Kỳ nghỉ sắp kết thúc, anh trai chuẩn bị lên đường ra Bắc Kinh tiếp tục học cao học. Mẹ ra lệnh triệu tập con trai, con gái đến hàng ăn, cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Sau đến đó Vệ Nam mới phát hiện bốn người nhà họ Lục cũng có mặt đầy đủ.
Thông tin Lục Song và Vệ Nam yêu nhau nhanh đến truyền đến tai bố mẹ. Dĩ nhiên đây là công lao của mẹ Lục Song với tốc độ bắn như súng liên thanh. Vệ Nam hiểu rất rõ bác ấy muốn con trai nhanh chóng lấy vợ nên sau khi đã xác nhận con trai “không lừa mình” nên vui mừng đến nỗi muốn thông báo cho cả thế giới cùng biết. Chủ động gọi điện cho bố mẹ Vệ Nam hẹn đi ăn. Lần này thì coi như cả hai nhà đều có mặt đầy đủ.
Tám người ngồi một bàn ăn.
Đôi Lục Song và Vệ Nam ngồi giữa bị mọi người soi từ đầu đến chân. Lục Đan ngồi cạnh Lục Song. Vệ Đằng ngồi cạnh Vệ Nam. Đối diện là bố mẹ hai bên với vẻ mặt hân hoan, vui mừng.
Vệ Nam ăn cơm mà toát mồ hôi hột. Chủ đề nói chuyện của bố mẹ từ “khi nào kết hôn” mở rộng sang “khi nào bế cháu”, thậm chí còn tính đến việc “nên đặt tên cho cháu như thế nào”. Mọi người còn nói: “Tên chúng ta đặt cho các con thật dễ nhớ, Vệ Đằng, Vệ Nam, Lục Song, Lục Đan. Sau này đặt tên cho cháu cũng phải tìm cái tên nào hay hay mới được”.
Lục Song bình thản ngồi ăn cơm, không hề quan tâm đến việc đặt tên cho con sau này. Thỉnh thoảng bố mẹ hỏi, anh ta nghiêm túc nói: “Chuyện có con chúng ta cứ để từ từ hãy tính. Bây giờ vẫn còn trẻ, nên đặt sự nghiệp lên trên hết”. Câu nói ấy rất được lòng bố mẹ Vệ Nam. Mẹ cười tiết mắt nói: “Lục Song thật chín chắn”.
Từ đầu đến cuối Vệ Nam đều lặng lẽ cúi đầu ăn cơm. Tuy trong mắt mọi người, đó là sự e thẹn của “con gái lớn sắp đến tuổi lấy chồng”. Nhưng tâm trạng Vệ Nam rất rối bời. Cô cảm thấy không khí tình cảm và ấm áp này khiến mình khó chịu. Rõ ràng chỉ là một màn kịch mà bố mẹ hai bên lại vui mừng đến thế. Nếu là người mình yêu thực sự thì sao? Có lẽ sẽ bị mọi người ghét bỏ, thậm chí muốn ăn cơm với bố mẹ cũng khó.
Cô giáo ở khoa hô hấp nói kỹ năng kiểm tra sức khỏe của Vệ Nam chưa đúng, cần phải luyện tập thêm. Người đầu tiên là Vệ Nam muốn thực hành dĩ nhiên là Lục Song. Nhưng cũng không biết từ khi nào Vệ Nam cảm thấy bất an khi ở bên Lục Song. Ánh mắt anh ta nhìn Vệ Nam khiến cô không dám nhìn thẳng. Mấy hôm nay lại bị mẹ anh ta lôi đi học nấu ăn. Vừa nhìn thấy ánh mắt “dạy dỗ con dâu” của mẹ anh ta và nụ cười hiền từ khi nhìn con dâu của bố anh ta là Vệ Nam lại thấy không tự nhiên chút nào.
Vệ Nam không biết làm thế nào đành phải gọi điện cho anh trai. Chưa nói hết câu đã bị anh ta từ chối một cách vô tình: “Vì cớ gì anh phải hiến dâng cơ thể của mình cho em làm vật thí nghiệm? Anh không vô vị đến mức ấy đâu”.
“… .Chỉ thực hành một lần thôi có được không?” Vệ Nam cầu xin.
