Trans: Z – Beta: Jung.
Bên kia, Tiểu Đinh vừa cúp điện thoại của Tạ Tiểu Giang, giây tiếp theo liền bấm dãy số của Ngụy Vũ Hoàn: “Ngụy tổng, tôi là Tiểu Đinh của Phong Nhụy!”
Ngụy Vũ Hoàn đang massage, vừa nghe được tiếng liền lập tức mở mắt: “Ồ? Có tin tức của Tạ Tiểu Giang?”
“Đúng thế đúng thế! Cậu ta vừa nhắn tin cho tôi rằng muốn về lấy lò vi sóng, tôi liền gọi điện lại.” Tiểu Đinh cười nịnh, đem nội dung cuộc trò chuyện ban nãy khai sạch cho hắn, nói: “Tôi đều đã chuyển lời của ngài cho cậu ta.”
Khóe miệng của Ngụy Vũ Hoàn giương lên, vẫy tay bảo chuyên viên massage lui đi, nâng chung trà lên, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: “Cậu ta nói thế nào?”
Tiểu Đinh đáp: “Cậu ta bảo tùy anh.”
“Phụt!” Ngụy Vũ Hoàn lập tức phun trà ra ngoài: “Cái gì?!”
Tiểu Đinh rất thật thà giải thích: “Cậu ấy bảo, anh muốn cho người khác nhìn thì cứ làm, cậu ấy không quan tâm.”
Ngụy Vũ Hoàn chỉ thiếu một chút là ném vỡ chung trà, hắn thực sự không nghĩ đến Tạ Tiểu Giang không hề quan tâm việc bị uy hiếp.
Nhưng đó cũng chỉ là “uy hiếp” thôi, Ngụy Vũ Hoàn có tí “tâm tư” với Tạ Tiểu Giang, sao có thể cho người khác xem ảnh của cậu? Ngay cả Thiệu Vĩnh Dương đòi xem hắn cũng không chịu chứ đừng nói là mấy cô nàng ở Phong Nhụy!
Nhưng điều khiến Ngụy Vũ Hoàn kinh ngạc chính là tâm lý của Tạ Tiểu Giang có bao nhiêu vững mà có thể bình tĩnh như vậy?
Hay đúng hơn, là mấy cái tiết tháo bản thân hay danh dự căn bản không quan trọng với cậu?
“Vậy lò vi sóng đâu? Lúc nào thì cậu ta về lấy?” Ngụy Vũ Hoàn nghiến răng hỏi, hai má cũng vì thế mà chuyển động trái phải.
“Cũng không biết nữa, cậu ấy bảo tôi trông hộ, có cơ hội sẽ liên lạc lại.” Hình như Tiểu Đinh ở đầu kia cũng nghe thấy được tiếng nghiến răng: “Ken két!” của hắn.
Chính xác hơn thì Ngụy Vũ Hoàn dựa vào việc hồi xưa Tạ Tiểu Giang “ở nhờ” nhà của hắn tại vườn hoa Xuân Giang, nghĩ đến công phu trèo tường của cậu, chỉ sợ không cần liên hệ lại thì cậu vẫn có thể thần không biết quỷ không hay quay lại một chuyến để mang lò vi sóng của mình đi.
“Tạ. Tiểu. Giang…” Ngụy Vũ Hoàn cắn răng gọi tên đối phương, tức đến khói bay trên đầu.
… Con cua nhỏ này trông mặt ngoài thì đơn thuần đáng yêu, nhưng đúng là tiểu hồ ly mưu kế đa đoan!
Nhưng hắn sẽ không để cho tiểu hồ ly này được đắc ý, nói khẽ với Tiểu Đinh: “Tôi sẽ cho người đến chỗ cậu, giao lò vi sóng đó cho tôi, người của tôi sẽ cho cậu tiền, coi đó là thù lao cung cấp tin tức cho tôi. Nếu Tạ Tiểu Giang quay lại, cứ nói cậu ta đến thẳng chỗ tôi mà tìm.”
Tiểu Đinh: “Vâng vâng! Được! Cảm ơn ông chủ!”
Hôm sau, thư ký riêng Trương Hoa của Ngụy Vũ Hoàn đến chỗ Tiểu Đinh, còn thuận theo sự yêu cầu của Ngụy tổng mà hỏi thêm số điện thoại của Tạ Tiểu Giang cùng ít thông tin về em gái cậu.
Em gái của Tạ Tiểu Giang tên là Tạ Tiểu Khê, nhỏ hơn anh mình tám tuổi, hiện nay đang ở nhờ nhà họ hàng tại Túc Thiên học năm nhất trung học, mỗi tuần cậu sẽ gọi cho cô bé một lần.
