“Vậy anh cứ bỏ qua cho bọn họ như vậy sao?” Thương Mẫn hỏi anh.
“Xử lý chắc chắn là phải xử lý, nhưng không phải bây giờ.” Mâu Nghiên rất thản nhiên: “Hiện nay, chúng ta ở Milan, những người này của Đạt Phan, bao gồm cả Chu Lỵ Lỵ và Lâm Tử Vi ở trong, đều đại diện cho cả đoàn đội chúng ta, mà Đạt Phan chúng ta là đại diện cho cả đất nước. Nếu cuộc thi còn chưa bắt đầu thì đã truyền ra chuyện tự tàn sát, chỉ sẽ khiến người khác chê cười, nói quy tắc của Đạt Phan không được, cũng sẽ nói phẩm hạch của người nước R chúng ta kém.”
“Cho nên, anh bảo vệ bọn họ là vì giữ thể diện của Đạt Phan. Hơn nữa…” Thương Mẫn chớp chớp mắt, suy đoán suy nghĩ của Mâu Nghiên: “Trải qua chuyện này, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm vào Chu Lỵ Lỵ và Lưu Tử Vi, bọn họ tuyệt đối không dám gây chuyện ở dưới mí mắt của mọi người.”
Mâu Nghiên khẽ mỉm cười: “Chu Lỵ Lỵ bây giờ cũng xem như cách lòng với Lưu Tử Vi rồi. Thay vì để Lưu Tử Vi chiến đấu một mình, không bằng để người vốn đứng ở bên cạnh cô ta, đạp đổ cô ta.”
“Tuyệt.” Thương Mẫn giơ ngón tay cái với Mâu Nghiên.
“Bây giờ, chuyện này để xuống trước đã.” Mâu Nghiên cưỡng ép kết thúc chủ đề này.
Thương Mẫn nhìn ánh mắt của anh, màu mắt của anh càng đậm hơn, mang theo ý tìm tòi.
“Anh nghe nói…” Mâu Nghiên từ từ sát lại gần cô, đưa tay ôm eo của cô: “Em hôm nay đi dạo phố cùng một người mẫu nam?”
Lại là cái miệng to đó của Lê Chuẩn!
Thương Mẫn trợn mắt “Cái gì nói là em cùng cậu ta đi dạo phố chứ? Tô Huệ Phi cũng ở đó có được không hả. Với cả, cậu ta chẳng qua là giúp em xách ít đồ mà thôi, hai cô gái chúng em, loại việc cần thể lực này, cậu ta không làm, anh làm sao?”
“Anh làm.” Mâu Nghiên rất thâm ý.
“Em bây giờ đang trả lời rất nghiêm túc.” Thương Mẫn nghe ra hàm ý của anh.
“Anh cũng rất nghiêm túc.” Mâu Nghiên nghiêm túc đứng dậy: “Em nếu như bằng lòng, anh cũng có thể cùng em đi dạo phố, xách đồ cho em, giúp em quẹt thẻ.”
“Sau đó thì sao? Để cả con phố đều vây xem chúng ta, để người của Đạt Phan không ai có lòng thi đấu, lấy vị trí đầu tiên từ dưới đếm lên quay về nước?” Thương Mẫn đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên: “Có điều em không để bụng anh quẹt thẻ cho em, em quẹt thay anh, xem như anh cùng em đi dạo phố rồi.”
Mâu Nghiên nhếch khóe môi: “Nếu em không muốn anh cùng em ra ngoài dạo phố, vậy chúng ta đến chơi chút gì thú vị đi.”
“Cái gì?” Thương Mẫn không hiểu.
Mâu Nghiên đứng dậy, anh đến phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, để nó lên trên bàn trà trước mặt Thương Mẫn.
Thương Mẫn tò mò, đang muốn đi nghiên cứu, nhưng Mâu Nghiên lại đẩy cô lên sô pha, cơ thể của anh đè lên.
“Anh làm cái gì?” Thương Mẫn kinh ngạc.
Mâu Nghiên không có nói chuyện, anh từ trong cái hộp lấy ra một chiếc còng tay tình thú, còng hai tay của Thương Mẫn lại.
“Anh!” Thương Mẫn bị vật sắt này làm cho lạnh đến mức hít ngược một hơi khí lạnh, mà sau đó, anh lại từ trong cái hộp lấy ra một thứ khác.
Đó là… gậy mát xa! Mặt của Thương Mẫn đỏ ửng.
Cô đã từng nhìn thấy loại đồ này ở trong những bộ phim con heo kia, cho nên không xa lạ, nhưng mà…
“Anh từ đâu lấy ra được những thứ này?” Thương Mẫn kinh ngạc.
“Tần Kha cho anh.” Mâu Nghiên cười xấu xa: “Vốn dĩ muốn vứt, nhưng nghĩ lại, có lẽ em sẽ thích cho nên mang đến.”
Nhổ vào! Cô thích mới lạ, đây là biến thái sao?
“Anh mang những thứ này lên máy bay?” Điểm chú ý của Thương Mẫn hơi khác người thường.
“Có gì không ổn sao?” Mâu Nghiên nói, đã đưa tay cởi quần của cô.
“Không được, anh buông ra cho em! Đồ biến thái chết tiệt!” Thương Mẫn ý thức được việc anh làm thật, lập tức dùng tay tay chân từ chối anh.
Mâu Nghiên nhướn mày: “Tốt xấu gì cũng là ý tốt của Tần Kha, không quản vạn dặm mang tới rồi, tóm lại phải dùng một ít.”
“Lời của Tần Kha anh cũng tin.” Thương Mẫn vặn vẹo cơ thể, từ chối động tác của Mâu Nghiên: “Anh buông em ra, anh có tin em gọi người không.”
Cô là bị dẫn công khai dưới mắt của mọi người đến đây, bây giờ nếu như dùng bộ dạng này xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, mọi người nhất định sẽ xem Mâu Nghiên thành một tên vô cùng biến thái.
“Tùy em.” Mâu Nghiên căn bản không để ý, anh để đồ xuống, tay đã thò vào sâu trong quần áo của cô.
Làn da mịn màng của cô khiến hai tay của anh cảm thấy rất thoải mái, hô hấp của Mâu Nghiên càng thêm nặng nề.