“Em đi tìm Lục Song đi, đừng nói là cơ thể mà ngay cả linh hồn cậu ta cũng hiến dâng cho em để em thực hành. Hai đứa ở cùng nhau, làm việc gì cũng tiện. Đi đi, đi đi. Em gái ngoan đừng làm phiền anh, anh đang chơi game”. Nói xong cúp điện thoại luôn.
Vệ Nam dở khóc dở cười, con người này cũng thật là, coi game quan trọng hơn tính mạng của mình, huống hồ là em gái.
Cuối cùng Vệ Nam đành phải mặt dày gọi điện cho Lục Song.
“Alô”. Giọng nói trầm lắng của Lục Song truyền qua điện thoại thấy Vệ Nam hơi căng thẳng.
“Cái đó… .”
“Cái nào?”
“Anh có thể giúp em một chuyện được không? Tối nay em phải thực hành kiểm tra sức khỏe”.
“Giúp thế nào?”
“Thì nằm xuống để em thực hành”.
“Ồ, lại làm vật thí nghiệm à?” Lục Song khẽ cười: “No vấn đề”.
Sau khi gọi điện xong Vệ Nam lại thấy bất an. Hôm ấy ngủ cùng anh ta kết quả là ôm chầm lấy anh ta, lại còn làm hành vi bất nhã với anh ta. Bây giờ hai người ngồi đối diện trong phòng ngủ kiểm tra sức khỏe, một trai một gái trong căn phòng tối om, kể cũng thấy rùng mình. Thế là Vệ Nam gọi điện cho Nguyên Nguyên: “Tiểu Nguyên, tối nay đến chỗ tao thực hành kiểm tra sức khỏe nhé, có manơcanh rồi”.
Nguyên Nguyên ngáp một cái rồi nói: “Vệ Nam à, năm nay làm gì cũng phải tiêu đến tiền. Mày nói xem mua cái bóng đèn mất bao nhiêu tiền?” Ngừng một lát, cô ấy kiên quyết nói: “Tao không muốn làm bóng đèn điện cho chúng mày”.
Nói xong Nguyên Nguyên cúp điện thoại.
Không ngờ, khi về nhà, Lục Song đã mang theo chiếc bóng đèn miễn phí, lại còn là đèn huỳnh quang cao cấp – Chu Phóng đại ca.
“Ô, Mộc Nam cô nương cũng ở đây à”. Chu Phóng vừa nhìn thấy Vệ Nam liền nhe răng cười: “Lâu lắm không gặp, tóc dài ra nhiều đấy”.
Vệ Nam mỉm cười, vào bếp lấy cho anh ta cốc nước.
Hôm nay Chu Phóng đến tìm Lục Song là muốn đưa những tài liệu lần đi Hải Nam đã nói, rất nhiều sách về pháp luật, vứt cho Lục Song một thùng đầy. Vệ Nam giúp Lục Song mang sách vào thư phòng sắp xếp lại. Chu Phóng và Lục Song ngồi nói chuyện trên ghế sofa.
Chu Phóng nói: “Phát triển đến mức nào rồi? Sống cùng lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Anh vẫn mong hai em sinh con để còn nhận anh là cha nuôi”.
Lục Song cười và nói: “Hoàng thượng chưa lo mà thái giám đã lo rồi”.
Chu Phóng gườm gườm nhìn Lục Song: “Thế rốt cuộc đã nói với cô ấy chưa?”
Lục Song khẽ thở dài: “Hôm ấy Vệ Nam nhìn thấy Hạ Vi tặng em hoa hồng. Cứ tưởng rằng ít ra thì cô ấy cũng biết ghen một chút. Nào ngờ cô ấy vẫn cười toe toét, gán ghép em với Hạ Vi, còn nói Hạ Vi tốt thế này, thế kia, chi bằng anh tìm bạn gái thật… ” Lục Song dựa lưng vào ghế rồi nói tiếp: “Đúng là muốn khiêu khích em”.
Chu Phóng cười ha hả: “Thế em Hạ Vi ấy… .có tình ý với cậu à?”
Lục Song nói: “Hồng nhan tri kỉ thôi”.
“Nói vậy thì ô của cậu vẫn chưa bật à?”
