Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 3: Chương 3: Chương 3 : Chỗ kia bị băng bó trông không tệ.




Xe cứu thương vừa đỗ, tôi nóng lòng nhảy xuống đón lấy cáng cứu thương, Dịch Chân lúc này mặt mũi đã trắng bệch, chỗ kia vì phải sơ cứu nên quần bị cắt phăng, phủ xuống thân dưới hắn một lớp vải mỏng để che đậy.

Cảnh tượng bi tráng thế này khiến tôi toát mồ hôi, đưa tay lên lau trán. Tay vừa chạm mặt tôi liền phát hoảng bởi trên tay tôi là cái quần sịp bị cắt văng hiệu CK của hắn....

Đến trời không lường được có một ngày tôi lại lấy nội y nam giới lau mặt

--- -------- tua qua tạp cảnh---- ----

Bác sĩ sau khi khám xét một hồi liên tục lắc đầu rồi lấy một cái.... Ờ.... Tôi cũng không biết nữa đại khái là rỗng ruột hình vòm đặt lên cố định đẹ dệ hắn lại sau đó bắt đầu lườm tôi nói

“Đúng là tuổi trẻ không kiểm soát, làm đến mức này”

Tôi đen mặt.... Haizzz cũng phải thôi, nửa đêm nửa hôm đem cái sự việc này đến bệnh viện bị nói như vậy cũng đúng lắm.

“Vậy... Anh ấy như thế nào rồi ạ? Liệu sau này có... Có... “

Tôi không dám nói hết câu, cũng không dám nghĩ tới... Hắn ta là con độc nhất của chủ tịch, tài năng như thế vì một cước của tôi mà tuyệt hậu thì tôi có xuống địa ngục cũng không hết tội.

“Yên tâm, chấn thương cũng không nặng lắm tĩnh dưỡng vài tuần là hoàn toàn bình phục rồi. “

“A... Vậy cảm ơn bác sĩ”

Tôi tiến lại gần, tay len lén nhét mấy tờ xanh đỏ vào túi áo ông ta nhỏ giọng nói

“Phiền ông rồi”

Cách mạng đút lót hoàn thành, bác sĩ vui vẻ ra ngoài, còn thuân tay đóng cửa giùm chúng tôi.

Ngắm đệ đệ của hắn chói mắt anh dũng băng bó một tầng tôi không nhịn được cười ra thành tiếng.... Quấn khéo quá đi à... Trông đáng yêu chết lên được.

Ý thức được suy nghĩ biến thái của mình tôi hoảng sợ lùi lại mấy bước. Không phải chứ? Ai lại thấy đệ đệ của sếp mình đáng yêu bao giờ không? Tội nghiệt của tôi quả thực quá nặng mà.

Sáng hôm sau, tôi vội vàng chạy ra ngoài mua cháo nóng cho hắn, lần này nâng cấp đổi thành cháo chim, đặt trên bàn rồi lại đi làm thủ tục nhập viện.

Hôm nay bệnh viện khá đông, tôi chờ nửa ngày mới đến lượt, ngồi ở băng ghế chờ nửa ngày chịu sự chỉ trỏ dày vò tôi mệt nhọc muốn chết, liền nhanh tay nhanh chân ký xoèn xoẹt qua mấy chục tờ giấy rồi về phòng bệnh.

Tôi vô cùng có lương tâm đốt tiền hộ tư sản, phòng bệnh cũng đặt vào phòng hạng sang, phục vụ cũng là tốt nhất, hy vọng khi Dịch Chân tỉnh dậy thấy không gian sang trọng sẽ vơi bớt phần nào nỗi giận.

Mới tới cách cửa phòng một đoạn, sự yêu nghiệt của hắn đã có dịp thể hiện... Hàng loạt các y tá,bác sĩ, bệnh nhân không kể già trẻ lớn bé chỉ cần là nữ đều đang tụm lại ngoài cửa phòng, ngó vào ô cửa kính.

Lời nói theo gió bay vào tai tôi đáng lẽ phải là những câu như

“Ai da đẹp trai chết tôi rồi”

“Có bạn gái chưa nhỉ? “

“Mẹ ơi tôi ngất đây”

Nay lại đổi thành

“Đàn ông gì mà gớm guốc quá vậy bày đặt kẻ lông mày”

“Đúng đúng lại còn là nối hai bên lại với nhau” người khác phụ họa

Lông mày? Ai da... Chết chết tôi vẫn chưa tẩy trang cho hắn. Nhưng cũng không thể trách tôi được, hôm qua tôi thậm chí còn đem cồn rửa mặt cho hắn mà đường nối vẫn không mờ đi tẹo nào, có trách là trách sản phẩm quá hiệu nghiệm mà thôi.

Bỗng nhiên, trên đầu tôi cảm thấy nóng nóng, dường như có tia laze chiếu tới. Tôi giật mình tự hỏi sao tôi đứng lẫn một đám người hắn vẫn nhìn ra?

“Lăn vào trong này cho tôi” Dịch Chân gằn từng từ, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.

