Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 5: Chương 5: CHƯƠNG 5: TÌNH ĐỊCH ĐỐI ĐẦU




“Tổng giám đốc Mạnh thật trùng hợp”

Chân Dịch tiến tới chào hỏi, tay đưa ra theo đúng tiêu chuẩn, Mạnh Tưởng Nhiên cũng thế đáp lại một tiếng sau đó nhìn về phía tôi cười

“Thật không ngờ bảo bối của tôi lại làm dưới trướng anh”

Nghe hai chữ nảo bối, trán tôi đổ mồ hôi lạnh mà Chân Dịch răng cũng nghiến chặt.

“Bảo bối?”

“Đúng”

Mạch Tưởng Nhiên kiên định đáp trả.

Mắt thấy hai người đàn ông ưu tú phóng lửa điện với nhau tôi thực sự không muốn nghĩ tới vài cảnh H không được. Xung quanh những người hiếu kì cũng tụ lại không ngừng chỉ trỏ

“ Mạnh Tưởng Nhiên và Chân Dịch sao? Đẹp trai quá đi”

“Thật đẹp trai a~”

“Ước gì tôi có thể lấy anh í nha~”

“BẤT TRƯỜNG QUÂN”

Trong ngàn vạn giọng nói tiếng hét của Ái Tư lại thật nổi bật.

“Cô dám xô tôi? Chán sống rồi sao”

Vừa nói cô ta vừa tiến đến tay giơ cao lên, tôi nhìn hành động ấy sững người vài giây, hôm nay cô ta lại dám đánh tôi? Tôi cắn môi tính toán thiệt hơn rồi quyết định đứng yên cho cô ta đánh. Đây là thế giới lớn ăn bé, tôi mà chống lại trước mặt nhiều người như vậy thì cũng chả ai bênh tôi vì ai bảo do tôi không quyền không thế chứ?

Thế nhưng chờ đợi mãi cũng không có bàn tay nào đánh lên mặt tôi liền mở mắt ra. Thì ra là cánh tay giơ lên của ả đang bị cả Tưởng Nhiên là Chân Dịch giữ lại.

“Ngu Ngốc, đứng đó cho người ta đánh sao? Mau qua đây!” Chân Dịch quát.

“Lọ Lem, em mau qua đây!” Tưởng Nhiên nghiêm túc nói.

Tôi nhìn một bên trái một nên phải nhất thời không biết chọn ra sao, nhìn sang Ái Tư đang phát điên tôi liền quyết định ôm chân đại thần Tưởng Nhiên. Đùa chứ giờ phút này mà tôi chạy qua bên Chân Dịch có mà cô nàng nàng xé xác tôi luôn.

Chân Dịch mặt đen tối hoàn toàn, lườm tôi một cái sắc lẹm, lông mi dài như biến thành hàng vạn con dao phóng về tôi. Sau đó buông tay đang nắm Ái Tư ra đi thẳng ra ngoài .

Tôi thấy thế cúi đầu nói cin lỗi với mọi người rồi cũng chạy theo. Sau lưng vẫn còn văng vẳng tiếng gào của Khả Ái Tư.

Đuổi theo đến cửa đã thấy xe của Chân Dịch phóng vút đi, tôi buồn bã thở hắt ra một hơi. Đùa à? Tôi mặc lễ phục thì đâu có cầm tiềm? Đến cả thẻ ATM anh cũng đòi lại rồi tôi biết đi về như thế nào?

“Cần đi nhờ không?” Tưởng Nhiên đằng sau hỏi.

Anh ta đi theo tôi ra đây làm gì cơ chứ?

“Ừm cảm ơn phiền anh rồi”

Mặc dù không muốn lắm nhưng tôi vẫn không khước từ bởi mẹ nó còn cách khác sao?

Tưởng Nhiên lái xe rất an toàn không hề phanh gấp giữa đường luôn trò chuyện vui vẻ nhưng lòng tôi bẫn khó chịu cực kì. Tên khốn kia sao có thể bỏ tôi đi chứ?

Tôi chỉ đường cho Tưởng Nhiên dừng lại ở khu nhà tôi, thiết nghĩ hôm nay Chân Dịch giận như thế sẽ không muốn tôi về nhà.

Xuống xe tôi cười chào Tưởng Nhiên, anh nhắc tôi ngủ sớm và nhớ gọi cho anh, tôi gật gật đầu cho qua rồi lên nhà.

Thật lâu chưa được trở về nhà, bàn cũng đã bám bụi không ít. Tôi tìm trong tủ bộ đồ còn sót lại thay quần áo tắm rửa rồi leo lên giường. Nằm bẹp trên giường một lúc lâu tôi vẫn không ngủ nổi, khó chịu trằn trọc lăn qua lăn lại tôi vẫn thấy buồn. Tên khốn... Tên khốn tên khốn... Thấy Ái Tư lập tức quên mất tôi đồ tệ hại

“Chết Đi chết đi”

“Quân Quân”

Có tiếng gõ cửa, tôi nhăn mày. Sao nghe giống tiếng boss thế nhỉ?

“Quân Quân mở cửa cho tôi!”

