Cửa lại bị đóng lại, Mâu Nghiên đến chuyến này, chỉ nói vài câu ngắn gọn, Triệu Nhã Liên vẫn chưa kịp hiểu ra tình hình như thế nào, cho đến khi Mâu Nghiên đi xa, bà ta mới đến bên cạnh Thương Tuyết.
“Con gái, ý của cậu ta là như thế nào?”
Thương Tuyết nắm chặt góc chăn, căm hận vô cùng: “Đúng là hời cho con khốn Thương Mẫn kia rồi!”
Vốn tưởng rằng có thể mượn chuyện này để xử lí Thương Mẫn, ai ngờ trong nhà vệ sinh lại còn lắp camera! Nếu video trong camera rơi vào tay cảnh sát, cuối cùng cô ta không những phải nhận tội phỉ báng, e là người nhà họ Du cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ bỏ qua cho Thương Mẫn như vậy sao?” Triệu Nhã Liên rất không cam lòng.
“Họa phúc ở đời khó mà lường được, mẹ không thấy sao, cậu hai Mâu đã tìm đến tận nơi rồi, đích thân mở cánh cửa lớn Đạt Phan cho con, chỉ cần con bước chân vào nhà họ Mâu, bóp chết một Thương Mẫn dễ như trở bàn tay thôi?”
Trong đồn cảnh sát.
“Có ai không! Thả tôi ra!” Thương Mẫn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, cô ghé sát vào lưới sắt, hướng ra bên ngoài hét lớn.
“Thẩm vấn mấy người còn chưa thẩm mà đã nhốt tôi lại, chẳng lẽ muốn ép tôi nhận tội danh sao?” Hét một lúc lâu, Thương Mẫn mất hết sức, ngồi bệt xuống đất.
Lúc cô bị đưa đến, trên xe vốn đã nghĩ ra một đống lời để làm lời khai, nhưng kì lạ là, bọn họ đưa cô vào trong đây, hỏi cũng chẳng hỏi lấy một câu đã trực tiếp nhốt cô lại.
Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ đã thông đồng với Thương Tuyết từ sớm, muốn trực tiếp kết tội cô? Không thể nào, dù gì bây giờ cũng là xã hội pháp trị mà.
Vừa nghĩ đến Thương Tuyết, Thương Mẫn lại tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Vở kịch hãm hại này cô đã từng trải qua vô số lần trong mười mấy năm nay rồi, nhưng lại không thể nào rút ra bài học, mỗi lần đều để Thương Tuyết lợi dụng được. Vừa nghĩ đến ánh mắt Thương Liên Thành và Du Thắng nhìn cô lúc đó, cô lại hận không thể xông ra khỏi đây, tố cáo gương mặt thật của Thương Tuyết trước mặt bọn họ.
Du Thắng nói cô ác độc, nhưng rõ ràng người ác độc chính là Thương Tuyết!
Năm đó lúc mẹ cô mất, cô tám tuổi, Thương Tuyết bảy tuổi, một đứa trẻ bảy tuổi, lại có thể trơ mắt nhìn mẹ cô tự sát trước mặt cô ta, cố ý không gọi cấp cứu, sau đó còn nói dối là cô ta vẫn luôn ở nhà không hề vào trong nhà?
Có điều nghĩ kĩ lại, mười bảy năm trước, từ lúc Thương Liên Thành đón Thương Tuyết về nhà họ Thương, trong nhà vẫn chưa từng được yên ổn, sau khi mẹ cô biết được Thương Liên Thành ngoại tình trong hôn nhân thì vẫn luôn u uất, cuối cùng lại mắc chứng trầm cảm rồi tự sát, mà mẹ mất chưa đến nửa năm, Triệu Nhã Liên vào nhà, trở thành mẹ kế của cô.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Người ba này của cô tuy đểu cáng, nhưng tột cùng thì cũng là người lấy lợi ích làm đầu, vậy nên cho dù bị mẹ cô biết chuyện của mẹ con Triệu Nhã Liên cũng không hề li hôn, mà chỉ đón Thương Tuyết trở về, vì ông biết, việc làm ăn của nhà họ Thương không cần dựa vào mẹ cô để duy trì.
