Để ăn mừng Tạ Tiểu Giang đi học trở lại, hai tuần trước khi khai giảng, Ngụy Vũ Hoàn vì cậu mà tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày đến Pháp rất đặc biệt.
Tạ Tiểu Giang chưa từng được ra nước ngoài bao giờ nên cực khì nóng lòng, cậu cảm thấy ở cạnh Ngụy Vũ Hoàn như đang ngồi trên mây lướt như bay, lúc nào cũng ngập tràn vui vẻ.
Ngày xuất phát, lái xe đưa hai người đến sân bay quốc tế của thành phố S, đây cũng là lần đầu tiên Tạ Tiểu Giang được đi máy bay.
Hôm nay sân bay vô cùng đông đúc, hình như là có một minh tinh nào đó đến, rất nhiều người bu quanh lối ra vào, trên tay đều cầm banner cùng ảnh chụp phóng to. Tạ Tiểu Giang cũng muốn qua đó hóng hớt, nhưng lại bị ai kia kéo đi làm thủ tục đăng ký.
Qua vòng kiểm an, trong sân bay còn có một khu mua sắm lớn, Tạ Tiểu Giang nhìn mà hoa cả mắt, còn Ngụy Vũ Hoàn cũng chẳng gấp gáp gì nữa, kiên nhẫn cùng cậu đi lung tung.
Lúc check – in, Tạ Tiểu Giang hỏi hắn không ít câu ngu ngốc, ví dụ như có thể đi vệ sinh trên máy bay hay không, hành lý đang gửi ở chỗ nào, em bé có thể đi máy bay được không… Cậu như đứa nhỏ hiếu kỳ tò mò với tất cả mọi thứ, lại không hề che dấu sự ngốc nghếch của mình trước mặt hắn.
Có lúc Ngụy Vũ Hoàn lại cảm thấy, mình như đang dắt theo “con trai” xuất ngoại chứ không phải người yêu. Hắn nhịn không được mà nắm tay cậu, dặn dò: “Được rồi, ngoan ngoãn đi theo anh, đồ ngốc, đừng để lát nữa bị lạc rồi không biết tìm anh ở đâu.”
Tạ Tiểu Giang: “…”
Lên máy bay, hai người được tiếp viên hàng không dẫn lên hàng ghế đầu.
Bình thường mỗi lần đi công tác, Ngụy Vũ Hoàn đều mua vé hạng thương gia, nhưng vì muốn cho Tạ Tiểu Giang trải nghiệm tốt nhất, lần này hắn mua vé hạng nhất, căn bản giá cả cũng chẳng chênh nhau là mấy.
Nhưng Tạ Tiểu Giang không biết, cậu cho rằng tất cả các ghế trên máy bay đều là sofa rộng rãi, còn có cả bàn café nhỏ cùng TV riêng, vừa nhìn liền hô lên: “Ngầu quá!”
Khoang hạng nhất rất lớn, tổng cộng có ba mươi ghế, người ngồi chỉ hơn một nửa, vị trí cạnh hai người còn trống.
Rất nhanh sau đó đã đến thời gian cất cánh, một người thanh niên đội mũ đeo kính râm mới lững thững lên máy bay, mà cũng thật trùng hợp, vị trí của người nọ lại ở ngay cạnh Tạ Tiểu Giang.
Tạ Tiểu Giang thấy người này có chút quen mắt, cứ thế nhìn người ta chòng chọc, rồi cậu rất nhanh đã nhận ra… đây không phải là nam minh tinh được in trên ảnh to to ở sân bay hay sao?
“Anh mau nhìn kìa!” Tạ Tiểu Giang chưa từng thấy người nổi tiếng, hứng thú dạt dào kéo kéo ống tay áo Ngụy Vũ Hoàn.
Nam minh tinh kia nghe được tiếng cậu, cũng nhìn qua bên này, tầm mắt chạm vào ánh mắt của Ngụy Vũ Hoàn, cả hai người đều ngẩn ra.
“Ngụy…” Người nọ dừng một chút rồi gọi: “Ngụy tổng.”
Đúng thế, nam minh tinh này chính là ngôi sao đương nổi của giải trí Đông Cảnh, Lâu Trạch.
