Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 10: Chương 10: CHƯƠNG 5: CON HẠI CHẾT MẸ RỒI (TT)




Lúc mở mắt dậy vẫn là một màu trắng, tôi nhìn quanh, có một cô y tá đang chỉng lại dây chuyền nước cho tôi, thấy tôi tỉnh dậy, cô ta nhẹ cười trấn an tôi rồi nói

“Không sao rồi, con cô vẫn giữ được, có điều sau này phải cẩn thận một chút”

“Thật sao?” Tôi kích động hỏi

“Thật, chỉ cần cô cố gắng điều dưỡng thì mọi thứ đều ổn cả”

Nghe những lời ấy, tôi vô cùng xúc động. Cuối cùng tôi đã bảo vệ dược người thân của mình. Ngày ấy, khi mẹ tôi nằm bên giường bệnh vô phương cứu chữa tôi chỉ biết khóc. Khi nghe tin bố tôi mất tôi cũng chỉ biết khóc, mặc dù ông là một người bố tồi,phụ bạc mẹ tôi, cặp bồ rất nhiều nhưng ông chưa lần nào quên trách nhiệm với tôi, không có tình thương chỉ có nghĩa vụ.

Vì thế tôi sợ Chân Dịch biết được chuyện tôi mang thai, tôi sợ con tôi lại như tôi luôn bơ vơ cô độc. Anh rồi sẽ có người vợ của riêng mình, sẽ có những đứa con của riêng anh, còn tôi và con...

Tôi không biết nữa, liệu chúng tôi có thể về một nhà với anh không, người đàn ông tuấn tú như vậy đâu thể chịu trói chung với con người như tôi phải chứ? Còn cả gia đình anh chắc chắn không chấp nhận người con dâu như tôi. Tôi biết anh luôn bị gia đình đè nặng vấn đề môn đăng hộ đối, nhất là khi mẹ anh còn là một người xuất thân từ hào môn thế gia, sẽ không đời nào chấp nhận tôi. Còn về phần con tôi, họ sẽ lấy nó khỏi tay tôi, thà rằng nhận nuôi một đứa cháu hoang chứ không bao giờ để lưu lạc dòng máu họ Chân.

Vậy nên tôi quyết định ra đi, cùng con. Khổ cũng được, đói cũng được, miễn là tôi có con ở bên.

“Bất Hối .... Bất Dư Khả”

Tôi khẽ lay hai đứa nhóc đang ôm nhau ngủ trên chiếc giường cũ.

Năm năm... Đã năm năm trôi qua kể từ khi tôi quyết định nghỉ việc, cắt đứt quan hệ với Dịch Chân. Một thân một mình mang thai, sinh nở rồi nuôi chúng nó lớn đến từng này... Nhiều lúc tôi chỉ muốn tìm đến anh và nói... Mẹ kiếp một lần hai đứa bà đây suýt chết đói có biết không?

Năm năm ấy, tôi tiết kiệm, thắt chặt chi tiêu chưa một lần dám mua quần áo mới, tôi bán ngôi nhà của mình, mua một căn hộ khác, diện tích nhỏ hơn, sập sệ hơn, cũ hơn để có đủ tiền dành giụm cho con. Ngày tôi lên bàn mổ, tên người đảm bảo cũng là tự mình kí, tự mình chăm con nhỏ, sau đó kiếm việc làm lặt vặt như thu ngân, bưng bê, đại khái cũng đủ sống qua ngày. Tôi sinh được hai đứa trẻ một trai một gái, con gái tên Bất Hối con trai tên Bất Dư Khả... Thật bất hạnh làm sao chúng nó giống y hệt Dịch Chân làm tôi nhiều lúc cảm giác mình là người đi đẻ thuê.

Bất Dư Khả và Bất Hối hai thiên thần của tôi năm nay được bốn tuổi, rất xinh đẹp, thông minh cũng rất thương tôi. Như thế tôi đã vô cùng mãn nguyện rồi.

“Mẹ à... Chỉ thêm một lúc thôi mà”

Bất Hối cau mày không chịu dậy, mặt càng vùi sâu vào trong chăn thì bị Dư Khả bên cạnh kéo dậy, hai tay nó vỗ vỗ vào đôi má phúng phính của em gái.

“Dậy thôi, muộn học rồi”

Nhìn Dư Khả như thế tôi bỗng bật cười.. Tên tiểu quỷ lúc nào cũng tỏ ra người lớn.

