Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3:

Cậu phát hiện Cao Thừa Tử không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Có lẽ đối phương vừa cảm thấy được một trận thoải mái bao vây lấy bản thân nên mới làm ra hành động như vậy. Kỳ quái là trận mềm mại vây chặt này thế nhưng không tương phản với động tác dưới thân mà còn theo bản năng thúc giục hắn đòi lấy càng nhiều hơn.

Kỳ Tiểu Nguyên thấy Cao Thừa Tử từ từ nhắm hai mắt, biết hắn hiện đang dựa vào ý thức để chi phối thân thể. Vì vậy cậu cũng nhắm lại hai mắt, mặc cho hắn ở trên người mình tác cầu.

Cao Thừa Tử như đã bị điều gì đó khơi dậy dục vọng. Hắn ôm lấy Kỳ Tiểu Nguyên, rồi đột nhiên bắt đầu tiến công. Thể lực của cậu không được tốt như ai kia, làm khó Kỳ Tiểu Nguyên lần đầu tiên đã bị hắn chà đạp như vậy. Sự xé rách đau đớn dưới thân làm cho cậu không nhịn được nắm chặt cánh tay của Cao Thừa Tử, móng tay cơ hồ muốn đâm sâu vào trong bắp thịt đối phương.

Cao Thừa Tử mơ mơ màng màng hôn môi cậu, miệng thấp giọng hô: “Vợ ơi…” Kỳ Tiểu Nguyên chấn động trong lòng, nước mắt cơ hồ không kìm được chảy xuống.

Trong lòng cậu hiện có hai luồng ý nghĩ đang đánh nhau loạn xạ. Đội trưởng Cao anh ấy đã có vợ, không đúng, đội trưởng Cao đang gọi mày là vợ đấy!

Chính là làm sao có thể như vậy được, đội trưởng Cao còn chưa nói chuyện với mình được mấy câu. Làm sao có thể gọi mình là vợ chứ!?

Kỳ Tiểu Nguyên không quan tâm, nếu về sau không còn cơ hội gặp lại, vậy cứ nghĩ hắn hiện tại đang gọi cậu là được rồi.

Kỳ Tiểu Nguyên dùng sức ôm cổ Cao Thừa Tử, khàn giọng hô: “Anh Thừa Tử, em thích anh!… Anh cũng không biết… anh hiện… tại uống rượu… sáng sớm ngày mai sẽ quên em mất… Không sao… Chỉ cần em nhớ anh… Nhớ kỹ… buổi tối hôm nay… thì tốt rồi… Ngô… A…” Kỳ Tiểu Nguyên cắn chặt răng, chịu đựng từng cơn sóng đau đớn ập đến. Lần đầu tiên thật không có khoái cảm mà! Hoàn toàn không có gì hết! Cậu chỉ thấy đau chết đi được!

Đợi tới khi Cao Thừa Tử phát tiết, cậu cơ hồ đã muốn ngất đi. Nhưng điều khiến cậu ngoài ý muốn chính là cậu lại bị làm cho bắn ra. Có điều đau đớn trên người quá rõ ràng, tất cả đã lấn áp sự khoái cảm.

Sau khi phát tiết xong, Cao Thừa Tử trực tiếp ngã xuống người Kỳ Tiểu Nguyên. Da thịt kề cận da thịt, qua giây lát, hắn ta đã khò khè chìm vào giấc ngủ. Kỳ Tiểu Nguyên rốt cục đã có thể buông lỏng trái tim.

Nghỉ ngơi chốc lát, mất nửa ngày khí lực cậu mới bò ra khỏi thân thể phía trên.

Việc cậu làm trước tiên là chạy đến nhà tắm tắm rửa, may mắn trong nhà tắm lúc này không có người, cũng may mắn là ký túc xá của cậu cách nhà tắm tương đối gần.

Chỉ là tắm rửa một cái, mà đã tra tấn cậu xém chết. Cậu không dám động vào miệng vết thương nơi đó, nên đành phải tùy tiện chà rửa qua loa. Cũng may máu đã ngừng chảy, chính là sau khi tắm rửa xong, bên trong vẫn còn chất lỏng dũng mãnh chảy ra. Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, Kỳ Tiểu Nguyên đã cảm thấy khuôn mặt đỏ lên. Tuy rằng hai cái đùi lúc đi đường đều run run rẩy rẩy, nhưng cậu một chút cũng không hối hận.

