Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 164: Chương 164




Thương Mẫn lại có bộ dạng như là bé thỏ trắng bị hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước: “Cô Mạc, tôi biết tôi cưỡng ép cô là do tôi không đúng, nhưng mà lúc đó tôi cũng là do cứu bạn của tôi cho nên mới nhất thời hồ đồ.”

Nước mắt của cô lập tức dâng lên, cô nhìn lướt qua Mâu Chí Tình, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Hậu lại mang theo vẻ nhát gan: “Hơn nữa cô cũng đã nói lúc đó bên cạnh cô có nhân chứng, bảo vệ còn có trợ lý của cô, dựa vào thể trạng của tôi sao tôi có thể làm cô bị thương được chứ, nếu như thật sự làm cô bị thương, sao cô có thể để cho tôi bình yên rời đi?”

“Cô!” Mạc Hậu thật sự không nghĩ tới chỗ này: “Nói chung là cô đang giảo biện.”

Thương Mẫn đang làm trò quỷ gì vậy chứ, nếu như thái độ của cô cứng rắn một chút, cô ta còn có thể thuận theo cô mà đẩy hết tất cả những chuyện này lên trên người cô, mà bây giờ bộ dạng mềm như bánh bao của cô làm giống như là cô ta khi dễ cô vậy đó.

“Thưa chủ tịch, bác Mạc, do chuyện cấp bách, lúc đó vì tổng giám Thái Lặc lại hành hung Mạnh Kha ở trước mặt của mọi người, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, chuyện đó đều không hợp lý. Tôi biết mối quan hệ của cô Mạc và tổng giám Thái Lặc rất tốt nên không thể ra tay, cho nên tôi đã hành động với một vài thủ đoạn cực đoan, làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho danh dự của cô Mạc, cô ấy không thể bị tội danh dung chúng cho kẻ phạm tội mà làm hư tổn thanh danh.”

“Nói như vậy, cô làm tôi bị thương là hợp tình hợp lý?” Mạc Hậu khó thở.

Cô ta cố ý làm mình bị thương, khóc lóc một trận ở trước mặt của Mâu Chí Tình mới đổi được kết quả ông ta giận tím mặt muốn đi xử lý Thương Mẫn, nhưng mà cô nói như thế này lại làm mình như người ngoài cuộc?

“Thưa bác Mâu.” Mạc Hậu thấy sắc mặt của Mâu Chí Tình càng lúc càng mờ nhạt, vội vàng ném chủ đề này lên trên người của ông ta: “Cháu đã nói sớm với bác rồi, cái con nhỏ Thương Mẫn này nhanh mồm nhanh miệng, đổi trắng thay đen, cháu đâu phải là đối thủ của cô ta.”

“Anh Chí Tình.” Mạc Nguyên Bình cũng tiếp lời: “Anh cũng đã nhìn Mạc Hậu lớn lên từ nhỏ, con bé là thanh mai trúc mã của Mâu Nghiên, đã sớm có hôn ước, hiện tại Mâu Nghiên lại gây ra chuyện như thế, còn để một người ngoài bắt nạt con bé, anh nhìn xem…”

Ánh mắt của Mâu Chí Tình rất sắc bén, ông ta bưng tách trà lên nhìn chằm chằm vào Thương Mẫn không chuyển mắt.

Thương Mẫn nuốt nước miếng theo bản năng.

Mặc dù là cô đã âm thầm ra hiệu cho mình không cần phải sợ, nhưng mà khi đối mặt với khí áp vô cùng cao của Mâu Chí Tình, cô vẫn có chút sợ hãi.

Đây chính là người thiếu chút nữa đã muốn mạng của cô, cho dù có tố chất tâm lý cao đi nữa cũng sẽ không chịu được ánh mắt như là muốn chém cô ra thành trăm mảnh.

“Nếu đã như vậy, thế thì lấy cái chết tạ tội đi.” Mâu Chí Tình nhàn nhạt mở miệng nói.

Thương Mẫn giật mình.

Trong mắt của Mạc Hậu có vẻ đắc ý, một bộ dạng như đang chờ xem kịch vui.

“Chờ đã.” Mắt thấy người bên ngoài muốn bước lên kéo mình, Thương Mẫn vội vàng kêu lên một tiếng.

Thân thể của cô run lên, nỗi sợ hãi chân thật dân lên nhưng mà cô vẫn ra vẻ bình tĩnh, giọng nói run rẩy: “Chủ tịch, ngày hôm nay ông là vì khen thưởng cho nhân viên mới mà mời tôi đến đây, hiện tại toàn bộ Đạt Phan đều đang nói ngài yêu thương cấp dưới, nếu như tôi xảy ra chuyện ở đây, chỉ sợ là không qua một ngày là cả toàn bộ thành phố Nam này cũng khó tránh khỏi mà suy đoán một phen.”

“Khen ngợi nhân viên mới?” Mâu Chí Tình hơi nghi hoặc một chút.

Thương Mẫn không lên tiếng, ngược lại hình như là Mạc Hậu đã ý thức được cái gì đó, cô ta lấy điện thoại di động ra nhìn thấy trong nhóm công ty đang sôi trào.

Hình ảnh Thương Mẫn được Châu Phúc đón lên xe đang được lan truyền rộng rãi, Tô Huệ Phi đã gửi tin nhắn vào trong nhóm chat nói là Thương Mẫn là nhà thiết kế mới đã được Mâu Chí Tình đón đi, đặc biệt mở tiệc vì cô đến Milan.

“Cô đúng là quá vô sỉ.” Mạc Hậu đặt điện thoại di động lên trên bàn: “Ai vì cô mà mở tiệc?”

Thương Mẫn vội vàng cúi đầu xuống: “Thật sự xin lỗi, tôi với chủ tịch cũng chẳng thân thiết, không oán không thù, thật sự không biết tại sao ông ấy lại tìm tôi, chỉ là tùy ý phỏng đoán một phen, không ngờ rằng những lời nói đùa giỡn này lại bị người ta cho là thật.”

“Cô cố ý.” Mâu Chí Tình nói một câu khẳng định, ông ta càng cảm thấy hứng thú mà nhìn Thương Mẫn, lại bưng tách trà lên: “Nhưng như vậy thì như thế nào chứ, nếu như tôi thật sự giết cô rồi thì bọn họ có thể làm gì tôi đây?”

Thương Mẫn cười cười, cô ngẩng đầu lên nhìn Mâu Chí Tình.

“Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.” Thương Mẫn chớp chớp mắt: “Cái mạng nhỏ này của tôi cũng chẳng là cái gì hết, cho dù có chết thì cũng chỉ trở thành câu chuyện phiếm trong miệng của đám người, chèn ép một trận cũng không có, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ bị người có lòng lấy chút chuyện nhỏ của tôi mà viết bài viết, đến lúc đó ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Mâu, vậy thì coi như không hay rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.