“Anh con nói đúng đấy, dậy thôi hôm nay mẹ nấu cháo đấy”

Nhắc đến từ cháo, mặt hai đứa nhăn lại tỏ vẻ chán ghét... Thôi được rồi thực sự thì tôi nấu không được ngon lắm nhưng là đã nấu rồi thì phải ăn thôi.

“Vẻ mặt gì thế? Mau xuống ăn”

Tôi giả vờ nổi cáu. Hai anh em nó khẽ liếc nhau rồi ngán ngẩm bước xuống giường. Tôi lấy đồng phục bên cạnh định thay cho bọn nhỏ nhưng chúng không chịu còn nói nó lớn rồi không thể thay trước mặt người khác rồi đẩn tôi ra khỏi phòng. Đứng trước cửa phòng đóng chặt, gân xanh trên trán tôi hiện đầy. Bọn nhóc này lại bầy trò gì nữa đây, đây đâu phải lần đầu chúng nó giở trò.

Nhớ lại có lần hai đứa nhóc không muốn đi học thế là hai anh em rủ nhau trốn ra khỏi trường mẫu giáo. Lúc nhận được điện thoại của cô trông trẻ nói rằng không tìm thấy bọn trẻ đâu tôi giật thót tim,thậm chí suýt chút nữa đã gọi cảnh sát. Cuối cùng lại thấy hai nhóc đi xem người ta câu cá ở hồ, tôi tức lắm lôi cổ chúng về định đánh cho một trận nhưng chúng khóc lóc xin lỗi làm đủ trò thậm chí còn nịnh nọt gọi tôi là nữ thần xinh đẹp, tôi đau lòng lại không xuống tay được nữa. Về sau gặng hỏi hai chúng nó trốn ra như thế nào chúng mới kể.

Hôm ấy giờ ngủ trưa mỗi đứa chọn một góc khuất để nằm ngủ, mua chuộc bạn cùng lớp bằng cây kẹo mút, khi cô giáo dắt bạn cùng lớp đi vệ sinh thì lập tức ngồi bật dậy trèo ra khỏi hàng rào nhựa của lớp sau đó ra khỏi trường bằng cái lỗ chó nào đó mà chúng nó tìm ra. Bất Hối còn vô cùng tự hào nói rằng có một tên xấu dụ dỗ chúng đi ăn kẹo nhưng bọn chúng đã từ chối và đòi tôi khen thưởng chúng nó vì đã biết cảnh giác với người lạ

Lại có một lần chúng nó thấy nhà hàng xóm đang quét sơn cũng lân la sang đòi xin một ít sơn màu, khỏi phải nói chúng nó không sơn tường mà là sơn vào đồ vật trong nhà để đánh dấu, của anh màu đỏ của em màu hồng. Khắp từ tivi tủ lạnh đồ điện đều bị bôi xanh đỏ, tôi còn thấy mấy vết sơn trên trần nhà, còn hai đứa thì người đầy sơn đến tận vài tuần sau mới hết.

Càng nghĩ tôi càng run rẩy sợ hãi... Hai đứa trẻ nhà mình.

“Mẹ, tụi con xong rồi”

Cửa phòng mở ra, tôi gần như méo xệch mồm

Bất Hối của tôi đang mặc đồ của Dư Khả còn Dư Khả lại mặc đồ của Bất Hối.

“Hai con làm cái trò gì thế hả?” Tôi gầm lên.

Hai đứa tuy là song sinh nhưng tôi là mẹ sao không nhận ra sự thay đổi được, ánh mắt của Dư Khả xếch và sắc còn Bất Hối lại ôn hoà tinh nghịch.

“Là ai bày trò? Nói là ai?”

“Là em ấy”

“Là anh ấy”

Hai đứa cùng chối.

Tôi “.....”

Cuối cùng tôi cũng vất vả đưa được chúng đến nhà trẻ sau đó vội vã thay đồ đi làm.

Hiện tại tôi đang làm việc cho một công ty mỹ phẩm khá có tiếng trên thị trường, không phải người đại diện mà là đứng trông hàng, chèo kéo khách, công việc cũng nhàn hạ nhưng sau khi sinh hai đứa nhóc tôi hay bị sưng khớp do thiếu canxi, công việc này đứng cả ngày lại còn phải là dáng đứng thẳng chuyên nghiệp khiến mỗi tối về chân tôi lại đau rất dữ.

