Trong một quán bar ở tầng một câu lạc bộ Nova, nằm trong khu đất vàng lớn nhất thành phố Nam, mấy đôi nam nữ đang uốn éo cơ thể dưới bản nhạc sôi động, trên sàn nhảy đông đúc, một người phụ nữ nhỏ nhắn đang cầm một chai rượu nốc cạn, say lảo đảo.
“Cậu tìm cho tôi một người đàn ông đẹp trai nhất ở đây!” Thương Mẫn túm lấy một nhân viên phục vụ, hơi thở toàn là mùi rượu.
“Mẹ kiếp, gì mà yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên! Lúc trước nói ngon ngọt như thế, mà sau lưng lại đi ngủ với em gái tôi…” Thương Mẫn say đến mức choáng váng, nhưng trong đầu vẫn không thể xua tan hình ảnh cô bắt gian Du Thắng tại giường.
Nhân viên phục vụ định nhắc nhở cô uống nhiều rồi, nhưng bỗng cảm thấy phía sau hơi kỳ lạ, nên quay đầu lại, bỗng nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh Mâu Nghiên đi vào trong.
Mâu Nghiên là tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Đạt Phan, người thừa kế tương lai nhà họ Mâu, cũng chính là vị “Diêm Vương mặt lạnh” hắc bạch đều ăn sạch, làm người khác nghe tiếng đã sợ mất mật trong truyền thuyết.
“Cô, cô à, chỗ chúng tôi làm ăn chính quy, không có…” Nhân viên phục vụ biết Mâu Nghiên ghét chuyện này nhất, nên gấp gáp giải thích với Thương Mẫn.
“Cậu bớt nói nhảm lại đi! Cô đây có tiền!”
“Anh ta có thể ngủ với phụ nữ, chẳng lẽ tôi lại không thể ngủ cùng đàn ông? Mau tìm cho tôi một người đẹp hơn anh ta gấp trăm lần! Không, hai trăm… ọe…” Nói đến vế cuối, Thương Mẫn liền nôn khan, rồi lảo đảo nghiêng qua một bên.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông mặt lạnh đang đứng đó, nên nhất thời sáng mắt.
Không ngờ trên đời này lại có người đẹp trai đến thế?
Áo jacket màu đen và quần túi hộp đơn giản tôn lên tất cả ưu điểm về hình thể của anh, đầu đinh gọn gàng, không hề chau chuốt, hiện rõ khuôn mặt cực kỳ nghiêm nghị của anh.
Anh vừa bước vào đã thu hút phần lớn ánh mắt của các cô gái trên sàn nhảy, nhưng hơi thở lạnh lùng đó làm người khác không dám tới gần anh dù chỉ một bước.
Ngoại trừ Thương Mẫn.
Cô nhấc chân bước về phía trước, cười hì hì, rồi dứt khoát vươn tay sờ bụng anh, vóc dáng đẹp thế này, chắc chắn sẽ có cơ bụng.
“Cậu hai!” Người áo đen đứng cạnh Mâu Nghiên xông tới, định đẩy Thương Mẫn ra, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh đã ngăn cản hành động của người đó.
“Wow, rất cứng nha.” Không ngờ anh thật sự có cơ bụng.
Thương Mẫn nổi cơn mê trai, suýt chảy nước miếng, được anh dung túng, cô càng trắng trợn hơn, thấy khuôn mặt dù lạnh lùng nhưng rất quyến rũ của anh, cô liền nhảy lên, quấn chặt người anh như con bạch tuộc.
Hai tay Thương Mẫn ôm chặt cổ anh, nhìn nhóm người đàn ông mặc đồng phục ở phía sau, cô càng khẳng định suy đoán trong lòng: “Anh là người đứng đầu nơi này đúng không?” . ngôn tình sủng
Mặt nhân viên phục vụ kia đã sớm sợ đến mức trắng bệch, ngơ ngác đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
“Tôi là ông chủ nơi này.” Cảm nhận được người nào đó đang không thành thật cọ vào người anh, mắt Mâu Nghiên nhất thời u ám.
Thương Mẫn say như chết, mất hết sức lực, nhất thời buông tay ngã ngửa ra sau, đúng lúc này, một tay anh đỡ lấy lưng cô, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
“Ông chủ? Nên… anh là trai bao?” Trong TV đều có giả thiết này.
“Được, tối nay tôi đặt anh.” Thương Mẫn vui vẻ quyết định.
Cô nhảy xuống người anh, rồi kéo anh tới trước quầy lễ tân thanh toán.
“Nào.” Cô lấy ví tiền ra: “Tôi chọn anh ấy, tối nay, tôi tôi tôi dẫn anh ấy…” Thương Mẫn nhất thời quên mất từ đó là gì: “À, ra ngoài làm việc!”
Nói xong, cô lại liếc nhìn nhóm người đứng sau anh, rồi vung tay nói tiếp: “Còn nữa tôi… tôi muốn đặt cả nhóm người này!”
Thương Mẫn vừa dứt lời, mấy người đứng sau Mâu Nghiên đều không dám thở mạnh, thấy ông chủ nhà mình sắp quay đầu lại, bọn họ đồng loạt dời mắt đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy gì.
“Ồ?” Mâu Nghiên khẽ cười hỏi: “Liệu cơ thể này của cô có chịu nổi không?”
“Tất nhiên là có rồi!” Thương Mẫn lảo đảo, đặt tấm thẻ vàng xuống quầy lễ tân: “Tôi không thể chọn một mình anh… mà tôi muốn tất! Cả! Mọi! Người! Ai biết kỹ thuật của anh có tốt không, tôi nghe nói, đàn ông các anh đều thích khoác lác.”
Cô không mở mắt ra nổi, nên nắm cổ áo anh kéo gần tới mặt mình, ép anh ngang bằng chiều cao với mình.
“Khoác lác?” Mâu Nghiên híp mắt hỏi, rồi thầm hừ lạnh.
“Cô thật sự muốn ngủ với tôi?” Anh muốn xác định với cô.
“Ừm.” Thương Mẫn rất thành thật gật đầu, học theo mấy cô gái lầu xanh mà mình xem trong TV nở nụ cười quyến rũ nói: “Nào tới đây, chị dẫn cậu đi thuê phòng.”
Anh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cô, một giây sau, anh đã nghiêng người đè cô lên quầy lễ tân bằng đá hoa cương ở phía trước: “Cô muốn ngủ với tôi cũng được, nhưng phải hợp pháp.”
Hợp cái gì? Hợp pháp?
Thương Mẫn tiêu hóa từ này, rồi vô thức lục túi xách mình, cầm sổ hộ khẩu đã bị cô vò thành một cục: “Hì hì, anh xem có trùng hợp không, hôm nay tôi định đi đăng ký kết hôn đấy.”
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm sổ hổ khẩu nhàu nhò trong tay cô, rồi nhếch miệng cười.
Anh nghe cấp dưới nói hôm nay Thương Mẫn tới chỗ anh uống rượu, nên mới cố ý tới đây một chuyến, ai ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.
“Trữ Trình, chuẩn bị xe tới Ủy ban nhân dân.”
“Cậu hai, giờ này…” Trữ Trình nhìn đồng hồ, hơi khó khăn nói.
“Cậu bảo bọn họ tới tăng ca!”