Trương Hoa nói tiếp: “Theo Tiểu Đinh kia nói, bình thường rảnh rỗi Tạ Tiểu Giang sẽ ở ký túc xá xem lại kiến thức mình đã học hồi trung học, tiếng Anh gì đó. Lúc Tiểu Đinh nói tới việc này có chút giọng điệu trêu chọc, giống như khinh thường chuyện này.”
Không khó tưởng tượng, tầng lớp bọn họ đòi đọc sách đi học giống y hệt trong đàn cóc có con muốn ăn thịt thiên nga, chả hợp lý tí nào.
Nhưng nghe xong những lời này, Ngụy Vũ Hoàn thực sự có thể xác định hồi trước Tạ Tiểu Giang xem chồng giấy ở vườn hoa Xuân Giang, đúng là đang học thật.
Hắn nhìn lướt qua số điện toại của cậu, bảo Trương Hoa mỗi ngày gọi một lần.
Ban đầu vẫn luôn là: “Không trong vùng phủ sóng”, một tháng sau, đơn giản tèo luôn!
Tạ Tiểu Giang bỏ chạy giống như trâu đất xuống biển, một lần nữa biến mất khỏi thế giới của Ngụy Vũ Hoàn.
Ngụy Vũ Hoàn nghĩ đến việc mình bị đối phương đùa giỡn xoay qua xoay lại, thực sự không cam lòng. Một phát tìm thám tử tư, vung tiền sai người ta tìm cô gái có tên “Tạ Tiểu Khê” đang học trung hục, cũng thuận tiện điều tra gia cảnh anh em nhà này.
… Hắn không tin mình không tìm được mạch môn để bắt chẹt đứa nhỏ kia! Hừ!
Sau một thời gian, thám tử tư kia quay lại, dâng lên một phần tư liệu tương đối kỹ viết về gia cảnh cùng những tháng ngày trưởng thành của Tạ Tiểu Giang.
Bố của Tạ Tiểu Giang thích đánh bạch, trước kia bởi vì nợ nần cờ bạc nên đã buộc mẹ cậu phải bỏ đi, còn vì ngỗ nghịch mà khiến ông nội cậu tức chết, từ nhỏ đã không quan tâm hai đứa con, chỉ biết tụ chung với đám chó má giang hồ đánh bạc, là một tên từ đầu đến chân ác đồ nghiệt tử, lại còn vô cùng điêu dân.
Người ác đều sẽ gặp quả báo, năm Tạ Tiểu Giang mười ba tuổi, người đàn ông này bị đám cho vay nặng lãi đuổi tới bờ sông, nhảy sông để trốn nhưng kết quả lại chết đuối.
Sau đó, hai anh em Tạ Tiểu Giang cùng bà nội sống nương tựa vào nhau, qua mấy năm cũng không đến nỗi không có gì ăn.
Nghe nói, thành tích của cậu rất tốt, năm đó thi đại học còn đỗ trường trong tỉnh, nhưng không đóng nổi học phí, trong nhà lại có một già một trẻ, không có sức lao động, cho nên cậu chỉ có thể từ bỏ con đường đọc sách mà đi làm công.
Ban đầu, Tạ Tiểu Giang đi làm ở xưởng sản xuất rượu nếp, nhưng tiền lương không cao, không đủ cho em gái đi học nên cậu mới cùng một người đồng hương lên thành phố S kiếm việc.
…
Đọc phần tư liệu này, Ngụy Vũ Hoàn thở dài, thật lâu không nói gì.
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, đoán chừng gia cảnh nhà cậu không được tốt, nhưng sau khi biết được sự thật thì hắn vẫn có chút cảm khái.
.. Ầy… thật sự là giận người nhưng vẫn có chỗ đáng thương.
Nhưng Ngụy Vũ Hoàn nhớ lại lúc Tạ Tiểu Giang đắc ý nói với hắn rằng “tui còn lâu mới say”, đã thế còn đá vào chỗ hiểm của hắn thì một chút thương cảm đều biến mất hết.
Nhưng hiện tại hắn đã nắm được thông tin của Tạ Tiểu Khê, hắn lại không sốt ruột nữa.
Tục ngữ nói, đồ không phải của mình mới là đồ tốt, ăn không đến miệng mới để ta nhớ thương.
Đã rất lâu rồi Ngụy Vũ Hoàn hắn chưa từng quá để bụng ai như thế, việc đi săn này, có thể khiến người ta không thời không khắc hưng phấn nôn nóng, tâm dương khó nhịn, hắn thực sự rất hưởng thụ.
Lúc này đây, hắn phải kiên nhẫn tính toán, một phát bắt được cua nhỏ kia, không để cậu trốn nữa, cũng không được để cậu đắc ý nữa!
