Ốc Mượn Hồn

Chương 8: Chương 8: Gặp lại




Edit: Z – Beta: Jung

Thời gian chạy quá nhanh, chớp mắt một cái mà đã qua nửa năm…

Chuyện của cua nhỏ đã bị Ngụy Vũ Hoàn ném ra sau đầu, tuy rằng người đã sớm hết mong chờ nhưng có đôi lúc cô đơn thì vẫn sẽ thấy tiếc nuối, nhưng không còn cảm giác phẫn uất như khi chuyện mới xảy ra nữa.

Ngay lúc Ngụy Vũ Hoàn chuẩn bị quên sạch sẽ chuyện này, thì Thiệu Vĩnh Dương lại gọi tới…

“Này này! Ông còn nhớ tiểu tặc ở trộm nhà mình không? Hôm qua tôi nhìn thấy một người trông rất giống cậu ta đấy!”

“Hả?” Ngụy Vũ Hoàn có chút bất ngờ, nhưng hắn không biểu hiện quá nhiều sự hưng phấn, ngược lại rất bình tĩnh hỏi: “Ông nhìn thấy ở đâu?”

Thiệu Vĩnh Dương đáp: “Ở chỗ nhà tắm Phong Nhụy đó!”

Ngụy Vũ Hoàn sửng sốt, vừa nghe tới “Nhà tắm tắm Phong Nhụy” đã biết đây không phải nơi cho người tốt. Không sai, đấy là một nhà tắm ca hát mời rượu, tắm táp massage, là nơi chủ yếu phục vụ sức khỏe cho lớn nhỏ.

Ngụy Vũ Hoàn tuy không thích phụ nữ, nhưng bình thường cũng phải ra vẻ giao lưu với đồng bọn giới thương nghiệp, nên nhiều ít cũng hiểu biết đôi chút.

Ở “Phòng tắm Phong Nhụy”, mấy cô nàng này có tố chất không cao lắm, cũng không bằng một số người làm công ở bên ngoài, nhưng thắng được cái là trẻ tuổi xinh đẹp, được lòng mấy tên nhà giàu mới nổi cùng thổ hào.

Kiểu phòng tắm này ở thành phố S thì nhiều vô số, “Phòng tắm Phong Nhụy” tuy không bằng cấp bậc của mấy cái “Lung linh các” hay “Tụ kim hội sở” nhưng vẫn là có chút danh tiếng.

Nhưng Ngụy Vũ Hoàn chỉ thấy lạ một điều, cua nhỏ là con trai, sao lại xuất hiện ở chỗ như thế? Chẳng lẽ cậu tới đó tìm “đối tượng?”

Hắn nhíu mày, hỏi Thiệu Vĩnh Dương: “Ông chắc không? Không nhìn lầm chứ?”

Gã vội vào lên: “Mịa! Tôi còn so với ảnh chụp của Tề Mộ Anh nữa! Mũi với mắt giống y hệt! Tuyệt đối không sai!”

Ngụy Vũ Hoàn vừa nghĩ tới đứa nhỏ thanh thuần, đáng yêu kia đi tìm “ghệ”, ấn tượng về cậu lập tức bị sụp cả một tảng!

Nhưng Thiệu Vĩnh Dương vẫn chờ hắn trả lời, Ngụy Vũ Hoàn tự dưng cảm thấy khá là phiền lòng, hỏi: “Cậu ta ở đó làm gì?”. Câu hỏi này là để xác nhận, nếu như đúng theo suy đoán của hắn, thì thực sự hắn không thể nhấc nổi hứng thú.

Thiệu Vĩnh Dương thật thà đáp: “Đương nhiên là làm nhân viên đón khách rồi!”

Ngụy Vũ Hoàn: “…”

“Nhân viên đón khách” nói trắng ra là người đứng ở trước cửa đón khách, mấy cô nàng tiếp viên đương nhiên không thể trực tiếp tụ tập ở cửa đón khách, nhiều không thể tưởng tượng nổi. Mà một nơi làm dịch vụ lớn như thế, kể cả ông chủ có ba đầu sáu tay thì cũng không đủ sức mà đón hết, cho nên phải có cái chức vụ kể trên.

Ở đây đều tìm mấy đứa nhỏ trông thật thà thông minh, có thể nói có thể cười, nhìn thấy khách thì sẽ nịnh nọt, sau đó dựa theo nhu cầu của khách đi vào cửa, đưa tới khu yêu cầu hoặc là tới phòng riêng.

Ngụy Vũ Hoàn tưởng tượng, cua nhỏ này cả ngoại hình lẫn tính nết đều rất vô hại, lúc cười lên thì lại càng ngây thơ hơn, thực sự rất thích hợp với công việc này!

