Khi quay về, Vệ Nam nghe thấy tiếng bàn luận trong phòng.
Hình như là Phí Đằng và Nguyên Nguyên đang nói về chuyện hôm qua. Nguyên Nguyên thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Tô Mẫn Mẫn, khi nhắc đến cô ấy, không còn giọng điệu châm biếm như trước kia nữa.
“Tô Mẫn Mẫn thật ngốc. Em nhìn mà thấy không nhẫn tâm. Rốt cuộc Hứa Chi Hằng có gì tốt chứ. Em chẳng nhìn ra được điểm gì tốt cả”.
Phí Đằng lạnh lùng nói: “Bạn gái đi một mình về quê, lại còn nói bao nhiêu điều tốt đẹp về anh ta trước mặt bà mình. Anh ta cũng tốt gớm, chẳng thấy bóng dáng đâu. Anh coi thường một thằng đàn ông như nó. Ngay cả điều tối thiểu như thế này cũng không làm được”.
Nguyên Nguyên cười: “Hứa Chi Hằng không phải là bạn trai của Tô Mẫn Mẫn. Tô Mẫn Mẫn á, chỉ yêu đơn phương thôi. Haizz, con gái không nên hết mình vì tình yêu như thế, nếu không sẽ khiến mình trở nên hèn mọn, ai nhìn cũng thấy đáng thương”.
Thấy hai người tiếp tục bàn luận, Vệ Nam quay người bước đi.
Đêm đã về khuya, mặt trăng tròn lơ lửng trên không trung dần bị mây đen che khuất.
Bỗng nhiên, một vệt chớp dài xe ngang bầu trời, sấm giật đùng đùng, trời mưa ào ào như trút nước.
Mưa bão mùa hè đến cũng thật nhanh. Tuy Vệ Nam có thói quen mang ô khi đi ra ngoài nhưng dưới trời mưa giông xối xả này, ô cũng chẳng có tác dụng gì. Ô nhanh chóng bị gió lật ngược, cuốn bay đi xa, chỉ còn lại tay cầm và cái khung đáng thương. Vệ Nam bị ngấm nước mưa, ướt như chuột lột. Cô đành phải gặp khung ô trơi trọi lại rồi co cẳng chạy về chỗ ở.
Đường ở làng quên đầy bùn đất, hủm hố, mưa to xối xả khiến bùn đất nhầy nhụa, khó nhìn rõ đâu là đường, đâu là hố. Vệ Nam chạy thục mạng, đến chỗ rẽ, không may trượt chân rơi thẳng xuống hồ nước.
Cùng với tiếng “tũm” vang trời, Vệ Nam thấy người mình ngập trong hồ nước.
Mưa càng lúc càng to, Vệ Nam chỉ thấy chóng mặt, mọi thứ trước mắt đều trở nên thật mơ hồ, nước không ngừng chảy vào miệng, trong lúc vùng vẫy, cảm giác như có lực lượng to lớn đang kéo mình xuống sâu hơn.
Hai tay cố hết sức đập đập trên mặt nước, nước chảy vào miệng càng ngày càng nhiều, cảm giác tức ngực, khó thở ngày càng dữ dội hơn. Dần dần vùng vẫy cũng yếu đi, nỗi sự hãi và tuyệt vọng trào dâng trong lòng.
Có phải mình sắp chết rồi không?
Vệ Nam thầm nghĩ.
Có lẽ vì sắp chết nên đầu óc mới tỉnh táo như thế.
Trong hồ nước đục ngầu, trước mắt hiện lên một bức tranh giống như những thước phim lướt qua trong đầu, dường như đang nhớ lại quãng thời gian hơn hai mươi năm qua.
Hồi nhỏ học bơi suýt thì chết đuối, anh trai lôi lên bờ như lôi một con gà, từ đó đến nay cứ nhìn thấy nước là sợ.
Hồi học năm thứ nhất, vừa mới học đi xe đạp, vừa hát bài �Lối rẽ�, vừa bình tĩnh đạp xe, đến chỗ rẽ không cẩn thận ngã xuống hồ, hét to kêu cứu, được các bạn vớt lên bờ, chuyện ấy trở thành đề tai trêu cười cho các bạn nam trong lớp.