Huống chi, có thể cho phép Thương Tuyết vào nhà, cũng có nghĩa là mẹ cô đã chấp nhận sự tồn tại của Thương Tuyết, với tính cách đó của bà, sao có thể mắc chứng trầm cảm đến mức tự sát được chứ?
Chẳng lẽ, cái chết của mẹ cô còn có uẩn khúc khác, hơn nữa, còn có liên quan đến mẹ con Triệu Nhã Liên?
Thương Mẫn nghiến chặt răng, vừa nghĩ đến khả năng này, cô lại càng căm hận, nhưng giờ đây, cô bị nhốt ở nơi này, còn hai mẹ còn độc ác kia vẫn ở bên ngoài lan truyền tin đồn.
Cô nhất định phải ra ngoài, phải ra ngoài điều tra nguyên nhân chết thật sự của mẹ cô, trả thù cho bà.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thương Mẫn đứng dậy, đan tưởng rằng có chút hi vọng, Du Chí Hoàng lại xuất hiện trước mặt cô.
“Bác Du?” Thương Mẫn biết lúc này Du Chí Hoàng xuất hiện chắc chắn không chỉ đơn giản là đến thăm cô, cô lùi về phía sau.
“Tiếng ‘bác’ này tôi không dám nhận.” Du Chí Hoàng cười có chút đáng sợ: “Một tội phạm giết người, cũng xứng gọi tôi là bác?”
“Tội phạm giết người?” Thương Mẫn không hiểu, nhưng cô vừa nghĩ, chẳng lẽ Thương Tuyết…
“Cô hại chết cháu trai tôi, chẳng lẽ còn không phải tội phạm giết người sao?” Du Chí Hoàng chắp tay sau lưng, nhìn sang bên cạnh, có người lấy chìa khóa, mở cửa ra.
“Bác muốn làm gì?” Thương Mẫn hoảng loạn, hai người bên cạnh Du Chí Hoàng bước vào, đặt một phần văn kiện xuống trước mặt cô.
Trong ánh sáng lờ mờ, Thương Mẫn nhìn thấy những con chữ trên đó, lúc này mới nhận ra đây là một phần lời khai đã được hoàn thành, nhưng những dòng chữ trên đó lại hoàn toàn trái ngược với sự thật.
“Kí tên đi, chuyện cô làm sai, đương nhiên cô phải chịu trừng phạt rồi.” Thái độ của Du Chí Hoàng rất ngạo mạn.
“Bác muốn cháu nhận tội?” Thương Mẫn quay đầu nhìn ông ta: “Cháu không làm phần lời khai này, chuyện này không giống những gì được vết trong đó, bác dựa vào đâu mà bẻ cong sự thật?”
Du Chí Hoàng lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Sự thật là thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn cô biết, tốt nhất là đừng có chống đối lại nhà họ Du của tôi, tuy trước kia con trai tôi có lỗi với cô, nhưng không có nghĩa là nhà họ Du chúng tôi có thể mặc cô làm nhục, nếu tôi không cẩn thận trừng trị cô, người khác còn tưởng tôi không thể làm gì được một con nhóc như cô đấy.”
“Vậy nên, ông muốn tôi nhận tội, hoàn toàn không phải vì Thương Tuyết.” Thương Mẫn cười châm biếm.
“Một nhà họ Thương bé nhỏ, tôi còn không thèm đặt vào mắt, hoàn toàn không xứng với con trai tôi, đứa bé đã mất, tôi còn có thể tìm một người phụ nữ ưu tú hơn sinh cháu trai cho tôi.” Du Chí Hoàng không hề che giấu.
Nụ cười của Thương Mