Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 26: Chương 26: Đua xe




Tiểu Anh càng không ngừng ấn nhanh để thu lại hình ảnh mỹ diệu, nụ hôn nóng bỏng cách thức tiêu chuẩn thật làm cho người ta kích động. Hạ Thiệu Nhiên dừng xe ở bên người cô, ra lệnh: "Lên xe."

"Ừ." Tiểu Anh thụ sủng nhược kinh, phản ứng kịp vội vàng từ trước đầu xe đi vòng qua chỗ ngồi kế bên tài xế, mở cửa ngồi lên, chỉ sợ anh thay đổi. Hạ Thiệu Nhiên mang theo cô chạy tới quan sát đua xe lúc tiến vào khúc ngoặt xông lên đường thẳng đến đài quan sát tốt nhất.

Nơi đó sớm bị Dạ Sâm mê xe cùng người có thân phận bối cảnh chiếm cứ, chặn rậm rạp chằng chịt. Thấy Hạ Thiệu Nhiên tới, mọi người chủ động tản ra nhường vị trí tốt nhất cũng giữ một khoảng cách. Ánh mắt kính sợ, vẻ mặt sợ hãi, Tiểu Anh đã cảm giác được thực lực của Hạ Thiệu Nhiên ở Thành phố C, cô nâng mũi chân gần sát lỗ tai của anh nói: "Ánh mắt bọn họ nhìn anh giống như đang nhìn đại ca xã hội đen."

Hạ Thiệu Nhiên mỉm cười.

Tiểu Anh chế nhạo anh, "Đúng rồi! Nên cười nhiều hơn, cười lên mới thân thiện, hiện tại à, mặc kệ là lẫn vào đen hay lẫn vào trắng hoặc đỏ cam hồng xanh lam, cũng phải dạy khai thông nghệ thuật. Khai thông, thân thiện, có cơ sở quần chúng, mới có thể hòa đồng."

"Nói thật nhiều."

"Vậy em câm miệng." Tiểu Anh giương cằm chu cái miệng nhỏ, mắt tròn sáng trong nháy một cái nhìn anh, một bộ chủ động dâng nụ hôn trước đám người, Hạ Thiệu Nhiên nhìn nhập thần, có kích động.

"A! Bắt đầu." Tiểu Anh nhìn thấy máy tính bảng trong tay Hạ Thiệu Nhiên đồng thời từ chỗ khởi điểm lao ra hai chiếc xe con, kích động kêu, tay nâng máy chụp hình nhắm ngay đường rẽ, trong nháy mắt phấn khích chuẩn bị chụp xuống chiếc xe qua khúc cua.

Đua xe trên núi tốc độ xe cực nhanh, xe từ khởi điểm chạy đến nơi đây cũng tính bằng giây phút nói chuyện. Tiếng động cơ như dã thú gào thét vang dội thâm cốc, giống như con rồng đơn độc càng lúc càng gần, Tiểu Anh căng thần kinh, tùy thời chuẩn bị nhấn play. Chụp hình ảnh đua xe cũng không phải là chụp tốt như vậy, tốc độ xe qua khúc cua cực nhanh, thời gian nắm giữ không tốt, hình ảnh không đẹp.

"Vèo!"

"Vèo!"

Dưới màn đêm, hai chiếc xe cấp tốc chạy gần sát đường rẽ, xe Dạ Sâm sau khi bị hung bạo đổi thành NSX hàng đầu. Reventon của Tiếu Trạch theo sát phía sau, nhắm ngay điểm vào, đuôi xe vẫy đuôi trên diện rộng, trôi đi tiến vào khúc ngoặt, bánh xe ma sát với mặt đất tạo thành âm thanh chói tai, ống bô xe phun ra khói dầy đặc lúc này tốc độ xe thật là nhanh. Xe của Dạ Sâm lúc ngoành đường thẳng thì sườn xe đung đưa, suýt nữa đụng vào vách núi, làm hại trái tim nhỏ của Tiểu Anh khẩn trương theo.

Hai chiếc xe bay khỏi tầm mắt, lại một chiếc xe đuổi theo từ phía sau, ấy là cỗ xe GTR. Xe của Nhan Hoan.

Hạ Thiệu Nhiên nhăn đầu lông mày.

Lần đầu tiên nhìn cuộc so tài đua xe Tiểu Anh tâm tình kích động, để máy chụp hình xuống, khoác cánh tay Hạ Thiệu Nhiên, hưng phấn nói: "Thật là lợi hại, rất kích thích, anh nói xem ai sẽ thắng?"