Lần đi du lịch Hải Nam năm thứ tư. Hứa Chi Hằng vì cứu người chết đuối nên nhảy xuống biển. Bản thân rất muốn nhảy xuống biển cứu anh ấy giống Tô Mẫn Mẫn. Nhưng vẫn chỉ là con vịt cạn không biết bới. Lặng lẽ đứng trên bờ không nói một lời, chỉ nắm chặt tay mơ hồ nhìn sóng biển dữ dội, các ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Bây giờ lại bị ngã xuống nước.
Chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết gần mình như lúc này.
Bỗng nhiên nhớ đến Lục Song, chắc lúc này anh ấy đang ngồi trước máy tính nghiên cứu các phần mềm, màn hình máy tính hiện lên những ký tự mà mình không bao giờ hiểu được.
Anh ấy nói, vì thuyết phục mẹ em mà anh đã nói rát cả lưỡi rồi, em không được để anh thất vọng đâu đấy.
Anh ấy nói, làm những việc mình nên làm nhưng phải nhớ giữ gìn sức khỏe, anh chờ em trở về mà vẫn vui vẻ và khỏe mạnh như bây giờ.
Anh ấy nói, Vệ Nam, anh có thể đợi em một tháng thì cũng đợi được mười tháng, một trăm tháng.
Anh ấy nói, tất cả đều do anh tự nguyện, vì vậy em không cần cảm thấy có lỗi.
Lục Song… ..có lẽ anh đã không đợi được rồi.
Vệ Nam tuyệt vọng nghĩ, nếu mình ra đi thế này thì Lục Song sẽ thế nào đây? Anh ấy đã hy sinh biết bao điều, đang mỉm cười ngồi chờ đợi thành quả. Nếu anh ấy biết Vệ Nam đã chết ở quê, nếu anh ấy nhớ lại lúc đầu mình đã cố gắng thuyết như thế nào để mẹ đồng ý cho mình tham gia lần khám chữa bệnh từ thiện này nhưng mình lại chết ở đây thì sẽ thế nào đây? Anh ấy là người tốt như thế, có lẽ suốt đời sẽ sống trong đau khổ… .
Số tiền mình nợ anh ấy vẫn chưa trả, tình cảm mình nợ anh ấy sẽ không bao giờ trả hết được.
Vốn dĩ định đối xử thật tốt với anh, ở bên anh. Người như anh đáng để mình thật lòng bảo vệ và trân trọng. Lúc ở New York mình đã hứa với anh ấy sẽ dần dần thay đổi, chắc chắn sẽ có một ngày trao trọn trái tim cho anh.
Nhưng ngày ấy vẫn chưa đến. Anh ấy vẫn đang chờ mình. Làm sao mình có thể bỏ mặc anh ấy như vậy mà ra đi được đây?
Chưa bao giờ Vệ Nam thấy mình muốn được sống như lúc này, các tế bào trong cơ thể dường như cũng trỗi dậy, cùng cô vùng vẫy, hai tay cố gắng khua thật mạnh, giống như muốn nắm lấy tất cả cơ hội sống còn. Hồ nước bị Vệ Nam khuấy đục ngầu, bùn đất không ngừng chảy vào mũi. Nhưng Vệ Nam quyết không từ bỏ, hai cánh tay đập mạnh trong nước.
Có lẽ trời không tuyệt đường sống của con người, bỗng nhiên tay Vệ Nam tóm lấy một thứ gì đó hình lưới, dường như là lưới đánh cá. Vệ Nam bám chặt lấy nó như bám vào phao cứu sinh vậy. Lúc này Vệ Nam gần như kiệt sức, chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng bò lên bờ.
Dường như tấm lưới được quấn trên một cái gây gần đó. Vệ Nam bò mãi, cuối cùng cũng bò đến gần bờ, cô không để ý đến cái miệng đầy bùn mà dùng hai tay hai chân leo lên bờ, nằm bò trên đó thở hổn hển.
Cuối cùng không khí cũng đi xuống phổi, mọi thứ trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Cô ấy ho dữ dội, ho đến nỗi thắt ngực lại, nhổ hết bùn đất trong miệng, trong mũi.
Vệ Nam dùng cánh tay dính đầy bùn lau mặt, một lúc sau mới mỉm cười.
Mưa càng lúc càng to, Vệ Nam ướt sũng cả người, toàn thân dính đầy bùn đất, đầu đầy có, trông rất thảm hại. Vệ Nam sợ đất trơn lại ngã xuống hố nên ôm chặt cái cây bên hồ nước, cẩn thận ngồi xuống bên hồ nước, vừa cười, vừa khóc. Cô khẽ nói với mình, Lục Song ơi, em sống rồi, em đã không nuốt lời. Em đã nói là anh hãy chờ em, đã nói rồi thì sẽ không làm anh thất vọng.