Mẹ ơi đúng là tiếng boss rồi. Tôi chạy vội ra khỏi giường nhanh tay mở cửa.

Chẳng lẽ tôi thật sự có phép sao? Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Trước mặc tôi Dịch Chân cả người toàn mùi rựou, bộ vest phẳng phiu không biết đã nhàu đi bao nhiêu.

“Anh đi uống rượu à? Hay quay lại tiếp rượu đám người kia?” Tôi quan tâm hỏi.

“Em dám không về nhà à?”

“Em mà lại dám không về nhà?”

Nhà ? Không phải tôi đang ở nhà sao?

“Anh có chuyện gì vậy?”

Dịch Chân lách qua tôi muốn vào trong nhà nhưng tôi đứng chắn ở cửa cự tuyệt mời khách.

“Muộn rồi anh về đi”

Dịch Chân cười lạnh

“Sao? Lẽ nào em giấu tổng giám đốc Mạnh ở trong đó?”

Nói xong gạt tôi ra đi thẳng vào nhà thuận tay đóng luôn cửa lại

Tôi vô cùng tức giận, da đầu run rẩy nhưng vẫn phải kiềm chế.

Dịch Chân đi vào nhà ánh mắt như mê man nhìn tôi, thân hình cao lớn ép tôi lui sát vào tường.

“Em biết không? Tôi nghĩ để em tự nhận ra tình cảm của tôi nhưng em....”

“Tôi...?”

“Em quá chậm hiểu nên cứ dùng cách này là nhanh nhất đi”

Nói xong liền cúi xuống mạnh mẽ hôn môi tôi. Hơi thở nam tính phả trên đầu mũi làm tim tôi run rẩy, môi mềm mại dán sát môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng tôi càn quấy. Càng hôn càng sâu không khí trong phổi tôi như bị anh hút lấy hết, hai cơ thể ma sát tạo nên từng tia lửa điện đốt cháy tôi. Anh luồn tay ra sau nhấc bổng người tôi lên kéo cổ tôi gần lại khiến hai chúng tôi càng sát.

“Quân Quân gả cho anh” Dịch Chân kề sát vào tai tôi thì thào, hơi thở nặng nề hít hà sau tai tôi những nhịp thật sâu.

Nghe những lời ấy, đầu óc tôi như tạm thời ngừng hoạt động, trong tim như có một hạt giống vừa chua vừa ngọt không ngừng lớn lên. Lấy tôi? Vì sao ? Vì yêu sao?

“Vì sao?” Tôi lạc cả giọng hỏi.

“Vì sao lại muốn lấy em?” Tôi lặp lại.

Nghe tôi hỏi ánh mắt Chân Dịch như khẽ dao động, trong con ngươi tinh xảo kia bỗng loé lên sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.

“Em còn chưa rõ sao? Vì sao ngày đó tự nhiên tôi lại qua cơ sở đó? Vì sao ngày đó lại mời họ đi ăn? Vì sao lại hỏi em có muốn đầu quân cho tôi không? Vì sao lại luôn cưng chiều em? Vì sao muốn trói chặt em lại? Vì sao hôm nay lại ghem tuông mất mặt như thế?”

Tôi im lặng. Bởi vì căn bản tôi không trả lời được câu hỏi của Dịch Chân.

“Quân Quân trên đời chuyện duy nhất có nhiều cái vì sao như vậy! Chỉ có thể là vì anh yêu em!”

Dứt lời lại tiến tới hôn tôi, nụ hôm của Dịch Chân gấp gáp như muốn chặn lời tôi lại, sợ tôi từ chối lại vừa giống như một đứa trẻ vừa thổ lộ giờ muốn lấp liếm cảm xúc của mình. Tim tôi run rẩy, còn tôi tôi có yêu Dịch Chân không?

Tôi mê đắm vẻ đẹp của anh nhưng mọi người xung quanh không phải cũng như thế sao? Tôi ngưỡng mộ tài năng của anh nhưng đó còn cần hỏi vì sao ư?

Nhiều năm sau suy nghĩ lại thời khắc này tôi tiếc nuối. Tiếc nuối bởi tôi không nhận ra rằng mạch sống của tôi đã gắn chặt với người đàn ông này.

Trong phút chốc lơ đễnh, Dịch Chân đem tôi đặt trên giường, nụ hôn nơi môi chưa dứt, tay anh nhẹ nhàng vuốt dọc bên sườn tôi khơi trong tôi từng đợt run rẩy. Hơi thở gấp gáp, mờ ám bao phủ cả không gian như đang lôi tôi vào vũng lầy cám dỗ, anh hôn cằm tôi rồi môi lướt dọc theo xương quai xanh tôi.

“Chân Dịch ....”

Anh ra hiệu cho tôi ngừng nói.

“Xin lỗi. Là anh không đúng”

Nói xong rời khỏi thân tôi tựa như muốn chạy trốn. Tôi nhanh tay bắt lấy tay anh. Thật đáng cười, tôi lần này muốn chìm đắm cùng anh.

“Bỏ đi thì đừng có hối hận”

Dịch Chân mỉm cười quay đầu lại. Trong mắt anh loé lên tia dục vọng khó che giấu

“Anh sẽ chịu trách nhiệm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.