“Ô trong suốt, cô ấy không nhìn thấy”.
Vệ Nam bước từ thư phòng ra ngoài, hai người liền ngừng nói chuyện.
Vệ Nam vuốt tóc rồi nói với Lục Song: “Anh ăn cơm chưa?”
“Rồi”.
“Vậy thì em có thể thực hành được chưa?”
Lục Song gật đầu, lới lỏng cà vạt rồi cởi khuy áo. Chu Phóng ngồi cạnh mặt ngệt ra, ghé sát vai nói: “Này, chẳng phải cậu nói không tùy tiện khỏa thân trước mặt người khác sao?”
Lục Song cười bí hiểm: “Ở bệnh viện em đã khả thân rất nhiều lần rồi, bị một đám thực tập sinh thực hành”.
“Thế mới nói cậu không phải là người tùy tiện. Cậu mà tùy tiện thì không phải là người”.
Lục Song nhíu mày: “Đừng nói trắng ra như thế”.
Chu Phóng cười đểu: “Nói lịch sự một chút có nghĩa là da mặt của cậu dày đến nỗi không biết xấu hổ là gì, đúng không?”
Lục Song gật đầu: “Gần như thế”. Nói xong liền cởi áo ra, nói với Vệ Nam: “Tiến hành đi”. Sau đó nằm xuống ghế sofa.
Nụ cười bí hiểm của Chu Phóng khiến Vệ Nam nóng bừng cả mặt. Lục Song kia anh cũng thật là, nói “tiến hành đi” rồi nằm xuống luôn, vẻ mặt còn tỏ ra rất oai hùng nữa chứ. Coi tôi là thú dữ à?
Kết quả, dưới ánh sáng của “Đèn huỳnh quang cao cấp Chu Phóng”, Vệ Nam tay run run, bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho Lục Song.
Chu Phóng ngồi cạnh đánh giá: “Sao giống massage thế?”
“Em đang kiểm tra hạch bạch huyết”.
Chu Phóng “uh” một tiếng rồi nói: “Em kiểm tra hạch bạch huyết sao lại sờ ngực?”
Vệ Nam giải thích: “Bây giờ là phổi”.
“Vậy à, vậy thì em nhân tiện nghe xem nhịp tim của nó là bao nhiêu, có vượt quá 100 không? Anh thấy nó có vẻ rất căng thẳng”.
“… .Chu Phóng”. Lục Song gắt lên.
Chu Phóng cười: “Hả”
“Anh không phải về à?”
Chu Phóng cười và nói: “Anh vẫn chưa được xem kiểm tra sức khỏe, ở lại quan sát một chút mà. Hơn nữa, tấm da của cậu tốt thế này, quả thực làm anh lưu luyến không rời”.
Vệ Nam đang ấn vào ngực Lục Song. Chu Phóng nói vậy, Vệ Nam căng thẳng nên ấn tay xuống.
“Đau”. Lục Song kêu lên thảm thiết: “Vệ Nam, không phải em đang trả thù anh chứ”.
Vệ Nam ngại ngùng nói: “Xin lỗi, em không khống chế lực”.
Lục Song ngồi dậy và nói: “Xong chưa?”
Vệ Nam gật đầu: “Xong rồi, cảm ơn anh… ..” Thực ra vẫn chưa xong, phần bụng vẫn chưa kiểm tra, nhưng Vệ Nam không muốn thực hành tiếp dưới ánh mắt săm soi của Chu Phóng.
Chu Phóng đứng dậy nói: “Xong chưa? Vậy thì mau mau đi uống rượu”.
Lục Song mặc quần áo đang định đi thì Vệ Nam kéo tay anh ta hỏi: “Các anh đi uống rượu ở đâu?”
Chu Phóng cười: “Yên tâm đi, tuyệt đối không đến hộp đêm”.
Chu Phóng lôi Lục Song ra quán rượu gần đó, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Thực ra Lục Song rất buồn bực. Dường như cả công ty đều biết Hạ Vi có chút tình ý với mình. Lục Song cố giấu không nói cho Vệ Nam biết vì sợ cô ấy nghĩ nhiều. Kết quả… .đúng là cô ấy nghĩ nhiều thật nhưng hướng suy nghĩ lại khiến Lục Song cảm thấy bị khiêu khích. Người mình yêu trước mặt mình nói “Anh và cô ấy rất đẹp đôi”, đúng là hắt nước lạnh vào mặt.