Đang mải vẩn vơ suy nghĩ thì có người bước tới, tôi quay sang mỉm cười nhẹ nhàng rồi bắt đầu giới thiệu sản phẩm.

“Đây là loại mỹ phẩm mới ở bên công ty chúng tôi, cushion the totoymiley với sự kết hợp của kem lót, kem nền và...”

Không đợi tôi nói hết người phụ nữ đó đã khó chịu đi qua tôi, xem xét các loại mỹ phẩm khác. Tôi cũng cười cho qua, thấy cô ta cầm trên tay một loại kem dưỡng da tôi nhanh miệng

“Thưa chị đây là loại kem dưỡng chiết suất 100% tư...”

“Im đi, cô nói nhiều quá”

Tôi cau mày nhìn người con gái bên cạnh mình, cô ta cao ráo xinh đẹp, bờ mi cong cong môi đỏ mọng rất hấp dẫn. Quần áo vô cùng thời thượng, toàn đồ hiệu và đắt tiền vô cùng. Nhìn lại bản thân đang mặc bộ đồ nhân viên rập khuôn cứng ngắc tôi cười xoà.

Không sao đâu phải lần đầu tiên tôi bị như thế, cứ im lặng thôi là được, tôi ra hiệu với bạn đồng nghiệp, ý nói đây là khách hàng khó tính phải biết cân nhắc, cô bạn khẽ gật rồi tránh đi.

Vị khách hàng đó liếc qua tôi, thấy tôi vẫn cười tươi thì nhếch miệng

“Đúng là cái nghề nhục nhã”

Tôi chỉ mỉm cười đáp lại nhưng trong lòng đang không ngừng đem khuôn mặt xinh đẹp kia đâm mấy cái... Sư cha nhà cô, bà không nói gì nên được đà à?

“Ái da...”

Cô ta bỗng dùng tay hất một lọ dưỡng bằng thuỷ tinh xuống, thuỷ tinh chạm đất vang lên một tiếng giòn tan, lớp kem mịn bắn lên gấu váy đen của tôi, có mảnh bay ra cứa nhẹ qua chân tôi khiến máu bắt đầu ứa ra.

Tôi lúc này thực sự rất khó chịu, nhưng vẫn biết giữ một cái đầu lạnh tỉnh táo nói

“Phiền quý khách cẩn thận lọ kem vừa rồi rất đáng tiền, mong quý khách bồi thường”

“Bồi thường? Tôi không bồi thường đấy thì sao?”

Không bồi thường??? Cha mẹ cô sinh ra cô không có não à? Không bồi thường mẹ nó... Thái độ gì đây

“Đây là quy tắc của chúng tôi”

Tôi nhấn mạnh.

Cô ả thấy thái độ tôi cương quyết, bắt đầu nổi nóng, lục trong túi xách lấy ví tiền ra, rút một ít tiền lẻ ném vào mặt tôi giọng miệt thị

“Tôi thấy nhãn hàng của các cô chỉ đáng giá vài xu lẻ này thôi”

Nói xong định quay đi, tôi nhanh tay bắt lấy cổ tay cô ảo giữ lại, ả vùng ra tôi càng nắm chặt hơn, tôi híp mắt nhìn cô ta bật cười

“Lúc đầu tôi còn nghĩ cô là người có học, đáng để chúng tôi phục vụ nhưng bây giờ cô nhìn xem hành động của cô có khác gì người điên không? Làm vỡ đồ xong còn không bồi thường?”

Tôi tiến lên thêm bước nữa, ánh mắt lạnh băng chiếu lên người cô ta. Gì chứ? Nếu đã không phải khách hàng đừng hòng tôi nhịn một phân.

“Thì ở lại làm quét dọn đi, quý cô”

“Cô...cô”

Hai mắt cô ta trợn trừng nhìn tôi như sắp sửa biến thành con quái vật muốn ăn thịt tôi vậy. Được lắm lâu rồi không đánh nhau hôm nay thư giãn gân cốt một tẹo cũng được.

Đúng lúc tôi định xô ngã cô ta thì nghe thấy tiếng giám đốc điều hành quát to

“Bất Trường Quân cô chán sống rồi hả? Thả Giang tiểu thư ra”

Giang tiểu thư? Giang Trình Giảo? Tôi cau mày thả tay ra, tay tôi vừa hạ xuống, tay ả lại vung lên.