Bị chỉ điểm, tôi vội vàng lách qua đám đông đi vào phòng.

Vừa đi đến cách giường ba bước, tôi cao giọng hô to:

“Tội thần đáng muôn chết”

Khóe mắt hắn giật giật vài cái, hai tay buông thõng tỏ vẻ bất lực, ánh mắt chán ghét cực độ nhìn tôi

“Bỏ đi, bỏ đi cái bản mặt vô sỉ của cô tôi cũng hết cách rồi, trừ lương của cô tôi sợ cô chết đói mất, phạt cô làm việc thì trăm sự đều hỏng. Cô tốt nhất nghỉ việc luôn đi”

Nghỉ việc???!!! Hai từ này như sấm sét đánh từ lỗ tai trái xuyên qua lỗ tai phải của tôi. Nghỉ việc thì tôi mất nhà mất cửa, không còn cái ăn, sẽ phải giả què để ăn xin rồi mộy ngày nào đó lại phải đi đánh giầy... Huhuhu bi ai

“Đừng đừng, đại gia gia ngài đừng làm vậy... Tôi.. Tôi.. Tôi muốn hiến thân, tôi muốn làm trâu làm ngựa tuyệt đối đừng đuổi tôi đi”

Tên kia vẫn lạnh lùng ngồi nghịch móng tay.

“Làm ơn đi mà, anh không cần tôi nữa thì sau này tôi biết làm sao đây? Trái tim tôi đã hiến dâng cho anh mất rồi, thânh xác này luôn khao khát anh, tôi yêu anh say đắm nhật nguyệt chứng giám “

Vừa nói vừa ôm lấy chân hắn, ra sức dụi đầu. Những lời tôi nói thật cảm động biết mấy hoa lệ biết mấy, thành tâm biết mấy, chân thực đến độ tôi phải cảm động sụt sịt.

“Thật không? “

Tôi vội vàng gật gật.

“Chia tay bạn trai đi”

Chia tay? Bạn trai? Tôi? Tin đồn rẻ tiền từ đâu phát tán đây... Tôi không khỏi thở dài.

Thấy tôi im lặng, Dịch Chân cau mày khó chịu.

“Sao? Không đồng ý? Muốn chết bờ chết bụi cùng tình lang sao? “

“Không không... Nhất định không phải, anh ngàn vạn lần đừng nhắc tới hắn nữa, hắn còn không bằng một cái móng chân của anh, tình lang gì chứ chỉ là cứt chó mà thôi. “

“Ờ.... Thế... Tiếng động lần trước là như thế nào? “

“Động? Cái gì động? “

Thấy tôi ngu đần, hắn ho nhẹ mấy tiếng, hai tai hơi đỏ dò hỏi

“Ờ... Tiếng động trong điện thoại”

Trong điện thoại.... Tôi nghĩ nghĩ một chút mặt liền tái mét. Hắn không phải đang hỏi về cái tiếng JAV của tôi ấy chứ?

Trong đầy tôi lại hoàn hảo vẽ ra thêm một giả thiết mới... Hôm ấy bao cao su hóa ra hóa ra là để chơi 3p.

Hai tay tôi run run, ghé miệng lên tai hắn khó khăn moi tim gan phèo phổi ra

“Hôm ấy tôi đang xem JAV”

“Còn nữa, trên mặt anh hôm qua bị bác sĩ vẽ vào để chuẩn bệnh tốt nhất nên đeo khẩu trang để khỏi dọa người “

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

Tối hôm ấy sau khi chịu đựng đả kích quá lớn, tôi nằm suy nghĩ lý do hắn bắt tôi chia tay rồi gặng hỏi về chuyện JAV, nghĩ mãi cuối cùng cũng có kết luận. Thứ nhất hắn muốn đè đầu cưỡi cổ tôi, vắt kiệt sức lao động của tôi nên không cho tôi hẹn hò gây xao nhãng công việc, thứ hai thì chính là hắn không muốn 3p mà muốn 2p với bạn trai tôi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

Sau vài tuần điều trị, kết hợp với bàn tay yêu thương của tôi, tiểu đệ của hắn cuối cùng cũng bình phục, hắn có tư cách mặc quần sịp lần nữa.

Còn tôi từ hôm cuộc nói chuyện nhạy cảm diễn ra cho đến nay thì trầm mặc ít nói hẳn, người lúc nào cũng như đang trên mây. Tự thấy bản thân đã chịu đả kích tâm hồn không nhỏ, tôi quyết định tự tiện bù đắp cho bản thân. Tiền đi chợ mà Dịch Chân đưa vốn được dùng trong 4 tháng nay đã chỉ còn đủ để mua nửa cọng hành.