Xem ra trong thời gian dài đóng giả làm người yêu, trong mắt cô ấy những cái nắm tay, những cái ôm đều là giả. Quan tâm chăm sóc cô ấy cũng bị cô ấy coi là giả. Vệ Nam chỉ đang đóng kịch, còn mình thì hết lòng vì tình yêu ấy.
Lo sợ mang lại áp lực cho cô ấy, vì vậy cố giữ trong lòng không nói ra. Cuối cùng dồn tất cả mọi áp lực lên vai mình.
Vệ Nam rất vui vì có một “người bạn trai giả không yêu mình”, có thể đối phó với sự thúc ép của bố mẹ mà không biết rằng người ấy phải kiễn nhân đến cực điểm mới giả vờ không có tình ý với cô ấy. Vở kịch hai người diễn. Một người chỉ quan tâm học thuộc lời thoại để diễn sao cho tốt. Một người thì nhập vai quá sâu đến nỗi không thoát ra được. Thật là xót xa.
Chu Phóng nói: “Có cần anh nghĩ giúp biện pháp tồi không?”
Lục Song nói: “Anh đã nói là biện pháp tồi rồi thì ai dám nghe?”
Chu Phóng mỉm cười: “Biện pháp tồi còn hơn là không có”.
Lục Song nói: “Thôi được, anh thử nói ra xem nào”.
Chu Phóng lắc lắc chiếc cốc trong suốt trên tay, dõng dạc nói: “Đầu tiên, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tỏ tình trước mặt cô ấy. Nếu cô ấy từ chối thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Nếu cô ấy sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu mà không từ chối thì cô ấy sẽ đau khổ. Vì vậy chi bằng cậu nhân lúc say thử tỏ tình xem sao, để cô ấy hiểu tâm lòng của cậu. Sáng hôm sau tỉnh dậy có thể nói, say quá, không nhớ gì cả”. Nói xong Chu Phóng khoái chí nhếch mép mỉm cười: “Biện pháp này hay không?”
Lục Song cười: “Uh… rất tồi”.
Chu Phóng tiếp tục than thở: “Ý nghĩa của cuộc đời không phải là có một ván bài đẹp mà là… “
Lục Song khẽ cười: “Đánh thắng một ván bài đen”.
Hai người nhìn nhau cười rồi rời khỏi quán rượu.
Chu Phóng lái xe đưa Lục Song về nhà. Lục Song mở cửa xe, gió thổi vào mặt, mát lạnh. Anh đã ngà ngà say.
Lục Song ngắm nhìn ánh đèn bên đường, mỉm cười ngẫm nghĩ, thực ra Hứa Chi Hằng có được một ván bài đẹp, Vệ Nam yêu anh ta chân thành trong suốt bao nhiêu năm, hai người có cùng suy nghĩ, nhưng anh ta không biết đánh ván bài ấy, thậm chí hoàn toàn đánh mất Vệ Nam. Có lẽ hoàn cảnh của anh ta khiến anh ta mất đi lập trường, có lẽ anh ta không có dũng khí.
Đến bây giờ, mình thay chân, nhận được ván bài rất tồi tệ. Vệ Nam không quên được Hứa Chi Hằng, thậm chí khắc cốt gi tâm. Khả năng Vệ Nam yêu mình là rất rất thấp, tất cả đều khiến quá trình đánh bài trở nên vô vùng khó khăn. Mình chỉ biết cố gắng hết sức để đánh thật tốt. Nếu thắng thì đó là do may mắn. Còn nếu thua thì cũng là điều bình thường.
Lục Song khẽ thở dài, dù là người tự tin đến đâu thì khi cầm một ván bài đen cũng chỉ biết cố gắng hết sức.
Lục Song đi uống rượu, Vệ Nam ở nhà một mình không biết làm gì nên online chát chít.
Trong thời gian thực tập ở bệnh viện đã biết thêm nhiều điều về các khoa. Vệ Nam rất thích giáo sư este, ý nghĩ muốn vào khoa tim cùng cô ấy xông pha khắp chốn rần bén rễ trong lòng. Đúng lúc ấy lại gặp Diệp Kính Văn trên mạng nên nhắn tin hỏi thăm.