Từ nồi hơi lấy chút nước ấm, Kỳ Tiểu Nguyên tiêu diệt sạch sẽ chứng cứ trên người Cao Thừa Tử, sau mới giúp hắn mặc vào quần lót, cuối cùng đem sàng đan rút ra. Vết máu cùng dịch thể trên ra trải giường rất nhiều, khẳng định sẽ làm người khác hoài nghi. Làm tốt hết thảy mọi việc, cậu mới leo lên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Tiểu Nguyên mơ mơ màng màng nghe thấy Cao Thừa Tử tiếp điện thoại. Đầu của cậu đau dữ dội, suy nghĩ đã không thể vực dậy nổi. Một lát sau, Cao Thừa Tử đi đến bên cạnh cậu. Cậu nghe được tiếng cười sang sảng hiếm thấy của đối phương, hiển nhiên tâm tình ai kia rất không tồi, còn những lời phía sau cậu hoàn toàn không nghe thấy. Đến sau đó, cậu lại bị đưa tới phòng y tế truyền nước biển. Sau khi cơn sốt lui bớt, cậu mới biết, nguyên lai ngày hôm sau Cao Thừa Tử đã được triệu hồi về tổ hành động. Có một nhiệm vụ phi thường đặc biệt, yêu cầu hắn phải đi chấp hành. Kỳ Tiểu Nguyên mới nhớ tới, ngày đó Cao Thừa Tử nhất định là nói với cậu tin vui này.

Điều này đối với hắn là chuyện tốt, Cao Thừa Tử vẫn luôn kỳ vọng quay về tổ hành động, hiện tại rốt cục đã được như nguyện. Nhưng là… ngày mai cậu liền chính thức xuất ngũ, vậy mà ngay cả lần cuối cùng gặp mắt cũng không được.

Phía quân doanh có nói chờ cậu hết bệnh rồi hẳn trở về, Kỳ Tiểu Nguyên lại kiên trì phải đi, cứ ngốc tại đây cũng chỉ nhìn vật nhớ người. Không bằng sớm trở về, cũng có thể sớm ngày chặt đứt tưởng niệm.

Cậu có một người bạn học trung y, hiện đang mở một phòng khám tại quê nhà. Cậu có thể đến chỗ của hắn dưỡng hết bệnh rồi trở về nhà cũng được. Vì thế cậu mới liên hệ cho người bạn kia, rồi lên đường về quê.

– oo –

Kỳ Tiểu Nguyên liên tục phát sốt mấy hôm liền.

Ở trong nhà người bạn học ngây người nửa tháng, thật vất vả đợi cho cơn sốt biến mất, cậu lại bắt đầu nôn ọe, nôn đến tối tăm mặt mũi. Không còn cách nào khác, cậu đành phải để bạn mình tiếp tục giúp cậu điều trị.

Thẳng cho đến một ngày, người bạn học kia bắt mạch cho cậu, phát hiện chứng nôn ọe của cậu không phải do bệnh tật mà là vì cậu đã mang thai.

Thời điểm mới vừa nghe được tin tức, Kỳ Tiểu Nguyên cơ hồ đã bị cơn sấm sét này đánh cho hôn mê.

Bỗng, cậu đột ngột đứng bật dậy: “Cậu, cậu đừng có chọc tớ. Tớ thân là một thằng đàn ông, ở trong quân doanh ngây người nhiều năm như vậy, mang cái gì mà thai chứ. Chút hài hước này của cậu vẫn là nên để dành nói cho vợ mình nghe đi! Tớ không muốn nghe.”

Lôi Quân thề son thề sắt nói: “Nếu tớ lừa cậu, tớ đây sẽ lập tức thu hồi giấy phép hành nghề của mình, một phát tiêu hủy! Cậu nếu còn không tin, tớ lập tức chạy đến nhà thuốc tây đối diện mua cái que thử thai cho cậu. Ngay cả bản thân tớ còn không tin được nữa mà! Nhưng hỉ mạch tớ chẩn ra không có hơn một ngàn cũng có tới mấy trăm! Tớ là một thầy thuốc đông y lão luyện đó, chút xíu manh mối như vậy còn chẩn không ra, còn hành nghề trung y cái mịa gì!”