Một Dạ Sâm mê xe giành lời nói: "Đương nhiên là DK sẽ thắng, Tiếu Trạch chỉ biết chạy theo phía sau cái mông người ta thôi!"

Đám sau lưng cười ầm, Tiểu Anh cùng Hạ Thiệu Nhiên đồng thời quay đầu lại nhìn, Hạ Thiệu Nhiên nhướng lông mày lên, người cuồng ngôn mê xe trong nháy mắt im lặng, không dám thở mạnh. Tiểu Anh xoay đầu, hỏi: "Người mở màu xe xám tro là bạn của anh?"

"Ừ."

"Mỹ nữ tóc dài đó là bạn gái anh ta?"

"Ừ."

"Hai người bọn họ thật xứng đôi!"

"Ừ."

"Anh không thể nhiều lời hơn mấy chữ?" Tiểu Anh giơ cằm nhỏ lên hỏi.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn chằm chằm màn ảnh nhỏ, hoàn toàn bị trận thi đấu dắt suy nghĩ, không có nghe cô nói cái gì. Tiếu Trạch lái Reventon xao động không yên, tùy thời cũng sẽ trượt băng lái, nhiều lần thiếu chút nữa dán lên vách núi. Gần tới điểm cuối thì đường núi vốn là trơn nhẵn chẳng biết lúc nào bị vãi vài hòn đá nhỏ, Reventon như ngựa hoang mất cương căn bản không có trong phạm vi khống chế, đuôi xe sát qua đá vụn thân núi, đèn đuôi xe hình xương cá nứt vỡ vụn ra. Tiếu Trạch bất chấp nguy hiểm đem xe vọt tới chạm chiếc xe NSX kiên cố chạm đất của Dạ Sâm.

"Ầm ——"

Chiếc xe chạm vào nhau, Reventon của Tiếu Trạch dừng ở giữa đường, đầu Tiếu Trạch đè ở trên tay lái.

Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên khẩn trương, đem máy tính bảng hướng trong tay Tiểu Anh đã hoảng sợ ngẩn ra, đẩy mọi người ra ngồi lên xe, chạy xuống núi.

Tiểu Anh từ trong màn hình cứng nhắc nhìn Tiếu Trạch bể đầu chảy máu rút mảnh kính vỡ từ trên cánh tay ra, gượng chống mà lái xe đến điểm cuối, GTR đi theo phía sau anh dừng lại, bạn gái Nhan Hoan của anh lao ra, quả đấm hướng trên người anh vung mạnh, Tiểu Anh thấy cũng đau rồi.

Đây là thế nào, Tiểu Anh không nghĩ ra.

Sau lưng là Dạ Sâm mê xe khẽ phát ra nguyền rủa oán trách còn có tiếng khóc yếu ớt, lần này Dạ Sâm bại bởi Tiếu Trạch không chỉ là tài lái xe, còn có quyền cư trú ở Thành phố C. Bại bởi Tiếu Trạch, anh nhất định phải cuốn chăn nệm từ Thành phố C cút ra ngoài.

Tiểu Anh đi theo mê xe xuống núi, đoàn người đều đang nghị luận tối nay kẻ điên Tiếu Trạch cùng xe Reventon bảo bối anh yêu thích, Tiểu Anh biên tập một tin nhắn, biết rõ Hạ Thiệu Nhiên sẽ không về, vẫn gửi đi.

—— Bạn của anh còn tốt đó chứ?

"Reng"

Điện thoại di động rất nhanh có hồi âm. Là tin nhắn của Hạ Thiệu Nhiên.

"A!" Tiểu Anh vui mừng kêu lên, người chung quanh dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc nhìn cô.

——Cũng may, em về sớm một chút.

Tiểu Anh lập tức trở về một cái.

—— ừ, đang đi về nhà ....! Anh cũng về nhà sớm.

Tiểu Anh ước lượng điện thoại di động tốt, lập tức lại móc ra, bổ sung một câu.

—— Hạ Thiệu Nhiên, ở Thành phố C nhìn thấy anh, thật vui vẻ. Em muốn hỏi, anh xác định tâm ý của mình rồi sao? Không đáp lại mà nói, em liền coi là anh xác định.

Hạ Thiệu Nhiên thật cũng không có đáp lại tin nhắn.

