Pháo hoa phóng hết,
Tiểu Anh đi theo Hạ Thiệu Nhiên trở lại phòng bếp, lại tiếp tục gói sủi
cảo. Tiểu Anh ngồi ở cái bàn bận việc, can vỏ bánh, làm sủi cảo, Hạ
Thiệu Nhiên ngồi ở cái bàn khác hút điếu thuốc, con ngươi gần như không
dời khỏi người cô. Tiểu Anh ngẩng đầu mỉm cười, Hạ Thiệu Nhiên ngậm lấy
điếu thuốc, tròng mắt nửa hí, khóe miệng giương nhẹ.
"Dáng vẻ anh hút thuốc lá là mê người nhất." Tiểu Anh nắm sủi cảo cười.
Hạ Thiệu Nhiên thở ra khói mù lên trên gương mặt của cô.
Sủi cảo gói kỹ, Hạ Thiệu Nhiên để Tiểu Anh trực tiếp nấu xong, các sư phụ
trong phòng bếp làm một bàn món ăn. Có bao nhiêu đêm 30 chưa từng trôi
qua vui vẻ như vậy rồi, Hạ Thiệu Nhiên mở một chai rượu trắng ra, rót
cho mình một ly, cho Tiểu Anh một chút.
Tiểu Anh nhận lấy ly rượu, đưa đến chóp mũi hít hà, nhíu cái mũi nhỏ nói: "Hình như thật cay!"
"Uống ít một chút, không có việc gì." Hạ Thiệu Nhiên cầm ly đầy keng keng với ly của cô, uống xong một hớp. Hai tay Tiểu Anh giơ ly rượu lên, bộ dáng anh dũng hy sinh, nói: "Hôm nay ăn tết, uống ít một chút." Ly rượu đụng môi, đè xuống một hớp, vị cay xè làm đôi mắt cô ướt, gương mặt khổ sở,
há mồm vươn đầu lưỡi phát ra tiếng xì xì, "Thật cay."
Hạ Thiệu Nhiên gắp thức ăn nguội đưa đến trong miệng cô.
Tiểu Anh ăn món ăn, mới tốt hơn, nhưng ruột cùng dạ dày còn như bị lửa đốt,
đầu ngón tay Hạ Thiệu Nhiên trìu mến quét qua khuôn mặt cô, "Uống không
trôi thì đừng uống nữa."
Tiểu Anh mím môi, cười, "Không muốn quét hứng của anh, em uống từ từ."
Hạ Thiệu Nhiên lộ ra nụ cười, gắp sủi cảo vào trong bát cô, "Ăn thật ngon."
Tiểu Anh hài lòng, "Phải xem ai bao đó! Hắc hắc!"
Ăn xong cơm tất niên mới hơn mười giờ, một ly rượu trắng đã làm cho sắc
mặt Hạ Thiệu Nhiên ửng hồng, ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi, Tiểu Anh cho
là anh uống say, nói: "Nếu không em đỡ anh lên lầu nằm một lát."
Hạ Thiệu Nhiên nhìn khuôn mặt cô ửng hồng, cánh tay khoác lên trên vai cô, để cô dìu đỡ lên lầu, trở về phòng.
Tiểu Anh dìu ngồi xuống bên giường, Hạ Thiệu Nhiên thuận thế kéo cô vào trong ngực, vừa muốn hôn môi đã bị tay nhỏ che mất.
"Thở ra mùi rau hẹ." Tiểu Anh nhíu lỗ mũi nói: "Em đi đánh răng đã."
Tiểu Anh như một làn khói chạy về gian phòng của mình, ở trong phòng tắm,
nói không chủ định, soi gương chà hàm răng hai lần. Cô không biết trong
một gian phòng tắm khác, Hạ Thiệu Nhiên còn khẩn trương hơn so với cô,
chà toàn bộ ba lần.
Đánh răng còn chưa xong, Tiểu Anh dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, thay một bộ nội y mới, có chút xấu hổ có chút kích
động lại có chút thấp thỏm, vì cho mình thêm can đảm, cô vọt tới lầu
dưới, từ trong tủ rượu tùy tiện cầm một bình rượu, mở ra uống vài hớp.
Mùi vị ngọt cay, Tiểu Anh ừng ực ừng ực rót xuống nửa bình, mới trở về phòng của Hạ Thiệu Nhiên.
Hút thuốc lá, Hạ Thiệu Nhiên dựa gối đầu hút thuốc, một chân để nằm ngang,
một chân nửa chống, toàn bộ nút áo sơ mi đen đã bị mở, bắp thịt căng đầy lồng ngực loã lồ ra ngoài, tác dụng rượu cồn đưa đến màu da hồng, ánh
mắt cũng biến thành đặc biệt sáng ngời, khói mù phun ra từ trong môi
mỏng, mơ hồ, có loại mị hoặc phong cách không nói ra được.
Tiểu Anh cảm thấy anh lúc này đặc biệt hấp dẫn mê người, thật là muốn đụng ngã anh, ăn một miếng.
Hạ Thiệu Nhiên trên giường hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay, hồn cô nương
ngốc cũng bị câu đi, mơ hồ từng bước từng bước đi tới phía anh, bò lên
giường, ngồi bên cạnh anh.
Đôi con ngươi sáng trong mê người, Hạ Thiệu Nhiên lại gần cô, sóng mũi cao cọ vào khuôn mặt của cô, hỏi: "Uống rượu."
Tiểu Anh thẹn thùng e lệ, gật đầu một cái. "Ừ."
Hạ Thiệu Nhiên mím môi mỉm cười, nắm tay nhỏ bé của cô tiến tới bên môi
hôn, hít một hơi thuốc thật sâu, khạc ra vòng khói nhỏ, mang theo ngón
áp út tay trái mảnh khảnh dò vào trong vòng khói. Vòng khói lớn nhỏ vừa
đúng giống như một chiếc nhẫn vững vàng bao lấy ngón tay cô, dáng vẻ
đáng yêu.