***
Ngụy Vũ Hoàn định giải quyết xong hết công việc thì đến Túc Thiên một chuyến gặp em gái Tạ Tiểu Khê của cua nhỏ, để bảo cô bé khi nào nói chuyện với anh trai thì “thuận tiện” nhắc tới hắn một chút.
Chỉ nghĩ thế thôi mà Ngụy Vũ Hoàn đã không thể chờ được để biết phản ứng của cua nhỏ.
Nhưng đợt bận này không ngờ lại đến cả tháng, không đợi Ngụy Vũ Hoàn xuất binh thì Tạ Tiểu Giang đã tự dẫn mình tới miệng cọp!
Đó là sau sự kiện ở Phong Nhụy khoảng hai tháng, hôm đó, Ngụy Vũ Hoàn được đồng bọn giới thương nghiệp mời tham gia một buổi thương thảo của một công ty tại khu C thành phố S.
Lúc ấy, hắn đưa Lý Tu Nhã, Trương Hoa, một vị giám đốc chuyên mảng xã giao cùng vài nhân viên xuất sắc, một chuyến bảy, tám mống đến cửa chính của công ty kia. Tổng giám đốc Thẩm Huyên của bên kia tự mình thân chinh xuống đón, cũng mang theo người của mình, bày trận địa vô cùng khủng.
“Ngụy tổng! Trông ngóng đã lâu! Hoan nghênh! Hoan nghênh!” Giám đốc Trần vừa nhìn thấy người tới đã nhiệt tình đi lên nghênh đón, hai phe bắt tay hàn huyên trong đại sảnh, không khí lệ có chút nhiệt thành.
Giám đốc Trần đang định mời người lên tầng thì không hiểu sao Ngụy Vũ Hoàn cảm thấy bóng người ở cạnh bàn tiếp tân có chút quen mắt, cho nên vừa đi qua vừa nhìn.
Chỉ thấy cô nhân viên tiếp tân đang nói với thanh niên mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai: “Tôi không được chụp thật sao? Cậu là nhân viên chuyển phát đẹp trai, đáng yêu nhất mà tôi từng gặp đó! Tôi mà chụp ảnh đăng lên Weibo thì thể nào cậu cũng nổi tiếng!”
Thanh niên cười cười, xua tay: “Không được, không được.”
Cô gái nọ vẫn nài nỉ: “Đi mà, chẳng lẽ cậu không muốn nổi tiếng sao?”
Thanh niên ha ha cười đáp: “Nổi tiếng làm gì? Để thành khỉ cho người ta nhìn à? Tôi sẽ không như thế đâu, càng không muốn nổi tiếng.” Cậu vừa nói vừa kiểm tra mười mấy cái túi được đóng gói cẩn thận rồi nói: “Thôi, tôi phải đi rồi.”
Trong nháy mắt cậu xoay người, Ngụy Vũ Hoàn lập tức dừng lại.
Cứ cho là đã qua hai tháng, cứ cho là đối phương mặc quần áo khác xuất hiện tại khu C cách Phong Nhụy hơn nửa thành phố, Ngụy Vũ Hoàn cũng không thể quên được hình dáng của cậu… Nhân viên chuyển phát nhanh kia, chính là Tạ Tiểu Giang!
Mắt thấy đối phương xách túi vội đi, lòng Ngụy Vũ Hoàn quýnh lên, không hề để ý xung quanh, hét to: “Đứng lại!” rồi tự mình đuổi theo.
“… Ngụy tổng?” Bọn Lý Tu Nhã cùng Thẩm Huyên đều kinh ngạc nhìn hắn.
Phản ứng của Tạ Tiểu Giang cũng rất nhạy, nghe được tiếng gọi liền quay đầu, sau đó chạy như đi điên!
Nhưng cậu vẫn chậm một bước, Ngụy Vũ Hoàn hai bước chạy lên, một phát cầm tay cậu, giữ chặt đằng sau lưng, một bên âm ngoan hỏi: “Còn nhớ tôi là ai không?”
Tạ Tiểu Giang liền mạng giãy nhưng sống chết không thoát được, Ngụy Vũ Hoàn như kiểu uống thuốc tăng lực, giữ cậu chặt kinh khủng.
Mặt Tạ Tiểu Giang đều là biểu cảm hoảng sợ, biết lần này không trốn được, vội cầu xin: “Đại ca, đại gia, ông chủ, tôi biết lỗi rồi, ấy ấy ấy… đau… đau…”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Bọn Thẩm Huyên chạy lên, hỏi: “Ngụy tổng, có chuyện gì vậy? Người này là ai?”
Ngụy Vũ Hoàn cười lạnh, tùy tiện gắn cho Tạ Tiểu Giang một tội danh: “Kẻ trộm.”
Lúc này liền không có ai thương cảm thanh niên mặt búp bê này nửa, còn sục sôi dùng ánh mắt xem thường nhìn cậu.