Em sẽ mãi giữ lời hứa.
Cuối cùng Vệ Nam cũng về được ký túc, Nguyên Nguyên và Phí Đằng vừa nhìn thấy bộ dạng của cô ấy đều tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Nguyên Nguyên hốt hoảng nói: “Mày đang biểu diễn nghệ thuật đấy à, sao mới đi với Tô Mẫn Mẫn một lúc mà quay về đã thành ra thế này?”
Phí Đằng hỏi: “Ngã xuống nước à?”
Vệ Nam gật đầu: “Em không sao”. Sau đó đi tắm.
Phí Đằng và Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau, Nguyên Nguyên run rẩy nói: “Lẽ nào Tô Mẫn Mẫn trong phút tức giận đã đẩy Vệ Nam xuống nước?”
Phí Đằng xua tay và nói: “Anh đoán chắc là cô ấy không cẩn thận bị ngã. Cô ấy bơi thật lợi hại, trời mưa to như thế này, nước hồ thì bẩn thế mà cô ấy cũng bò lên được”.
Nguyên Nguyên im lặng một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Cô ấy không biết bơi… .”
Hai người lại ngơ ngác nhìn nhau.
Vệ Nam tắm rất lâu, gội đầu mấy lần liền, hết súc miệng rồi lại đánh răng nhiều lần, cuối cùng cũng tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm với bộ dạng hoàn toàn khác, thấy Phí Đằng và Nguyên Nguyên đang ngồi thần ở phòng.
Vệ Nam cười: “Hai người làm sao vậy?”
Phí Đằng khẽ ho một tiếng: “Em không biết bơi… .làm sao có thể lên bờ được?”
“Em đã hứa với một người sẽ làm một việc, vì vậy không thể chết như thế được”. Vệ Nam nhẹ nhàng nói: “Các nhà khoa học nói, khi con người rơi vào trạng thái tuyệt vọng nhất, sẽ khơi dậy tiềm năng vô hạn của cơ thể. Em nghĩ chắc em có tiềm năng đạt huy chương vàng môn bơi lội, lúc nãy tiềm năng ấy vừa mới được khơi dậy”. Nói xong, cô ấy mỉm cười, đi đến bên Nguyên Nguyên và nói: “Cho tao mượn điện thoại, tao muốn gọi điện”.
Đến tận khi Vệ Nam cầm điện thoại quay người bước ra ban công, Nguyên Nguyên mới thở dài ngao ngán: “May mà không làm sao, nếu không về nhà Lục Song sẽ lột da hai chúng ta”. Phí Đằng gật đầu lia lịa.
Vệ Nam vừa định gọi điện thoại thì đột nhiên điện thoại của Nguyên Nguyên đổ chuông. Vệ Nam đưa điện thoại cho Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên vừa nghe, mặt biến dạng, đưa điện thoại lại cho Vệ Nam: “Hựu Hựu nhà mày đấy”.
Vệ Nam cầm điện thoại ra ban công, khẽ nói: “Sao anh lại gọi điện cho Nguyên Nguyên?”
Lục Song khẽ nói: “Lúc nãy gọi điện thoại cho em nhưng không liên lạc được”.
“Điện thoại của em… rơi xuống nước, hỏng rồi”.
“Em không sao chứ?” Đột nhiên anh ấy hỏi.
Vệ Nam thấy mắt cay cay, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Em không sao. Xảy ra chuyện gì được chứ. Chẳng phải vẫn đang nói chuyện với anh đấy sao?”
Lục Song im lặng một lúc rất lâu rồi mới khẽ thở dài: “Vậy thì tốt”.
“Em sẽ không sao đâu, đã hứa với anh là khỏe mạnh trở về rồi mà. Nếu em mà có chuyện gì thì mẹ em sẽ lột da anh”. Vệ Nam khẽ mỉm cười: “Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?”
Lục Song nói: “Vừa nãy bên ấy mưa mà, sấm chớp đùng đùng, tự nhiên anh thấy nóng ruột, cứ cảm giác dường như em gặp chuyện gì đó. Gọi điện thoại thì không liên lạc được, anh rất lo cho em”.
Vệ Nam nắm chặt tay, khẽ nói: “Anh yên tâm, em không sao mà”.