Tiểu Anh không dám lộn xộn, sợ vòng khói hư mất, ngẩng đầu, mặt ngưỡng mộ nói:"Ha ha, thật là lợi hại!"
Hạ Thiệu Nhiên móc ra một sợi dây chuyền từ dưới cái gối, hoa tai Hồng Bảo Thạch hình trái tim, Hồng Bảo Thạch chính gốc, bị cắt xén góc cạnh đếm
không hết, ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng chói mắt, giữa Hồng Bảo Thạch
có khe hở hình trái tim, rót vào một giọt nước nhỏ, nước nhỏ đung đưa
theo dây chuyền, lóe sáng bóng.
Tiểu Anh nhận lấy dây chuyền, cảm thán tự đáy lòng, "Thật là xinh đẹp! Tặng cho em à?"
Trong miệng ngậm điếu thuốc, Hạ Thiệu Nhiên cầm lấy dây chuyền đeo lên cổ
giúp cô, Tiểu Anh nhìn anh không chớp mắt. Trong miệng ngậm thuốc lá,
con ngươi nửa hí, lông mày thành núi nhỏ, bộ dáng nghiêm túc giúp cô
mang dây chuyền thật là đẹp trai!
Trước ngực lạnh lẽo, Tiểu Anh cúi đầu nhìn, loay hoay hoa tai Hồng Bảo Thạch, hỏi: "Bên trong này chứa gì thế?"
"Lệ."
"Lệ?"
"Nước mắt của em."
"Hả?"
Cái giọt lệ được anh lau trên thuyền hải tặc?
Hạ Thiệu Nhiên thở ra khói mù, nói: "Lập tức sẽ có truyền thuyết khác,
trái tim chi lệ giá trị liên thành, đạo thánh BLACK đưa tín vật đính ước cho cô nàng mèo anh yêu."
"Vậy em không tránh được mục tiêu của trộm đạo khác."
"Người của anh, ai dám trộm."
Hạ Thiệu Nhiên dập tắt thuốc lá, nắm cả hông Tiểu Anh, môi đè lên. Tiểu
Anh kịp thời che môi anh, cái miệng nhỏ mím chặt, ánh mắt lóe lên, nhìn
chăm chú vào anh, nửa ngày mới ấp úng hỏi: "Hôm nay, coi như là, ngày
đặc biệt tốt đẹp chứ?" Nói xong ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mặt mày Hạ Thiệu Nhiên mỉm cười, tiến tới hôn mặt cô, hôn khóe môi cô, khơi cằm cô lên, hôn lên môi cô.
Động tác của anh ấy chính là dịu dàng, giống như là lông vũ gãi ngứa, rơi
vào xương quai xanh, bồi hồi không dứt, đôi tay linh hoạt nhất có thể
trộm được tất cả, ngón tay nhẫn nại thật lâu rốt cuộc bao trùm lên cô.
Tiểu Anh chóng mặt, lúc nào thì bị thoát áo cũng không có phát hiện, cho đến khi ngực trái bị cắn nhẹ, hét lên kinh ngạc, nháy nháy mắt ướt nhẹp
nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, hai người nhìn
thẳng vào mắt. Lòng bàn tay anh nóng, nóng đến mềm mại từ từ đứng thẳng, Tiểu Anh vì loại biến hóa này mà cảm thấy xấu hổ, cúi thấp đầu nói:
"Anh thích không?"
Trả lời cô là chạm tới êm ái.
Tiểu Anh
xấu hổ, tay nhỏ bé che mắt nói: "Là thích đi!" Nghĩ đến xâm người sau
lưng mình, lông mi rối rắm, "Anh có thể sẽ không thích phần lưng của
em."
"Tại sao có thể dễ dàng kết luận anh không thích." Hạ Thiệu
Nhiên thử xoay thân thể cô, Tiểu Anh kháng cự, cuối cùng không có địch
nổi anh.
Hình xăm hoa anh đào mỹ lệ hiện ra trước mắt, cánh hoa xinh đẹp nở rộ trên da thịt trắng như tuyết, hấp dẫn lòng người.
"Rất đẹp!"
Tiếng nói khàn khàn ca ngợi tự đáy lòng vang lên bên tai, Tiểu Anh không xác định, "Thật rất đẹp ư?"
Hạ Thiệu Nhiên nặng nề gật đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi vào đầu vai của cô,
một đường xuống phía dưới, kìm lòng không được rù rì nói: "Hoa anh đào
của anh."
Nếu như không trộn lẫn máu tanh bạo lực với dục vọng,
lúc này hoa anh đào là xinh đẹp. Nghĩ tới đây, Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu
lên, cắn lên lỗ tai cô, nghiêm túc nói: "Nhớ, về sau bất luận xảy ra
chuyện gì, anh đều đáng giá để tin cậy nhất, vĩnh viễn sẽ đứng ở trước
mặt em che gió che mưa thay em vĩnh viễn bảo vệ em."
"Ừ." Tiểu
Anh đỏ mặt, nửa dựa vào trong ngực anh, nhìn anh hôn lên hoa ah đào bên
ngực trái mình, khoang miệng nóng cùng lưỡi ướt nhẹp, cảm giác thật là
kỳ quái, bỗng dưng nhớ tới màn Dạ Cảnh Triệt che ở ngực Khuynh Tâm, chu
cái miệng nhỏ hỏi: "Đàn ông đều đối đãi như thế này với con gái sao?"
Hạ Thiệu Nhiên giương mắt nhìn cô, "Thích anh làm vậy với em ư?"