Nâng số tiền hai cọc ba hào lên quá mày, tôi trịnh trọng tuyên bố với Dịch Chân

“Hết tiền rồi”

Trước khi nghe tôi nói, hắn ngồi chân duỗi chân co trên ghế sofa, tay cầm quyển sách nghiêng đầu đọc, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên người hắn khiến cả cơ thể như được dát một lớp vàng. Đẹp đẽ mà im lặng là thế, sau khi nghe lọt tai lời nói của tôi, mặt trái của cuộc đời lập tức hé mở. Dịch Chân ném sách xuống đất, đôi chân dài cơ hồ muốn học theo bọn lưu manh nên dạng ra giọng hung hăng

“Tôi tưởng cô một tuần cho tôi ăn được một bữa thịt là muốn giúp tôi tiết kiệm dùng tiền bốn tháng ăn đến một năm ai ngờ.... Hóa ra là cô tham ô”

“Tham ô? Nghe có hơi quá đáng không? Tôi đi chợ là bị người ta bắt nạt mà... Một mớ rau tôi bị bán đắt gấp 5 lần còn thịt... Huhu hắn cân thiếu cho tôi”

“Còn nói dối à? Nói cô tiết kiệm được bao nhiêu rồi”

“Oan quá đi... Tôi bị cướp... Đúng đúng vừa nãy đi qua ngõ... “

“Đường đến nhà tôi không có ngõ hơn nữa cô mua đồ ở siêu thị không phải chợ mà tăng giá còn nữa đây là khu biệt lập, không có thẻ không vào được thì lấy đâu ra cướp? “

Tôi trừng mắt nhìn hắn, não vặn xoắn một cách khó khăn mãi vẫn chưa tìm được lý do nào để phản bác. Tên biến thái, lý do người ta biện bạch nghe thì cứ nghe đi cần gì phải đáp trả lại như thế.

“Trường Quân em thấy tôi nuôi chiều em quá rồi ư? “

Nuôi chiều? Tôi nhổ vào, tôi rõ ràng là bị ngược đãi.

“Đâu có... “

“Vậy em liên tiếp chống đối tôi là vì sao? “

“Đâu có. “

“Em không ngoan tí nào phải phạt thôi”

“Đâu có”

Theo từng lời đối thoại, giọng tôi càng ngày càng nhỏ, đầu cũng co lại còn hắn thì ngày càng cường hãn, liên tục ép sát đến lúc này đã mặt đối mặt với tôi, hai đầu mũi chỉ còn cách một đốt ngón tay mà thôi.

Hơi thở Dịch Chân phả đều đều lên mặt tôi, mùi vị thanh nhã khó quên ấy khiến tim tôi như muốn lao ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt đẹp đến từng chi tiết phóng đại gấp nghìn lần hại tôi không dám nhìn thẳng nên lặng lẽ cụp mắt xuống.

Yêu nghiệt.... Yêu nghiệtttt.... Tôi la hét trong lòng

“Ngẩng lên”

Nghe lệnh trực tiếp từ đại boss tôi chậm rãi làm theo, nâng mặt lên nhìn hắn, lúc mắt vừa chạm nhau, màu mắt hổ phách của người đối diện chẳng khác nào một cơn lốc xoáy cuốn hồn tôi đi. Lúc trước, tôi có nghe bàn tán hắn có mấu phần dòng giống quý tộc gì đó ở dị quốc nên mắt mới có màu như vậy.

“Sau này còn hư thì sẽ phạt như vậy! “

Âm thanh trầm khàn vừa dứt, không kịp để tôi phải ứng môi hắn đã gặp môi tôi, đem hai hơi thở hòa vào nhau làm một. Chính khoảnh khắc này đây, tôi cái gì cũng không nghĩ được, không phản ứng được chỉ ngây ngốc cho hắn hôn. Sau gáy tôi bàn tay hắn đỡ lấy, kéo đầu tôi lại gần, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm chiếm trong khoang miệng tôi, hút lấy từng ngụm sinh khí. Không khí bao quanh tôi tựa như nóng lên, mùi vị nam tính đầy ắp khoang miệng làm tôi run rẩy......

A thật ra đây là tôi đang tưởng tượng... Thật xin lỗi

Tôi liếm môi một cái, đem ảo giác vừa rồi nén xuống giọng có chút chờ mong hỏi hắn

“Phạt như thế nào? “

“À... Chính là” Bỏ dở lời nói, hắn nhích lại gần hơi chút nữa rồi nhấn mạnh

“Em bao nuôi tôi, dùng tiền của em đi chợ”

“Nuôi anh? “ Tôi rít lên.

Không thể!!! Tư sản muốn ăn cướp của dân nghèo, nuôi hắn sao? Xin lỗi mua cho hắn một cọng hành tôi cũng thấy xót tiền. Không phải bàn cãi điều này không thể nhượng bộ không ai được động đến tiền của tôi.

Hắn có vẻ bị thái độ của tôi là cho bất ngờ nhưng tâm cao khí ngạo không thèm hỏi tại sao tôi lại có thái độ như vậy, trực tiếp nhặt sách đi vào phòng ngủ, trước khi đóng cửa chỉ để lại một câu.

“Thật ra cứ để tôi nuôi em cả đời cũng được, em cần gì phải tính toán chi ly như vậy, chỉ cần em nói tôi liền dốc sức mà hoàn thành”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.