắn thực sự không hiểu nổi.
Vương Lãng Thần lớn hơn hắn ba tuổi, ở ngoài nổi tiếng một là tổng tài mafia lãnh khốc tàn nhẫn, ở nhà với vợ thì quấn quýt như một đứa trẻ.
Người ngồi bên cạnh không vội trả lời, nhấp một ngụm rượu. Ánh mắt ý cười nói.
“ Vì thế tôi mới nói cậu mau đi kiếm vợ đi để biết được cảm giác tự nguyện sa đọa như tôi “
“ Nhưng cậu làm phí thời gian của tôi như vậy là vì chuyện gì đây ? Là chuyện hai tập đoàn ? “
Vương Lãng Thần lại lên tiếng.
“ Chuyện hợp tác thì để đến công ty nói, Triệu Vĩnh Thạc tôi không cần mắc công gì phải gọi anh đến đây. Tôi là muốn mượn sự trợ giúp của Tam Vương hội của anh “
Vương Lãng Thần không hề ngạc nhiên trước lời đề nghị của hắn. Chỉ là nhàn nhã thưởng thức rượu.
“ Hình như anh không hề bất ngờ thì phải. Vậy là Vương tổng đây đã nghe đến vụ của Ngạn Thanh hội ? “