Những xe cải trang ngoại hình khác nhau màu sắc rực rỡ rất đẹp, chủ nhân Reventon cùng bạn gái hôn tiếp, hình càng đẹp mắt. Thích những hình yêu nhau tốt đẹp, thích hơn những thứ kia người tương thân tương ái kia. Tiểu Anh không ngờ mình rất nhanh lại gặp được mỹ nhân băng tóc dài trong hình.

Ảnh xe cải trang giao cho tòa soạn lấy được thù lao xong, Tiểu Anh lại nhận được nhiệm vụ hội tụ ở quầy rượu đặc sắc.

T98, tòa thành thị này đứng nhất, hội viên chế rượu một trong những nơi xa hoa nhất, Tiểu Anh mất nửa ngày môi lưỡi cùng an ninh quầy rượu cũng được đi vào. Mang theo máy chụp hình chui vào hẻm sau quầy rượu, một đôi mắt to gian xảo quan sát bốn phía, trong túi áo móc ra một kim gài, thân thẳng, đưa vào trong lỗ khóa, động hai ba cái, chỉ nghe "Rắc rắc" một tiếng, mở được cửa rồi.

Đây là học được từ Thạch Nam ở Lạc Thành, không ngờ cũng có chút công dụng.

Chân mày Tiểu Anh cong lên, cất kim gài xong, cẩn thận mở cửa ra, lắc mình đi vào, mới vừa đóng kín cửa, sau lưng vang lên tiếng nói mãnh liệt.

"Này, làm gì đấy?"

Tiểu Anh cả kinh, bước chân lảo đảo, lảo đảo xoay người lại, liếc mắt suy nghĩ, mồm miệng cà lăm nói: "Tôi muốn đi, đi toilet, toilet thế nào không có, bị người ngoài hành tinh mang đi rồi sao? Chạy đi đâu? Ai da! Thật gấp đấy!"

An ninh quầy rượu vừa nhìn là một nữ quỷ say, cằm giương lên, nói: "Toilet ở bên kia, đây là cửa sau."

"Ồ! Cửa sau, không phải toilet sao!" Tiểu Anh lảo đảo bước chân đi vào trong, lúc đi ngang qua an ninh không quên vỗ vỗ bờ vai của anh ta, dùng giọng nữ quỷ say nói: "Người anh em, cám ơn nhé!"

Hàaa...!

Nhẹ nhõm xâm nhập vào T98.

Tiểu Anh thấy bên trong quầy rượu cùng chung quanh trang hoàng vô cùng cầu kỳ cá tính, nâng máy chụp hình nhắm ngay cảnh vật mình thích. Quầy rượu vĩnh viễn đều là nơi náo nhiệt nhất hấp dẫn người nhất, người pha rượu khoe khoang tài nghệ pha rượu cao siêu, rượu mạnh cùng các loại thức uống hỗn hợp sắc thái đều được nhân viên phục vụ bưng cho một vị lại một vị khách tới đây giải trí.

Người trẻ tuổi pha rượu lấy một ly bỏ cà phê vào rượu, rượu con voi, rượu Rum, bật lửa đốt tầng rượu Rum cao nhất, trong nháy mắt, ngọn lửa màu lam từ giữa miệng ly hình vuông thoát ra.

Cà phê, sữa trắng, vàng óng ánh, màu lam, bốn loại màu sắc giao hội chung với nhau làm màu sắc đặc biệt đẹp, Tiểu Anh phát ra than thở đồng thời ống kính nhắm ngay hướng ly, đè xuống chốt.

"Tiểu thư, nơi này của chúng tôi không cho chụp hình." Quản lý quầy rượu Đại Bân Tử ra tay ngăn cản cô.

"Tôi chỉ chụp rượu lại không chụp người, cái này cũng không được ư!" Tiểu Anh bảo vệ máy chụp hình trước ngực.

"Vị tiểu thư này, làm phiền cô hợp tác một chút, cho tôi xem máy chụp, nếu như bên trong thật không có hình khách, tôi sẽ trả lại cho cô." Thái độ quản lý quầy rượu Đại Bân Tử ôn hòa.

Không được, trong máy ảnh có hình Hạ Thiệu Nhiên, không thể tùy tiện cho người khác nhìn.

"Tôi nói không có hình, thật sự không có, thôi, tôi đi còn không được sao!" Tiểu Anh từ trên ghế nhảy xuống, quyệt miệng, gương mặt mất hứng.