Lôi Quân cuối cùng vẫn phải đi mua que thử. Thiên chân vạn xác, cậu quả thật mang thai. Lôi Quân bảo: “Tiểu Nguyên, cậu nói thật cho tớ biết đi! Cậu đến tột cùng có làm chuyện ấy với người khác không? Đứa nhỏ này cũng không thể do mình cậu hoài dựng chứ? Cho dù cậu là nam, chính mình x chính mình, không có khả năng tạo ra con nít, đúng không?”

Kỳ Tiểu Nguyên cân nhắc, ấp a ấp úng: “Đây… có thể là con của Trung úy quân doanh của tớ.”

Lôi Quân bỗng đùng đùng đứng dậy: “Cậu… hồ đồ! Chuyện khi nào?”

Sự tình đã đến bước này, cậu cũng không thể tiếp tục dối gạt người bạn thân của mình cũng là người duy nhất biết chân tướng. Vì thế cậu mới dũng cảm thừa nhận: “Tớ… thầm mến anh ấy ba năm. Trước khi xuất ngũ, tớ đã chuốc say anh ấy, chuyện này ảnh không biết.”

Lôi Quân dậm chân, vươn ngón tay gõ gõ cái bàn: “Tớ biết nói cái gì với cậu mới tốt đây!? Cậu từ nhỏ đã hiểu chuyện học hành lại chăm chỉ. Nếu không phải do em trai của cậu, một trong hai chỉ có một người được đi học đại học thì cậu cũng không đến mức vào quân đội đi làm lính! Nhưng chuyện này tớ phải chửi, nhưng tớ… chửi cũng không vớt vát gì được nữa. Cậu tự nói đi, đứa nhỏ này cậu tính toán xử lý thế nào? Cậu là một thằng đàn ông, nếu cậu là phụ nữ thì bệnh viện chỗ nào cũng có thể giải quyết được. Nhưng con mẹ nó cậu lại là nam! Chuyện này cậu bảo tui phải khuyên cậu thế nào đây?”

Kỳ Tiểu Nguyên cắn môi, trầm tư mấy phút đồng hồ, sau cậu đột nhiên ngẩng đầu: “Lôi Quân, chuyện này cậu hãy thay tớ giữ bí mật. Tớ nghĩ sẽ ở lại chỗ cậu thêm thời gian nữa.”

“Nói gì thì nói, cậu ở lại chỗ này còn có thể làm trợ thủ giúp tớ. Muốn ngốc bao lâu liền ngốc bấy lâu.”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Cảm ơn cậu Lôi Quân, tớ nghĩ, tớ có khả năng sẽ ở lại chỗ cậu khoảng một năm.”

Lôi Quân ý thức được Kỳ Tiểu Nguyên đang nói cái gì, lập tức hỏi ngược lại: “Cậu… muốn sinh đứa nhỏ? Cậu điên rồi à? Đứa nhỏ này không thể sinh! Cậu là đàn ông đấy, cậu có nghĩ tới đứa nhỏ này phải sinh thế nào không? Vạn nhất xảy ra vấn đề thì sao? Cậu ngay cả nơi để kiểm tra còn không có, làm sao mà sinh đây? Tên bác sĩ nào dám đỡ đẻ cho cậu hả?”

“Lôi Quân, tớ vốn đã nghĩ đời này của tớ có lẽ sẽ không còn có bất luận liên hệ gì với đối phương, nên mới có một đêm quan hệ kia. Nhưng hiện tại, tớ thế nhưng đã mang thai con của anh ấy. Tuy rằng tớ cảm thấy chuyện mang thai này quả thực CMN làm người ta không tin được, nhưng tớ thật sự đã mang thai. Đây là con của anh ấy, tớ phải sinh nó ra. Lôi Quân, bất luận cậu nghĩ thế nào, bất luận dùng cách gì, cậu hãy giúp tớ sinh đứa nhỏ này. Tớ đây sẽ luôn nhớ đến ân này, đời này biết ơn sự giúp đỡ của cậu.”

Kỳ Tiểu Nguyên đã nói đến như thế, Lôi Quân cũng không thể khuyên gì hơn, đành phải tùy theo cậu.

Tám tháng sau, Kỳ Tiểu Nguyên sinh hạ một đứa con trai, nhũ danh là Tử Tử, đại danh Kỳ Tư Thừa. Khi Tử Tử đầy tháng, Kỳ Tiểu Nguyên mới ôm bé về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.