Lục Song khẽ cười: “Thôi, không sao là tốt rồi, khi nào đợt khám bệnh này kết thúc thì về nhé. Anh đợi em”.
“… .Vâng”. Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam cầm điện thoại đứng bần thần một lúc rất lâu rồi mới thở dài, quay sang nói với Nguyên Nguyên: “Đừng nói với anh ấy chuyện tao bị ngã xuống nước nhé”.
“Uh… .” Nguyên Nguyên gật đầu.
Tối hôm ấy Vệ Nam nằm trằn trọc mãi mà không sao ngủ được, cô đã nghĩ rất nhiều.
Từ lần đầu tiên gặp Hứa Chi Hằng, luồng không khí lạnh tỏa ra từ người cậu ấy khi bước qua người mình đến ngày tỏ tình và chia tay hồi học đại học.
Tròn 10 năm, mình luôn đóng vai là người yêu thầm cậu ấy, đứng trong bóng tối, cẩn thận nghe ngóng những thông tin có liên quan đến câu ấy. Về sau trở thành người yêu của cậu ấy, mình đã rất vui, rất thật lòng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, ngày nào cũng trân trọng từng phút giây, cũng cẩn thận, giống như đi trên tấm băng mỏng vậy.
Tình cảm ấy mình đã khắc cốt ghi tâm.
Nhưng những ngày tháng ấy không thể kéo dài.
Thực ra, vào khoảnh khắc sắp chết đuối, người mà Vệ Nam nghĩ đến nhiều nhất là Lục Song.
Người con trai luôn ở bên mình, làm rất nhiều việc vì mình. Người con trai luôn mỉm cười đứng bên mình, che gió che mưa cho mình. Người con trai đã ở bên cạnh mình khi mẹ Kỳ Quyên mất mà không kêu ca nửa lời, người con trai đã đi cùng mình sang Mỹ khi Tiêu Tinh kết hôn mà không chút do dự.
Trái tim con người không phải là sắt đá, anh ấy đối xử với mình như vậy, sao mình có thể không rung động được?
Chỉ có điều luôn luôn kìm nén cảm xúc trong lòng, dồn mình đến góc chết, ngày ngày dày vò mình trong thế giởi ảo do Hứa Chi Hằng tạo ra. Vì vậy đã không để ý đến Lục Song, đến tận bây giờ, khi đối mặt giữa sự sống và cái chết, bỗng nhận ra rằng – thực ra có một câu nói quan trọng mình vẫn chưa nói với anh ấy. Và mười năm, hai mươi năm và nhiều nhiều năm về sau đều muốn ở bên anh ấy.
Lúc ấy mới phát hiện thì ra khi ở bên Lục Song mình lại thấy bình yên đến thế, bởi anh ấy đã chạm vào sợi dây ở tận sâu trong đáy lòng, chỉ vì quá cố chấp, quá để ý đến những chuyện vụt vặt nên mới không nhận ra điều ấy.
Mình của quá khứ và Hứa Chi Hằng, tình yêu ngây thơ trong sáng và quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cuối cùng cũng không thể sánh bước bên nhau suốt đời. Chỉ có thể thích hợp để nhớ lại, chỉ có thể giữ trong ký ức.
Tô Mẫn Mẫn nói, yêu Vệ Nam là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời Hứa Chi Hằng.
Thực ra cô ấy đã nói sai, điều vui vẻ nhất trong cuộc đời con người không phải là nhớ lại những gì đã có mà là trân trọng những gì đang có.
Niềm vui hiện tại sẽ dần che lấp niềm vui trong quá khứ.
Bởi vì con người nên hướng về phía trước.
Đợt khám chữa bệnh từ thiện nhanh chóng kết thúc, vào một buổi sáng đẹp trời, mọi người cùng lên đường về nhà.
Dân làng đến tạm biệt, cho mọi người rất nhiều hải sản mà mình bắt được. Vệ Nam được một bà lão tặng cho một cái hầu bao nhỏ do chính tay bà làm, hình chú thỏ trắng con đáng yêu, miệng ngậm củ cà rốt, trông giống y như thật.
Nhìn mảnh đất chỉ dừng chân hơn một tháng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của người dân, Vệ Nam xúc động mỉm cười. Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời cũng bắt đầu lên cao, đỏ rực một vùng trời.
Buổi sáng trong lành và tươi đẹp thế này sẽ còn rất nhiều.
Chúng ta vẫn còn trẻ như vậy, vì sao phải lãng phí thời gian và tinh thần vào những chuyện đã qua?