“Chát”

Tiếng da thịt bị đánh vang lên, bên má trái của tôi đau rát, trong miệng có vị ngòn ngọt của máu, nhưng tôi vẫn đứng im không nhúc nhích. Cho đến khi giám đốc điều hành chạy tới kéo tôi ra, gã béo dúi người tôi xuống đất quát

“Đồ tiện nhân đồ tiện nhân bỉ ổi”

Tôi cười tiện nhân? Lúc lão gạ gẫm tôi làm tình nhân gã có nói thế không? Hết lần này lần khác đi qua lén sờ mông tôi gã có nói thế không?

Tôi ngước mắt lên, con ngươi sáng rực nhìn chằm chặp vào đôi mắt bé ti hí của hắn, tôi muốn vùng lên cho hắn và ả kia mấy cái bạt tai nhưng nghĩ đến con cái tôi lại thôi, tôi mà bị đuổi việc thì chúng nó biết lấy gì mà sống đây?

“Thật xin lỗi”

Tôi nói.

“Xin lỗi? Xin lỗi là xong sao?”

Ả ta bướng bỉnh cong môi nói, đôi mắt hạnh đảo nhẹ dường như đang nghĩ ra chủ đích nào đó

“Tôi không phải là người dễ dàng tha thứ! Chỗ kem bị rơi kia, cô ăn hết thì chúng ta coi như hoà”

Hai tay tôi nắm chặt lại khi nghe những lời cô ta nói. Thật biết dạy dỗ, một tiểu thư mà lại ngang ngược như thế không sợ làm xấu mặt bố mẹ sao?

Thấy tôi ngồi im không nhúc nhích, gã giám đốc dùng mũi giầy đá đá vào người tôi ý tứ mau làm cho lẹ.

Xung quanh không biết bao nhiêu người xúm lại, xì xào bàn tán, họ nhìn tôi, thương cảm có đấy nhưng không ai lên tiếng. Xã hội mà họ đâu rảnh giúp đỡ những người yếu thế, họ còn đang mải nịnh nọt, ôm chân những con rùa vàng.

Tôi cười, lúc đầu là cười thầm sau đó tiếng cười to dần, tôi đứng thẳng dậy, mắt quét một đường qua tất cả những con người đang đứng ở đây, tôi nói

“Được tôi ăn, mọi người nhìn nhé. Vì sản phẩm là từ thiên nhiên cho nên ngay cả ăn cũng được”

Nói xong thực sự cúi người xuống, dùng tay vét hết kem dưới đất lên nhưng tôi không ăn, tôi đập thẳng chỗ kem đó vào mặt cô ả.

Lực đập mạnh cùng bất ngờ của tôi khiến ả ngã xuống đất, dòng máu đỏ tươi từ mũi chảy ra, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lấm lém vết kem trông hết sức thảm hại.

Giám đốc bên cạnh sững sờ không tin nổi nhìn tôi quên luôn cả việc đỡ cô ta dậy.

“Giang tiểu thư cô cứ từ từ mà thưởng thức đi nhé”

“Giám đóc à” Tôi nhếch miệng” Tôi nghỉ việc”

Nói xong tôi quay người đi thẳng, lách qua đám đông đang xúm lại, tôi hít sâu một hơi... Thật sảng khoái

Nhưng tôi chưa đi được bao lâu, đằng sau liền có người đuổi theo, tôi quay ra thì phát hiện đó vẫn là Giang tiểu thư. Tôi cười khổ hôm nay đúng là không đánh một trận không được rồi.

Hai con người lao vào nhau, giật tóc túm áo đạp đá đủ cả, thật sự rất mất mặt nhất là tôi còn là người mẹ có hai con rồi.

Người xung quanh nhanh chóng gọi cảnh sát, áp tải hai chúng tôi vào đồn.

Ngồi trong phòng thẩm tra tôi thấp thỏm, tôi không có người bảo lãnh phải làm sao bây giờ? Ai sẽ đi đón Bất Hối và Khả Dư?

Giang tiêu thư ngồi bên cạnh, tóc tai xộc xệch, trên mặt là vết kem và vết máu đã khô, tôi thầm cười, chắc là hỏng mất phần độn mũi rồi.

Bỗng nhiên cửa mở ra, người bảo lãnh của Giang tiểu thư đã tới cũng chính là sếp cũ của tôi Dịch Chân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.