“Anh ơi, con gái làm ở ngoại khoa có mệt lắm không?”
“Nói lắm”.
Vệ Nam không thể phán đoán câu “nói lắm” ấy là trả lời tự động hay là anh ta đang trả lời thật. Thế là lại nhắn thêm một câu: “Nhưng em thấy mình rất có hứng thú với ngoại khoa tim mạch”.
“Ngoại khoa tim mạch? Em muốn chết đến phát điên rồi à?”
Ồ, không phải trả lời tự động. Vệ Nam uống ngụm nước rồi gõ tiếp: “Bây giờ em vẫn chưa quyết định sẽ vào khoa nào. Chỉ là rất hứng thú với ngoại khoa tim mạch, hơn nữa rất thích giáo sư Hà”.
“Hứng thú không thể lôi ra mà ăn được. Thực tế chút đi. Con gái không đủ sức làm ngoại khoa đâu, còn phải chăm sóc con. Anh khuyên em nên từ bỏ ý nghĩ ấy đi. Hơn nữa giáo sư Hà cũng không nhận đệ tử nữ”.
“Vậy ạ”. Vệ Nam cảm thấy hụt hẫng. Xem ra người phụ nữ mạnh mẽ như giáo sư Hà chỉ có thể ngưỡng mộ trong lòng. “Haizz, vậy thì em suy nghĩ đi khoa khác vậy”.
“Thích giáo sư este thế à?”
“Vâng, rất thích”.
“Nhưng em không có chút tố chất nào để trở thành người phụ nữ mạnh mẽ”.
“Đừng có đả kích người khác như thế chứ… .”
“Anh thấy em có tình yêu thương bao la, chi bằng đến khoa nhi dỗ trẻ con?”
“… .Em rất ghét trẻ con quấy khóc”.
“Không sao, sau này làm mẹ rồi, em sẽ thấy lúc trẻ khóc mới đáng yêu làm sao”.
“… … Vẫn còn xa lắm”.
“Xa sao? Anh thấy em để status là �bắn ra một mũi tên đầy máu để xuyên vào lòng anh� chẳng phải là muốn xuyên vào tim ý chung nhân sao? Có ý chung nhân rồi thì chẳng bao lâu sẽ có con. Không phải là em chưa chuẩn bị tư tưởng sinh con đấy chứ?”
Tư duy của anh ta thật sinh động, ai nói có ý chung nhân rồi thì phải chuẩn bị sinh con? Vệ Nam gườm gườm, chuyển chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, lần trước nói chuyện với anh về cách liên lạc với Tiêu Tinh… .không biết anh còn nhớ không?”
“À, tối qua vừa gặp Tiêu Tinh trong sân trường. Cô ấy nói vừa đến Mỹ đã bị mất điện thoại, không biết liên lạc với các em bằng cách nào. Anh cho cô ấy số đỉện thoại của em rồi. Cô ấy sẽ chủ động liên lạc với em”.
Vệ Nam vô cùng cảm kích: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm, thực sự cảm ơn anh”.
Diệp Kính Văn nhắn lại: “Giả tạo quá”.
Vệ Nam tắm xong, tắt máy tính, đang ngồi sấy tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Chú Phóng lôi Lục Song vào nhà như lôi xác chết vậy. Vệ Nam vội đỡ một tay, hai người dìu Lục Song vào giường. Thấy dáng vẻ say sỉn của anh ta, Vệ Nam tức giận nói: “Làm gì mà uống nhiều thế?”
Chu Phóng nói: “Không phải anh chuốc rượu nó đâu. Hình như tâm trạng nó không tốt, muốn mượn rượu giải sầu”. Nói xong quay người bước ra cửa, xua tay nói: “Anh đi đây. Em liệu mà chăm sóc nó nhé”.
Sau khi Chu Phóng đi, Lục Song trai mày, vẻ mặt khổ sở, đòi uống nước. Vệ Nam rót nước cho anh ta uống, anh ta không uống mà quay đầu đi không thèm nhìn.
Thôi được, kẻ say là anh.