Quản lý Đại Bân Tử ngăn người lại, "Cô không thể đi."

"Anh còn muốn lưu tôi lại hay sao!"

Đại Bân Tử không có nói nhảm, đưa tay cầm máy chụp hình. Tiểu Anh trợn mắt, ủng thô hung hăng giẫm lên giày da Đại Bân Tử, ôm máy chụp hình liền chạy hướng cửa, hai bảo vệ bị Đại Bân Tử kêu tới cản người. Tiểu Anh bịch bịch chạy lên cầu thang, một hơi chạy đến tận cùng bên trong hành lang lầu hai, không chút suy nghĩ, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đụng vỡ cổng chạm trổ xông vào, cúi lưng xuống trốn đằng sau quầy bar, bên chân một người đàn ông.

Người trong phòng bao lớn hiển nhiên bị cô gái đột nhiên xông vào làm cho sững sờ, Bạch Diệc Phong cũng buông cô gái trong ngực ra.

Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đứng ở bên chân mình, Tiểu Anh chắp tay trước ngực van xin người đàn ông, ngẩng đầu nhìn lên là Hạ Thiệu Nhiên, kích động phịch một cái đứng lên, không đợi nói gì, thấy bóng người xuất hiện ở cửa, lập tức câm miệng ngồi xổm xuống.

Đại Bân Tử chạy đến cạnh cửa, ngừng chân bước, sửa sang lại dáng vẻ, , ổn định hơi thở, gõ gõ cửa, đi vào nói: "Bạch gia, mới vừa rồi có một cô gái mang theo máy chụp hình xông tới hay không."

Bạch Diệc Phong nhướng mày, đem vấn đề ném cho Hạ Thiệu Nhiên: "Nhiên, mới vừa rồi cậu có thấy một cô gái mang theo máy chụp hình chạy vào sao?"

Tiểu Anh khép chặt miệng lắc đầu không để cho Hạ Thiệu Nhiên nói, đáng tiếc Hạ Thiệu Nhiên cũng không phối hợp với cô. "Em làm sao vậy?" Âm thanh không có nhiệt độ vang vọng bên trong phòng lớn, tất cả mọi người nghe rất rõ ràng, Bạch Diệc Phong tựa lưng vào sofa, bưng ly rượu nhấp một hớp, có nhiều hứng thú nhìn Hạ Thiệu Nhiên.

Anh dám đánh cuộc, Hạ Thiệu Nhiên sẽ giúp cô gái này.

Đại Bân Tử ở cửa vừa nghe, vừa muốn tiến lên bắt, ánh mắt lẫm liệt của Hạ Thiệu Nhiên quét qua, Đại Bân Tử lập tức không dám động một cái, cổ phía sau lạnh.

Tiểu Anh rũ hai vai xuống, đứng lên, mím miệng nhỏ nói: "Em chụp hình ly rượu, bọn họ cho là em đang chụp trộm khách, cho nên liền. . . . . ."

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Để cho bọn họ kiểm tra."

"Không được." Tiểu Anh bảo vệ máy chụp hình, dưới ánh mắt sắc bén của Hạ Thiệu Nhiên, yếu ớt nói: "Bên trong có hình của anh."

Bạch Diệc Phong trên ghế sa lon nghe xong trợn mắt, anh hiểu rất rõ Hạ Thiệu Nhiên, biết anh không tới cho phép người khác chụp hình.

Quản lý quầy rượu Đại Bân Tử hiểu ý, cười làm lành nói: "Thì ra là bạn của Nhiên thiếu, hiểu lầm thôi, hiểu lầm." Dứt lời, lui ra ngoài.

Cửa đóng lại, Đại Bân Tử lau mồ hôi.

"Báo động giải trừ! Vạn tuế!" Tiểu Anh nhào tới trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, giương cằm, môi dán lên cằm kiên nghị, cười ha ha khúc khích.

Lại chủ động, dâng nụ hôn.

Hạ Thiệu Nhiên giống như rất hưởng thụ, không có nửa điểm muốn đẩy cô ra.

Bạch Diệc Phong nhìn hai người thân mật, bị sặc rượu, vỗ ngực ho kịch liệt, bạn gái anh giúp anh vỗ lưng.

Tiểu Anh nhảy ra từ trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, ngượng ngùng nhìn hướng Bạch Diệc Phong, đưa móng vuốt nhỏ ra chào hỏi, "Hi!"