Thiệu Vĩnh Dương còn bổ sung thêm: “Tôi còn hỏi thăm giúp ông, đứa nhỏ này làm vào mấy ngày ba tư năm bảy, từ sáu giờ tối tới sáu giờ sáng, ông có muốn đến xem không?”

Được rồi, nghe thằng bạn nói thế, Ngụy Vũ Hoàn lại bắt đầu rục rịch.

“Nói cách khác, ngày mai cậu ta đi làm đúng không? Đi! Ngày mai cũng rỗi rãi, đi xem thế nào!”

Ngày hôm sau, Thiệu Vĩnh Dương còn gọi thêm Tề Mộ Anh, ba người cùng nhau đến chỗ kia xem trò vui.

Bảy giờ tối, đèn hoa thắp sáng, hoa tươi giăng đầy cánh cổng mạ vàng của “Phòng tắm Phong Nhụy”, mấy “cô tiếp viên” ló đầu ra, phát ra một luồng khí mê người.

Đêm đó Thiệu Vĩnh Dương “khai bao” em Porsche màu lam của mình, quả xe nhập khẩu mới coóng vừa mới đi vào bãi đỗ xe thì đã có nhân viên đón khách chạy như điên ra đón. Cũng thật là trùng hợp, người nọ chạy ra đón cũng chính là người mà Thiệu Vĩnh Dương đề cập đến.

Ngụy Vũ Hoàn ngồi ở ghế phó lái, hạ cửa sổ, khuỷu tay chống lên thành cửa, nhìn chằm chằm thiếu nhiên đang chầm chậm chạy tới.

Gương mặt, ngũ quan của người ấy từ từ rõ ràng hơn, giống như một tầng bụi ký ức phủ lên tâm trí của hắn đang được lau sạch, trả về với vẻ ban đầu.

“Ông chủ… bên này bên này… dừng xe bên này… tiến một chút nữa…” Tiếng phổ thông của cậu còn mang theo chút khẩu âm đặc biệt của vùng Tô Bắc, giọng nói rất trong sáng tự nhiên, còn có hương vị rất độc đáo của tuổi trẻ.

Ngụy Vũ Hoàn lần đầu tiên được nghe giọng của cua nhỏ, bình thường hắn rất không có cảm tình với mấy người mắc khẩu âm. Nhưng chẳng hiểu sao khi đứa nhỏ này cất tiếng, chui vào lỗ tai hắn lại mang theo ánh mặt trời ấm áp, khiến hắn vô cùng thoải mái.

Xe dừng lại, cậu nhân viên chạy ra đằng sau để mở cửa cho người ngồi sau, tiếp đón Tề Mộ Anh, sau đó mới mở cửa ghế phó lái, hỏi: “Ông chủ, đây là lần đầu tiên ngài tới đúng không? Tôi chưa từng thấy ngài bao giờ!” Cua nhỏ thấy Ngụy Vũ Hoàn là khách lạ nên rất thân thiết bắt chuyện với hắn.

“Ừ, hừ.” Ngụy Vũ Hoàn hừ khẽ một tiếng, đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cua nhỏ ở ngoài đời thực. Hắn cao 1m87cm, đối phương đứng chỉ tới mũi hắn, gầy gầy bé bé, gần như một phát là bắt được ngay.

Giờ phút này, cơ thể của Ngụy Vũ Hoàn dâng lên một loại hưng phấn không nói nên lời, giống như kiểu con mồi đã biến mất lại rơi vào tầm nhìn lần nữa, gần trong gang tấc, khiến tên thợ săn lười biếng không nhịn được mà dồn lực tập trung chú ý.

Thiệu Vĩnh Dương đã phát hiện ra Ngụy Vũ Hoàn thay đổi sắc mặt, thầm khen mình nhận không sai, rất đắc ý nháy mắt với Tề Mộ Anh.

“Ông chủ này chưa từng tới đây, cậu nên giới thiệu cho tốt đó~” Thiệu Vĩnh Dương mỉm cười nói với cậu nhân viên kia.

Không phải là chưa từng tới, mà lâu lắm rồi không có tới.

Bên công ty của Ngụy Vũ Hoàn cũng có đội ngũ chuyên làm mấy công việc xã giao, trừ phi chức vụ của đối phương tương đương với hắn, hoặc là cao hơn thì Ngụy tổng mới phải tự mình ra trận tiếp đãi, nhưng những loại nhân vật này hắn sẽ không đưa tới Phong Nhụy mà sẽ tới những nơi cao cấp hơn nhiều.