Vệ Nam giúp Lục Song cởi áo, cởi giày, đỡ anh ta nằm lên giường, đắp chăn, đang định đi thì bị anh ta kéo tay lại.
Vệ Nam quay đầu, thấy đôi mắt long lanh của Lục Song đang nhìn mình chằm chằm, nhìn đến nỗi người ta phải dựng tóc gáy. Tay bị anh ta nắm chặt nên hơi đau. Vệ Nam nhíu mày: “Sao vậy? Nước rót rồi anh có thèm uống đâu”.
Bỗng nhiên Lục Song nói: “Vệ Nam”.
Thấy anh ta khẽ gọi tên mình, Vệ Nam im lặng chờ anh ta nói tiếp. Nào ngờ Lục Song gọi tên xong không nói gì nữa mà nhìn mình chằm chằm. Vệ Nam nghi ngờ, không biết đó có phải là biểu hiện của việc say rượu không?
Lục Song biết rất rõ mình không hề say.
Người con gái trước mặt với đôi mắt đen to tròn đang nhìn mình. Dường như muốn nói gì với mình nhưng lại không nói nữa, mái tóc mềm mượt vẫn còn ươn ướt, thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của dầu gội đầu, nhẹ nhàng buông xuống vai – Đó chính là Vệ Nam, người con gái mình yêu.
Nhân lúc uống say, Lục Song không chút do dự, đưa tay nhẹ nhàng ôm Vệ Nam, hôn vào đôi môi cô ấy.
“Anh làm gì đấy… .” Vệ Nam ngạc nhiên nói
Tiếng nói bị chặn lại ở môi, cảm giác bỗng chốc người cô ấy đông cứng lại nhưng Lục Song vẫn không có ý định buông tay.
Nụ hôn dịu dàng, tình cảm, cảm giác mùi rượu thoang thoảng lan tỏa trong miệng khiến Lục Song mơ màng.
Bỗng nhiên cảm thấy tình cảm bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng đã được tìm được cơ hội thổ lộ. Những bí mật chôn sâu tận đáy lòng dường như cũng đang hò hét, đòi nhảy ra khỏi lồng ngực, nhịp tim đập dữ dội trở nên rõ rệt và tha thiết hơn trong không gian tĩnh lặng.
Vệ Nam không biết rằng Lục Song rất mong cô trở thành bạn gái thật sự của anh.
Rất mong nụ cười rạng rỡ của cô trước mặt bố mẹ là nụ cười từ tận đáy lòng chứ không phải giả tạo. Rất mong khi bố mẹ bàn chuyện đặt tên cho con, Vệ Nam có thể chăm chú lắng nghe chứ không phải cúi đầu nghĩ đến Hứa Chi Hằng của mình. Rất mong có thể quang minh chính đại nắm tay cô ấy, nói với mọi người rằng đây là người con gái mình yêu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô ấy. Rất mong được lấy cô ấy làm vợ, cùng cô ấy sống đến già, đến lúc đầu bạc răng long, hai người nằm trên ghế mây sưởi nắng, cùng nhau nhớ lại những tháng ngày đã qua.
Cô ấy không biết gì hết, cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ rung động trước cô ấy… .
Ý nghĩ muốn cô ấy biết tấm lòng của mình bỗng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, mãnh liệt đến nỗi thậm chí đốt cháy lý trí.
Nụ hôn cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Dường như muốn chứng minh một điều gì đó, bàn tay phía sau gáy cô ấy áp mạnh hơn, đầu lưỡi bắt đầu đẩy hàm răng hơi run run của cô ấy để đi sâu vào miệng, lướt qua khoang miệng, rêu lưỡi và niêm mạc cọ sát mạnh.
Âm thanh dịu dàng phát ra khi hôn vang vọng trong đêm tối.
Rõ ràng cảm thấy cô ấy đang run, đôi tay ra công ra sức đẩy người mình ra nhưng vẫn cố chấp không buông tay, vẫn hôn cô ấy, muốn cô ấy hiểu tấm lòng mình. Nụ hôn ấy mang dư vị của sự tuyệt vọng.
Đến khi gần tắc thở Lục Song mới nhẹ nhàng buông tay ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của cô ấy gườm gườm nhìn mình.
Một lúc sau cô ấy nói: “Anh say rồi”. Sau đó quay người bước đi.