Khi ở sân bay, nhìn thấy ảnh của Lâu Trạch được fan giơ cao, Ngụy Vũ Hoàn đã kéo Tạ Tiểu Giang tránh đi theo bản năng. Sân bay quốc tế lớn như thế, lượt bay mỗi ngày nhiều như vậy, hắn thật sự không ngờ Lâu Trạch lại đi cùng một chuyến bay, thậm chí còn ngồi chung hàng với bọn hắn.
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, nhưng mặt bất động thanh sắc gật đầu với y: “Cậu cũng đi Pháp?”, chuyến bay này đến thẳng Paris.
“Vâng, tôi đến đó quay MV mới.” Lâu Trạch đáp một câu, liếc mắt nhìn Tạ Tiểu Giang ngồi cạnh hắn, biểu tình có chút cổ quái.
“Hóa ra anh còn quen đại minh tinh sao?! Thật lợi hại!” Tạ Tiểu Giang nhìn sườn mặt xinh đẹp của Lâu Trạch, ngưỡng mộ nói: “Anh thật đẹp trai mà! Có thể ký tên cho tôi không?”
Tạ Tiểu Giang không hâm mộ ai, cũng chưa từng nhìn thấy Lâu Trạch, nhưng “gặp sao là xin ký tên” là bản năng của đa số người, không cần biết người kia là ai, được ký tên để về sau còn khoe với người khác rằng mình đã từng gặp minh tinh.
Lâu Trạch: “…”
Nếu y đoán không sai, thì cậu đại khái chính là “đương nhiệm” của Ngụy Vũ Hoàn đi? Ngoại hình cùng khí chất của đối phương khiến người khác không hiểu sao lại sinh ra hảo cảm, nhưng cũng khiến Lâu Trạch có chút ghen tị cùng đề phòng. Đã quen với cảnh kèn cựa trong showbiz, y cảm thấy Tạ Tiểu Giang cũng chẳng ngây thơ gì.
Chỉ có Ngụy Vũ Hoàn hiểu đây chính là những lời phát ra từ nội tâm của cậu, bảo bối của hắn chính là đơn giản không ra vẻ như thế…
Nhưng mà, cái gì mà “quen minh tinh là rất lợi hại”? Ngụy Vũ Hoàn khó chịu híp mắt. Để Lâu Trạch một bước đi đến ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của hắn, chuyện đối phương ngoại tình cũng là hắn đại nhân đại lượng lười so đo, nếu không chỉ bằng một câu hắn đã dễ dàng chặt đường của người này.
“Xem ra hai năm nay cậu phát triển rất tốt.” Ngụy Vũ Hoàn thản nhiên mà tham gia vào cuộc đối thoại.
Lâu Trạch cứng ngắc cười: “Cũng được, rất cảm ơn sự nâng đỡ của Ngụy tổng năm đó.”
Nghe như thế, quả nhiên Tạ Tiểu Giang rất sửng sốt, cậu nhìn về phía Ngụy Vũ Hoàn, biểu cảm hết hồn… Ngụy Vũ Hoàn còn có thể nâng đỡ mình tinh hả?
Lại lần nữa, hắn được dựng hình tượng “cao lớn uy mãnh”, cuối cùng hắn cũng có chút vui vẻ, không muốn Lâu Trạch ôn “chuyện cũ” gì đó.
Nhưng Tạ Tiểu Giang vẫn quấn lấy Lâu Trạch đòi ký tên, Ngụy Vũ Hoàn thật muốn ôm trán thở dài. Xem ra sau này hắn phải năng suất đưa đứa nhỏ này đi gặp người nổi tiếng, hoặc dứt khoát đưa cậu đến công ty giải trí của anh trai mình làm một vòng, để cho cậu biết thật ra “minh tinh” cũng chẳng hiếm lạ như thế.
Sau khi máy bay cất cánh, lực chú ý của Tạ Tiểu Giang đều đặt hết lên cảnh vật ngoài cửa sổ, cậu và Ngụy Vũ Hoàn đổi chỗ, nhìn ra bên ngoài rồi cảm thán từng đợt.
Ngụy Vũ Hoàn cũng bị phản ứng này của cậu làm cho hứng thú, dù đã đi máy bay rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng Tạ Tiểu Giang thưởng thức tầng mây ngoài cửa sổ máy bay.