Cậu chàng nhân viên vừa nghe Thiệu Vĩnh Dương nói liền cúi đầu, khom lưng đáp: “Đó là đương nhiên! Ông chủ, ngài có nhu cầu gì ạ? Chúng tôi có rất nhiều loại hình, ngài muốn dùng bữa hay tắm? Hay đánh bài?…”

“Cậu có hầu tắm không?” Ngụy Vũ Hoàn cười như không cười hỏi.

Thiệu Vĩnh Dương suýt thì phun máu, làm mặt khinh bỉ liếc qua thằng bạn rởm. Còn chưa có vào cửa đâu! Chưa gì đã xổ toẹt ra, lát nữa còn bày trò gì nữa?

Tề Mộ Anh cũng quay đầu cười trộm.

Cậu nhân viên bị câu hỏi này làm cho choáng váng, lại không hiểu dược thâm ý trong lời nói của hắn, còn tưởng là hắn đang đùa mình: “Tôi không hầu được đâu! Nào đến phiên tôi chứ! Hắc hắc! Các ‘tỷ tỷ’ nhà chúng tôi đều là mỹ nhân, massage vô cùng thoải mái, ông chủ cứ thử thì sẽ biết~~” Nói đến đoạn sau, cậu còn vô cùng hợp thời hợp thế mà cúi đầu, làm vẻ mặt ngượng ngùng.

Nếu là thẳng nam thì đã sớm hào hứng không chịu được, chỉ muốn lập tức chạy vào xem các “tỷ tỷ” đẹp tới thế nào, massage thoải mái tới đâu, nhưng Ngụy Vũ Hoàn là ai, hắn “cong” đó…

Một đường đi, hắn chỉ chú ý tới tiểu gia hỏa bên người, nghe đối phương thẹn thùng nói ra mấy câu đó, tự dưng thấy vui hẳn lên.

Đã bao lâu rồi hắn không có cảm này? Ngụy Vũ Hoàn không nhớ rõ lắm, bây giờ hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to thôi!

Thật sự đúng là ông trời đã đưa người tới trước cửa, hôm nay hắn sẽ tính cả gốc lẫn lãi với đứa nhỏ này!

Từ bãi đỗ xe đi tới cửa chính khoảng một trăm mét, dọc một đường, đứa nhỏ kia cứ líu ríu giới thiệu hết những gì cần giới thiệu.

Ngụy Vũ Hoàn không đáp lại, chỉ hỏi ngược một câu: “Cậu tên là gì?”

Cậu nhân viên lập tức đáp: “Tôi là Tạ Tiểu Giang, các ông chủ có thể gọi tôi là Tiểu Tạ hoặc Tiểu Giang cũng được!”

Khách quen tới đây nhiều lần, thấy nhân viên nào nhiều lần thì sẽ thuận miệng hỏi tên đối phương. Nhưng mới gặp một lần đã hỏi tên thì đây là lần đầu tiên Tạ Tiểu Giang thấy được.

Cậu tò mò ngẩng đầu nhìn đối phương, đèn ở bãi đỗ xe hơi tối, người khách này lại cao nên cậu không nhìn rõ được, bây giờ mới cẩn thận quan sát… Hắc hắc! Vị kim chủ này nhìn bảnh ký, khí vũ hiên ngang, thế mà tới đây “chơi” á? Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà!

Đúng lúc đó, Ngụy Vũ Hoàn cũng đột nhiên cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt hai người nhìn thẳng nhau, đối phương dùng ánh mắt lăng liệt đánh giá cậu, cùng nụ cười ái muội làm Tạ Tiểu Giang hơi sợ.

Hiểu nét mặt của khách là một trong những kỹ năng của nhân viên đón khách, nếu không có nhãn lực, nói lung tung không khéo lại đắc tội ông chủ, đến lúc đó không biết mình sẽ chết thế nào.

Tạ Tiểu Giang có chút bối rối né tránh, trong lòng thầm nghĩ, hình như vị khách này đã biết mình từ trước sao? Sao cậu lại cảm giác ánh mắt hắn ta nhìn mình kỳ lạ như vậy nhỉ?

Vào cửa Phong Nhụy, quản lý sảnh tinh mắt nhìn thấy Thiệu Vĩnh Dương, lập tức chạy lên đón: “Ôi cha Thiệu tổng! Ngài tới rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!” Vị này chính là khách quý của “Phòng tắm Phong Nhụy” nhà bọn họ, nhiều tiền lại rộng rãi hào phóng, thường xuyên chạy tới đây vung tiền! Gặp được khách quý, quản lý sảnh đương nhiên phải vui vẻ chạy lên hóng hớt, tự mình đón tiếp rồi!

