Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 148: Chương 148






Anh thậm chí cũng không nhìn về phía Thương Mẫn một chút nào, nụ cười bên khóe miệng dần dần lạnh lẽo.

“Nhưng mà sao tôi lại nhìn thấy hai người bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, là các người không đạt tiêu chuẩn trong thời gian quy định?”

Lưu Tử Vi khẽ giật mình trong lòng.

“Nhị gia, chúng tôi…”

Mâu Nghiên liếc mắt nhìn sang nơi khác, hờ hững xoay người lại, mà Tần Luyến thì bước lên nói với Lưu Tử Vi và Chu Lỵ Lỵ: “Nếu như là bởi vì các người cho nên mới khiến cho những đồng nghiệp khác không thể tan làm đúng giờ, vậy thì bữa tối bất ngờ ngày hôm nay là do các người mời, chi phí của buổi này sẽ khấu trừ vào trong tiền lương của hai người.”

“Chuyện này…” Chu Lỵ Lỵ thấy cái này hoàn toàn không theo quy trình nha, cô ta không nói cái gì, cũng đâu có làm cái gì, tại sao lại vô duyên vô cớ bị trừ tiền lương vậy chứ?

“Ăn xong thì tan làm đi, sau này công việc của bản thân mình thì bản thân mình sắp xếp, có thể hoàn thành hay không thì cũng không có liên quan với ai khác, Đạt Phan không cần phải áp dụng loại chế độ vô dụng như thế này đâu.” Giọng điệu của Mâu Nghiên lạnh nhạt, đưa lưng về phía bọn họ, người thì bước ra ngoài.

Chu Lỵ Lỵ ảo não dậm chân, hộp cơm ở bên cạnh trong nháy mắt đã không thơm ngon nữa: “Đúng là xui xẻo mà, nhiều cơm hộp như thế, còn không biết tiền lương có đủ trả không đây!”



Thương Mẫn ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, sờ lên cái bụng nhỏ căng phồng của mình, đi ra khỏi Đạt Phan cùng với Tô Huệ Phi.

Xe mà Tô Huệ Phi gọi đang đợi cô, Thương Mẫn đưa mắt nhìn cô rời đi, Mâu Nghiên lái chiếc xe Jeep tới.

“Bây giờ anh càng ngày càng lớn gan rồi.” Thương Mẫn xác nhận xung quanh không có ai, cô chui vào trong xe của anh nhanh như chớp: “Còn đang ở cổng công ty mà, anh lại dám trắng trợn đến đón em.”

Biểu cảm của Mâu Nghiên lạnh nhạt: “Nếu như lần sau em lại tăng ca đến giờ này, anh còn không chắc là mình sẽ đến đây đón em.”

Thương Mẫn bất mãn vểnh môi: “Cái này đâu phải là lỗi của em đâu chứ, lúc nãy anh cũng nhìn thấy em bị liên lụy mà.”

Mâu Nghiên đạp chân ga: “Nếu đã như vậy, bắt đầu từ ngày mai những người đó không cần phải xuất hiện ở Đạt Phan nữa.”

“Đừng đừng đừng.” Biểu cảm của Thương Mẫn kinh dị: “Không đến mức đó, không đến mức đó đâu.”

Nếu như mà Mâu Nghiên thật sự làm như vậy, cô đoán là sau này Đạt Phan cũng chỉ còn lại có một người lãnh đạo là anh.

“Là do nhân duyên của bọn em không tốt, phù hợp với em cũng chẳng có mấy người, nếu như mà anh đuổi hết mấy người bọn họ, sau này ai đến đây làm đây.” Thương Mẫn dỗ dành anh.

“Ừ.” Mâu Nghiên lại đồng ý ngay từ lần đầu tiên: “Cái đó giống anh.”

Hả? Trên mặt của Thương Mẫn viết một dấu hỏi to đùng.

“Nhân duyên của anh cũng không tốt.” Mâu Nghiên nói năng rất bình tĩnh.

Xời, cái này còn cần phải nói nữa hả Thương Mẫn liếc mắt nhìn chỉ dựa vào cái tính cách xấu xa của anh nếu như không bởi vì anh có dáng dấp đẹp trai, ai lại làm bạn bè với anh.

“Đúng rồi.” Thương Mẫn nhớ tới một chuyện: “Tối ngày mai em mời anh ăn cơm nha.”

“Được.” Mâu Nghiên lại đồng ý.

“Sao anh lại không hỏi em tại sao lại muốn mời anh ăn cơm?” Thương Mẫn không hiểu: “Tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc của Đạt Phan, dễ hẹn như vậy hả?”

“Chỉ cần là em, lúc nào cũng được.” Mắt Mâu Nghiên nhìn ra phía trước, lời tâm tình thì lại nói đâu ra đấy.

Thương Mẫn không tiếp tục trả lời nữa.

Cô nhìn con số trên tờ lịch, ngày mai là ngày hai mươi tháng mười hai, là sinh nhật của cô.

Thật ra thì từ sau khi mẹ qua đời cô chưa từng nghiêm túc đón một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ với người nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.