Sau khi đi vào tầng đối lưu, Ngụy Vũ Hoàn gọi cho Tạ Tiểu Giang một ly Brandy, còn gọi thêm không ít đồ ăn vặt cùng hoa quả.
Hơn bảy giờ bay đối với bất kể “người bay” nào cũng không thoải mái, cả Lâu Trạch vì tính chất công việc mà phải dịch chuyển nhiều cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
Y đeo bịt mắt ngủ, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại quãng thời gian ở bên Ngụy Vũ Hoàn.
Ngụy Vũ Hoàn đúng là một vị kim chủ hiếm có, sau khi tách khỏi hắn, Lâu Trạch cũng đã từng hối hận. Không có bệ đỡ, con đường y đi cũng rất khó khăn, nếu không phải trước đó đã tích góp được một chút, mình cố gắng nghe lời công ty, thì y tuyệt đối không có ngày hôm nay.
Bây giờ nhớ lại quá khứ, thật ra một người đàn ông có tiền có quyền có một lúc mấy tình nhân đều rất bình thường. Nếu lúc trước y coi Ngụy Vũ Hoàn là “kim chủ” duy nhất, thì có lẽ bây giờ tình trạng đã khác.
Nhưng trên đời này lại không có thuốc hối hận, khi đó nhận được ảnh của thư ký của hắn, y thật sự không cam lòng… vì sao Ngụy Vũ Hoàn lại có thể hàng đêm sênh ca ở Mỹ, còn mình thì lại đơn côi ở trong nước trông nhà chứ?
Nếu quay ngược thời gian, chỉ sợ y vẫn sẽ lựa chọn như vậy, đây chính là định mệnh rồi.
Bên tai thường xuyên truyền tới tiếng thì thào nho nhỏ cùng tiếng cười, nghe mà ngứa cả tai.
Lâu Trạch cực kỳ mẫn cảm với giọng nói của Ngụy Vũ Hoàn, y thật sự tò mò cuộc đối thoại giữa hai người, vì thế liền lặng lẽ kéo bịt mắt xuống xem trộm.
Chỉ thấy hắn cùng tình nhân bé nhỏ đang tựa đầu vào nhau, cùng đọc một quyển sách.
Lâu Trạch nhíu mày, khi y ở cạnh Ngụy Vũ Hoàn, chỉ toàn là “làm”, trừ mấy loại phim kia, thì đến cả phim điện ảnh cũng chưa từng được xem.
Không bao lâu, cậu bé kia có chút mệt, nghiêng đầu muốn ngủ. Ngụy Vũ Hoàn giúp cậu kéo chăn, tay trái nắm lấy tay phải của cậu, nghiêng đầu nhìn cậu. Biểu cảm trên mặt người đàn ông này, là sự dịu dàng mà Lâu Trạch chưa từng nhìn thấy.
Trong lòng y chua chua, thu tầm mắt lại, ngủ.
Tỉnh lại lần thứ hai, bên tai lại là những tiếng nói nhỏ, có như không.
Lâu Trạch xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, không tự chủ mà quay qua xem, đã thấy Ngụy Vũ Hoàn duỗi tay giúp cậu xoa xoa cổ, nói gì đó. Cậu bé híp mắt hưởng thụ sự hầu hạ của hắn, miệng cong cong, lầu bầu trả lời, đại khái là đòi hôn, Ngụy Vũ Hoàn liền cười cười nghiêng qua hôn cậu.
Lâu Trạch không kịp đề phòng, đột nhiên bị cho ăn một đống “cẩu lương”, trong lòng vừa hâm mộ vừa tức giận.
Trước khi máy bay hạ cánh, Ngụy Vũ Hoàn đi toilet, thuận tiện đổi chỗ cho Tạ Tiểu Giang.
Lâu Trạch cực xúc động, quay đầu nhìn Tạ Tiểu Giang, ra cái vẻ hiểu rõ, hỏi: “Cậu là tình nhân của Ngụy Vũ Hoàn đi?”
Tạ Tiểu Giang đột nhiên đỏ mặt, cậu cảm thấy vai vế này của y có chút không đúng, nhưng lại không biết giới thiệu quan hệ của hai người thế nào cho tự nhiên, thích hợp, vì thế chỉ có thể bối rối, luống cuống mà: “Vâng.” một tiếng.