Lục Song kéo Vệ Nam lại, lần này động tác nhanh và mạnh đến nỗi nghe thấy tiếng quần áo ngủ bị xé rách và tiếng hét của Vệ Nam – “Anh say rồi, Lục Song!” Lời nói ẩn chứa nỗi bức xúc và oán trách, pha chút lạnh lùng: “Buông tay ra”.
“Anh không say”. Lục Song mỉm cười, hạ thấp giọng: “Anh… yêu em”.
Giọng nói nhẹ đến nỗi Vệ Nam bỗng thấy mấy chữ ấy như chiếc chùy nặng trịch đập mạnh bên tai, mạnh đến nỗi khiến người ta hoa mắt chóng mặt, khiến người ta ong đầu, dường như không nghe rõ anh ấy nói gì, chỉ thấy đôi mắt sâu của anh ấy chăm chú nhìn mình, nhìn thấy môi anh ấy mấp máy, dường như nhắc lại câu nói ấy rất nhiều lần – Anh yêu em.
Sau đó là khuôn mặt quen thuộc không ngừng tiến lại gần, mũi tỏa ra hương rượu thoang thoảng, đôi môi nóng ấm áp vào mặt mình, dịu dàng, mơn man, môi kề môi, khẽ nhắc lại câu nói: “Anh yêu em, Vệ Nam, yêu em”.
Vệ Nam gồng mình đẩy anh ấy ra, nhưng thấy mình đã bị anh ấy khống chế một cách dễ dàng, bị anh ấy đè xuống giường, không thể nhúc nhích.
“Anh yêu em”- câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, giọng nói trầm lắng đến khản giọng, dường như đã bị đè nén rất lâu.
Cảm giác mặt nóng rát, dường như nước mắt anh ấy rơi xuống, sự nóng rát ấy khiến Vệ Nam thấy đau.
Vệ Nam khẽ nói: “Lục Song, đừng nói nữa”.
Vệ Nam nghĩ, có phải chúng ta đã kết thúc rồi không?
Khó khăn lắm mới gây dựng được “mối tình” trên cơ sở không bao giờ rung động, mục đích là lừa dối cha mẹ hai bên, sống gắn bó, vui vẻ bên nhau. Hai người sống trong một căn phòng, không can dự vào cuộc sống của đối phương nhưng đến lúc cần thiết lại tìm đối phương đóng kịch che mắt bố mẹ. Lúc nhàm chán đấu khẩu, cãi vã, chòng ghẹo đối phương, mang lại không ít niềm vui cho cuộc sống. Khi cô đơn cùng nhau xem phim, cùng nhau vào bếp nghiên cứu ba bước làm món sườn xào chua ngọt – Cuộc sống dịu dàng và tươi đẹp như vậy, vì sao phải liên quan đến vấn đề tình cảm?
Cái ngày anh cõng em về, chẳng phải em đã hỏi anh sao. Anh nói làm sao anh có thể thích em được? Lời nói bóng gió ấy chẳng phải anh đã hiểu rất rõ rồi sao. Một khi liên quan đến vấn đề tình cảm chúng ta sẽ không còn gì.
Lúc anh ấy hôn, Vệ Nam thấy một giọt nước rơi xuống.
Cứ tưởng rằng có thể giống hồi còn nhỏ, cùng Lục Hựu Hựu vui đùa, anh chòng ghẹo em, em chòng ghẹo anh, vui vẻ sống bên nhau, không nói chuyện yêu đương, không bị tổn thương… .
Đến bây giờ mới biết rằng mình là một con ngốc không hơn không kém.
Vệ Nam nhắm chặt mắt, không phản kháng, cũng không đáp lại, chờ đợi nụ hôn này kết thúc, sau đó đẩy anh ấy ra, chỉnh lại quần áo, ra khỏi phòng.
- Giống như chưa xảy ra chuyện gì.
“Rầm” một cái, cửa bị đóng sập lại. Lục Song nằm trên giường, mỉm cười đau xót – Vở kịch này cuối cùng cũng phải hạ màn.
Vệ Nam, em là một diễn viên giỏi, có thể nhanh chóng quay trở về cuộc sống hiện thực.
Còn anh nhập vai quá sâu, không thể thoát ra được.