Tạ Tiểu Giang há miệng muốn nói gì đó, nhưng Ngụy Vũ Hoàn vừa thả lỏng một chút lại túm cậu chặt hơn.
Hảo hán phải tránh cái hại trước mắt, cậu áu kêu lên một tiếng, không dám nói gì nữa.
Thẩm Huyên cười hỏi: “Tên trộm này trộm tiền của Ngụy tổng sao? Không ngờ lại trùng hợp như thế, có thể để Ngụy tổng bắt được ở công ty chúng tôi. Haha, thân thủ của Ngụy tổng cũng thật tốt, có thể bắt được người trong vài giây, chúng tôi đều phản ứng không kịp!”
Mọi người cũng hùa theo: “Đúng thế đúng thế! Phản ứng của Ngụy tổng thật nhanh nhạy!”
Thẩm Huyên lại hỏi: “Vậy bây giờ phải giải quyết thế nào? Nếu không đầu tiên để tiếp tân gọi cảnh sát, còn người này giao cho bảo vệ trông chừng?”
Ngụy Vũ Hoàn sao có thể giao Tạ Tiểu Giang cho cảnh sát chứ?
Hắn cười, lắc đầu: “Cá nhân ăn tết, chuyện từ rất lâu, gọi cảnh sát cũng vô dụng, tôi sẽ tự giải quyết.”
Thẩm Huyên: “Vậy nên làm thế nào?”
Ngụy Vũ Hoàn bảo lái xe lấy xe từ tầng hầm lên, Tạ Tiểu Giang dưới tay hắn vẫn chưa từ bỏ việc xin tha: “Ông chủ, tôi thực sự biết sai rồi, ngài đại nhân độ lượng tha cho tôi đi! Tôi vẫn còn hàng chưa chuyển hết, tôi…”
“Câm miệng!” Ngụy Vũ Hoàn một tay giữ cậu, thừa dịp không ai để ý liền đưa một tay xuống vỗ mông cậu, hừ hừ bảo: “Tha cho cậu? Mơ đi! Ngoan ngoãn một chút!”
Tạ Tiểu Giang: “…”
Tiếp theo, Ngụy Vũ Hoàn lấy chìa khóa xe điện của cậu, bỏ mũ lưỡi trai công ty chuyển phát trên đầu cậu xuống, ném cho Trương Hoa, bảo: “Cậu mang hết đống đồ kia về cho công ty đó, bảo với ông chủ rằng về sau mặc kệ người này.”
Trương Hoa: “…”
Lúc giao việc, lực tay của Ngụy Vũ Hoàn có chút thả lỏng, không ngờ chỉ trong một chốc mà Tạ Tiểu Giang đã giãy một phát, ý đồ bỏ chạy lần hai!
Ngụy Vũ Hoàn đã nhìn chằm chằm thì sao còn để người chạy? Thấy Tạ Tiểu Giang vẫn còn suy nghĩ này, lập tức trở nên ngoan độc, trực tiếp cho đối phương một quyền lên bụng.
Không phải hắn không thương hương tiếc ngọc, nhưng đứa nhỏ này thực sự rất giảo hoạt, hắn không thể không dùng đến phương thức thô bạo được.
Bụng của cậu rất yếu, không thể do được với cú đá của hắn.
Bị táng cho một quả, Tạ Tiểu Giang kêu: “A!”, cả người mềm nhũn.
Hắn ghé bên tai cậu, hạ giọng nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu có thể chạy tiếp, nhưng nếu cậu không nghĩ tới em gái Tạ Tiểu Khê của mình.”
Cả người Tạ Tiểu Giang cứng đờ, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy! Cậu nhìn về phía Ngụy Vũ Hoàn đang làm mặt ngoan lợi, trong nháy mắt dâng lên toàn là phẫn nộ cùng khủng hoảng.
Chờ tài xế lái xe đến cổng công ty, Ngụy Vũ Hoàn áp tay lên ót Tạ Tiểu Giang dẫn người ra ngoài, nhốt trong xe, sai tài xế trông người tử tế rồi vỗ vỗ tay, cùng Thẩm Huyên lên tầng họp hành.
Tạ Tiểu Giang ôm bụng cuộn tròn trong xe, một chốc lại đưa tay giật cửa xe nhưng không hề hấn gì.
Tại sao tên họ Ngụy kia lại biết Tạ Tiểu Khê? Là Tiểu Đinh nói cho hắn? Nhưng ý của câu nói vừa rồi là gì, là uy hiếp sao? Tạ Tiểu Khê đang gặp nguy hiểm ư?!
Tạ Tiểu Giang qua cửa sổ xe nhìn theo người đàn ông Tây trang giày da biến mất trong sảnh, cả người lạnh run.
Lúc này, cậu thực sự sợ.