Y cười, nói: “Haha, trước đây tôi cũng vậy.”
Tạ Tiểu Giang liền ngây người.
Lâu Trạch rất vừa lòng với phản ứng của cậu: “Cậu không cần sốt sắng, chúng tôi chia tay rồi.”
Tạ Tiểu Giang: “…”
“Ngụy tổng là người rất đa tình, tôi chỉ là một trong số đó mà thôi.” Lâu Trạch nhếch miệng, khóe mắt xinh đẹp liếc qua, nói: “Tôi nhớ khi chúng tôi còn ở cạnh, bên cạnh anh ta còn có thư ký Lý cũng có quan hệ này.”
Lâu Trạch thật sự rất tò mò, liệu Tạ Tiểu Giang có quan tâm việc mình phải chung đụng một người đàn ông với người khác hay không.
Xuống máy bay, Ngụy Vũ Hoàn mới phát hiện ra Tạ Tiểu Giang có điểm lạ. Ban nãy trên máy bay, tiểu gia hỏa còn hưng phấn không thôi với chuyến du lịch này, thế mà bây giờ lại im lặng quá mức cho phép.
“Sao vậy?” Ngụy Vũ Hoàn thân mật nắm bả vai của cậu, để cậu quay mặt về phía mình.
Tạ Tiểu Giang lắc đầu, đầu cứ nghĩ đến những lời Lâu Trạch nói, xoay mòng mòng.
Phải, Ngụy Vũ Hoàn chưa từng nhắc đến chuyện mình có bao nhiêu tình nhân, mà cậu cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bây giờ, cậu đột nhiên nhớ lại lời mà Lý Tu Nhã nói với mình ở tiệc tất niên.
… Ai Ngụy tổng cũng đối xử rất tốt.
… Đừng lún quá sâu.
Nhìn lại quá trình yêu đương với Ngụy Vũ Hoàn, Tạ Tiểu Giang phát hiện ra mình là con bướm ngây thơ, mơ mơ hồ hồ rơi vào thiên la địa võng của hưans. Tư vị ái tình, ngọt đến say lòng người mới được nếm thử khiến thần kinh cậu gần như bị tê liệt.
Nhưng cậu có thể nói gì đây? Ngụy Vũ Hoàn là một người đàn ông có mị lực, lại còn dịu dàng săn sọc, tới chỗ nào cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt chỗ đó. Nếu nói hắn từ trước đến giờ chỉ qua lại với một mình cậu, thì bản thân cậu cũng chẳng tin được.
Ngụy Vũ Hoàn thấy Tạ Tiểu Giang lắc đầu, chỉ nghĩ là cậu mệt, liền nhanh chóng xách hành lý, gọi xe dẫn người về khách sạn.
Khách sạn được hắn lựa chọn cẩn thận, nằm ở dường lớn Osman, khu phồn hoa nhất của Paris, náo nhiệt nhưng không mất đi nét phong tình của đất nước này.
Nhưng từ khi đến đây, Tạ Tiểu Giang chưa nói nổi hai câu, lúc ngồi trên xe taxi, nhìn ra bên ngoài cũng chẳng có vẻ hưng phấn như trên máy bay. Cho đến lúc check – in thì cậu vẫn cứ rầu rĩ không vui.
Ngụy Vũ hoàn cũng buồn bược: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”. Phòng khách sạn chỉ có hai người, hắn kéo cậu ngồi trên người mình, cọ trán cậu, hỏi: “Em không thoải mái chỗ nào?”. Tạ Tiểu Giang thẳng tính, không phải người giấu tâm sự của mình, trừ việc sức khỏe không ổn thì hắn chẳng nghĩ ra nguyên nhân nào khác nữa: “Hay em đói? Có muốn ăn gì không?”, hắn một câu lại một câu quan tâm.
Tạ Tiểu Giang bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, thành thật đáp: “Là không thoải mái.”
Ngụy Vũ Hoàn rất sốt ruột, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
Cậu nhìn hắn, chỉ chỉ tim mình, cau mày nói: “Chỗ này.”
Ngụy Vũ Hoàn: “…”
Vẻ mặt cậu sầu muộn, nhưng ngữ khí lại phá lệ nghiêm túc: “Ngụy Vũ Hoàn, hình như em đang ghen.”