“Thiệu tổng còn đưa bạn bè tới, quả thực đúng là một sự vinh hạnh của chúng tôi! Mời mời! Xin hãy giới thiệu hai ông chủ này với tôi, tôi cũng nên được biết!” Quản lý nhìn hai người còn lại, rất nhanh liền định vị được ai là vị kim chủ lắm tiền nhất, y lập tức lấy danh thiếp trong ví ra, đưa một tấm cho Ngụy Vũ Hoàn đầu tiên.

Ngụy Vũ Hoàn nhận lấy, gật đầu, rất kiêu ngạo không nói gì, để Thiệu Vĩnh Dương tự xử lý.

Gã bảo: “Quản lý Vương khách khí rồi, đây là bạn từ thưở nhỏ của tôi, họ Ngụy, ông chủ Ngụy. Còn đây cũng là một người bạn quen biết nhiều năm với tôi, Tề tiên sinh, cho chúng tôi một gian riêng rồi cho mấy em gái vào giúp là được rồi.”

“Vâng!” Quản lý lập tức gào thét nhân viên chuẩn bị gian cao cấp nhất.

“Đợi dã.” Ngụy Vũ Hoàn nhìn quanh một vòng, chỉ vào cua nhỏ đã lùi lại vài bước từ lúc nào, bảo: “Cậu thanh niên dẫn đường này tôi thấy rất có duyên, để cậu ta pha trà đi.”

Tạ Tiểu Giang đang lặng lẽ chuồn: “…”

“Ơ, ngài nói Tiểu Tạ ư?” Quản lý gãi đầu, cho rằng Ngụy Vũ Hoàn không biết hoàn cảnh ở đây nên có chút xấu hổ giải thích: “Ông chủ Ngụy, Tiểu Giang chỉ làm việc tiếp đón bên ngoài, không biết pha trà. Ngài yên tâm, lát nữa tôi sẽ tìm được một cô gái thông minh, nhanh nhẹn phù hợp với ngài!”

Tạ Tiểu Giang cũng liều mạng gật đầu, xuất phát từ trực giác của “thú hoang”, cậu cảm thấy cái tên họ Ngụy này có chút lai giả bất thiện, cho nên theo bản năng phải tránh xa người này một chút.

Ngụy Vũ Hoàn nhếch một bên lông mày, bày ra vẻ mặt “chỉ có yêu cầu ấy mà không đáp ứng được thì ông còn mở dịch vụ làm gì”.

Thiệu Vĩnh Dương không nói hai lời liền lấy ví ra khỏi túi quần, móc ra một tập tiền, nhìn độ dày thì chắc phải cỡ một hai ngàn, trực tiếp đưa cho quản lý Vương, sau đó hất hất cằm với Tạ Tiểu Giang.

Quản lý Vương kiến thức rộng rãi, lúc này mới ngộ ra! Eeeee!!!!

Chắc chắn vị khách họ Ngụy này thích nam sắc, Tiểu Tạ trông cũng thật đáng yêu quá mà! Hơn nữa đối phương bảo chỉ cần pha trà, không yêu cầu cái gì quá phận, hơn nữa ông chủ Ngụy này cũng biết bên này không cung cấp loại hình phục vụ gì đó cho nên sẽ không cố ý làm khó đâu.

Những suy nghĩ này vèo vèo bay qua đầu, quản lý Vương liền đi qua chỗ Tạ Tiểu Giang, để Thiệu Vĩnh Dương chờ người, rút một nửa số tiền ban nãy nhét vào tay cậu, cho cậu một ánh mắt đầy sự ám chỉ: “Cậu vào đó phục vụ ông chủ Thiệu một chút đi!”

Tạ Tiểu Giang vẫn còn như đi trên mây, mắt mở rất to, trên mặt như viết to bốn từ: “TÔI KHÔNG TIẾP KHÁCH!”, lắp bắp: “Quản lý… tôi không biết pha trà…”… Làm ở Phong Nhụy lâu như thế, nhưng cậu chưa từng gặp trường hợp nào như thế này hết!

Ngụy Vũ Hoàn nhìn cậu, cười bảo: “Không cần cậu pha trà, chỉ cần vào tâm sự chút thôi.”

Tạ Tiểu Giang: “…”

Quản lý Vương trừng mắt với cậu, xem ra nếu Tạ Tiểu Giang mà không đồng ý thì sẽ không có quả ngon để ăn đây…

Tạ Tiểu Giang nắm chặt đống tiền kia, cắn răng, thầm nghĩ: Đi! Ai có tiền người đó là ông nội! Ông đây cũng không phải phụ nữ, ngượng cái gì?! Lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.