Bạch Diệc Phong thở gấp xong mới đáp lại nói: "Hi!"

"Không cần để ý cậu ấy." Hạ Thiệu Nhiên nói.

"À." Tiểu Anh thu hồi móng vuốt nhỏ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh.

Bạch Diệc Phong ném ra một câu: "Có người khác phái thì không nhân tính."

Hạ Thiệu Nhiên lơ đễnh, chuyển động ghế, cầm lấy máy chụp hình trên cổ Tiểu Anh, lật xem hình bên trong, Tiểu Anh giống như hiến vật quý nói: "Em mới vừa chụp, nhìn được không?"

"Châu Phi vang lừng." Hạ Thiệu Nhiên nói.

"Hả?"

"Ly rượu này tên là Châu Phi vang lừng."

"Ồ!" Tiểu Anh gật đầu, "Hình như uống rất ngon."

Không đợi Hạ Thiệu Nhiên nói gì, Bạch Diệc Phong lại gần, "Tiểu mỹ nhân, không bằng tôi mời cô uống rượu nhé!"

"Không cần để ý cậu ấy." Hạ Thiệu Nhiên nhắc lại một lần nữa.

Tiểu Anh đến gần Hạ Thiệu Nhiên, đè thấp giọng nói hỏi: "Rất nguy hiểm sao?"

"Đúng, vô cùng nguy hiểm." Bạch Diệc Phong thay Hạ Thiệu Nhiên trả lời: "Liếc mắt nhìn cũng sẽ mang thai."

"Phốc! Lợi hại như vậy, không cần thụ tinh nhân tạo sao?" Tiểu Anh mặt mày hớn hở, cười nằm ở trên quầy bar.

Lúc này Bạch Diệc Phong không phản bác được, Hạ Thiệu Nhiên cong khóe miệng lên.

Tiểu Anh nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Yên tâm, em sẽ không bị anh ta hấp dẫn , em chỉ thích anh."

"Hắc!" Bạch Diệc Phong không phục, lại đi trước đụng đụng, nói: "Cô em nhỏ, anh dịu dàng hơn nhiều so với khối cọc gỗ này."

"Tôi lại thích cọc gỗ, nhưng không ghét kết giao với một vị anh tuấn đẹp trai hài hước khôi hài giống như anh. Xin chào, tôi là Lạc Tiểu Anh." Tiểu Anh hào phóng vươn tay, Bạch Diệc Phong nắm lấy tay nhỏ bé của cô. "Bạch Diệc Phong, bạn của Nhiên."

Bạch Diệc Phong cho là cô gái có thể đả động trái tim khối băng Bắc Cực nhất định là vóc người uyển chuyển đẹp như thần tiên, làm cho người ta nhìn một cái cũng có thể bị câu hồn phách đại mỹ nhân tuyệt thế siêu cấp, không ngờ bắt được tâm Hạ Thiệu Nhiên chỉ là người tướng mạo ngọt ngào đáng yêu khéo léo, cười lên mắt chớp chớp giống như trăng, bên quai hàm nở rộ lúm đồng tiền nhỏ.

Cô gái nhỏ dung mạo bình thường, nhưng toàn thân lại nhiệt tình đáng yêu. Bạch Diệc Phong bỏ lại bạn gái chuyện trò cùng Tiểu Anh.

Có người ghen!

Hạ Thiệu Nhiên "Bụp" một tiếng, khép laptop lại, cắt đứt hai người trò chuyện thật vui: "Tôi đưa em trở về."

"Thời gian vẫn còn rất sớm." Không tha ánh mắt kháng cự nhìn soi mói, Tiểu Anh nói: "Được rồi! Em với anh trở về."

Ra khỏi T98, Tiểu Anh ngồi ở trong Bentley Châu âu, ngón tay hướng về phía nói: "Sớm như vậy đã trở về thật là không có ý tứ."

Hạ Thiệu Nhiên liếc nhìn cô.

"Không bằng đi đến nhà của anh đi." Quá chủ động đi! Tiểu Anh cắn môi dưới, mắt to ngắm thẳng Hạ Thiệu Nhiên.

". . . . . ."

"Chớ nhỏ mọn như vậy mà!"

"Lúc này, hướng khác phái nói yêu cầu như thế thích hợp sao?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi.

"Không có gì không thích hợp cả!" Tiểu Anh không biết thẹn thùng hỏi: "Chẳng lẽ đi đến nhà của anh sẽ mang thai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.