Thương Mẫn chạy thẳng vào trong phòng trang điểm của Mạnh Kha, nhưng mà lúc vừa mới đi đến cửa hậu trường đã nhìn thấy hai người Mạc Hậu và Mộ San đang dựa cửa, một người bưng một ly cà phê nói chuyện phiếm với nhau.
Mạc Hậu cũng nhìn thấy bóng dáng của Thương Mẫn, nụ cười trên mặt thay đổi. . Truyện Đoản Văn
Thương Mẫn muốn đi vào trong, Chu Lâm là trợ lý của Mạc Hậu đi lên phía trước vươn tay ra chặn đường đi của Thương Mẫn lại: “Thật ngại quá, cô Mạc Hậu vừa mới bị mất một cái vòng tay bằng kim cương quý báu ở phía sau sân khấu, bây giờ đang được sắp xếp lại, không thể đi vào.”
“Buông tôi ra…” Bên trong truyền đến tiếng kêu cứu của Mạnh Kha: “Cứu tôi với…”
“Các người làm gì Mạnh Kha vậy?” Thương Mẫn trừng mắt nhìn Mạc Hậu.
“Tôi có thể làm gì cô ta chứ?” Mạc Hậu giang tay ra: “Cô cũng đã nhìn thấy tôi chỉ đứng ở đây thôi mà, tôi biết thuật phân thân à?”
“ Thái Lặc, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi…” Tiếng kêu khóc của Mạnh Kha truyền vào trong lỗ tai của Thương Mẫn rất rõ ràng.
“Ở đây là công ty, cô lại nhốt Mạnh Kha ở trong đó là giam cầm phi pháp, có tin là bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát không hả?” Trong giọng nói của Thương Mẫn mang theo chút phẫn nộ.
“Cô cứ báo đi.” Mạc Hậu xem thường: “Cảnh sát đến đây vừa vặn có thể bắt cái con nhỏ trộm mất vòng tay kim cương của tôi, chỉ là một cái vòng tay bằng kim cương có giá trị không nhỏ, cũng không biết cuối cùng cô ta bị khoảng bao nhiêu năm tù.”
Thương Mẫn lười biếng phải phí miệng lưỡi với Mạc Hậu, cô cưỡng ép muốn xông vào bên trong, nhưng mà không đợi cô đẩy Mạc Hậu ra, bên trong liền có mấy người bảo vệ xông tới.
“Các người tránh ra cho tôi!” Thương Mẫn quát lớn một tiếng.
Các nhân viên an ninh không động đậy.
Mạc Hậu cười cười, cô ta đi đến gần Thương Mẫn, tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Đừng có mơ tưởng, tôi muốn chỉnh người, cô cho rằng mình có thể cứu người từ trên tay của tôi à? Tôi đã cố ý điều tra ngày hôm nay Mâu Nghiên sẽ không xuất hiện ở đây, Trữ Trình cũng không có ở đây, cô đoán xem còn có ai đến đây giúp cô?”
Trong phòng trang điểm truyền đến âm thanh thủy tinh vỡ vụn, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, Mạc Hậu nghe thấy như vậy, mặt biến sắc.
“Thất thần làm cái gì vậy? Còn không đi vào xem thử đi?” Mạc Hậu lên tiếng nói với các nhân viên bảo vệ.
Mà lúc này Thương Mẫn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy ly cà phê trong tay của Mạc Hậu, đập mạnh vào vách tường đằng sau lưng cô, chất lỏng ấm áp đổ đầy người Thương Mẫn, mà cái ly thì vỡ nát, Mạc Hậu sợ hãi kêu lên.
Thương Mẫn nhanh chóng nhặt một mảnh vỡ lên, một tay nắm lấy tóc của Mạc Hậu, một cái tay khác chống mảnh vỡ trên cổ cô ta.
“Tổng giám Mạc.” Chu Lâm và Mộ San giật nảy mình, có làm như thế nào cũng không nghĩ tới Thương Mẫn lại có thể làm ra loại chuyện to gan như vậy.
“Thương Mẫn, cô muốn cái gì?” Mạc Hậu không dám động đậy, sợ là mảnh vỡ ở trong tay của Thương Mẫn sẽ cứa vào da mình.
Các nhân viên bảo vệ nghe thấy động tĩnh ở bên này thì lại thay đổi hướng đi, chạy về phía bọn họ.
“Đừng nhúc nhích!” Ánh mắt của Thương Mẫn hung dữ nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, tay nắm lấy tóc của Mạc Hậu lại càng dùng sức hơn nữa.
“ Thái Lặc.” Thương Mẫn gọi tên của người trong phòng trang điểm: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên chạy ra đây nhanh, nếu không thì chúng ta cá chết lưới rách, anh chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong đó, tôi nghĩ là chắc chắn tổng giám Mạc sẽ không bảo đảm cho anh đâu.”
“Cô ngậm miệng lại!” Mạc Hậu muốn vùng vẫy, nhưng mà một góc thủy tinh vỡ trong tay Thương Mẫn đang được đặt ở động mạch chủ trên cổ cô ta.
“Cô thử xem?” Thương Mẫn đỏ hết cả mắt.
Mối quan hệ của cô với Mạnh Kha cũng không sâu sắc, cũng chỉ dừng lại tình bạn với nồi lẩu, nhưng mà sau khi Mạnh Kha tâm sự với cô trên bàn ăn, hai người bọn họ đã thống nhất với nhau.
Cô biết là Mạc Hậu đối phó với Mạnh Kha một là vì quyền lợi, hay là bởi vì Mạnh Kha là bạn bè của Thương Mẫn.
“Mạc Hậu.” Thương Mẫn ghé lại gần lỗ tai của cô ta: “Tôi đã cảnh cáo cô, tôi nhất định sẽ báo thù, chỉ là không ngờ tới năng lực nghe hiểu của cô có vấn đề, thù cũ vẫn còn chưa báo xong thì cô đã có thêm hận mới, không bằng ngày hôm nay chúng ta giải quyết luôn đi?”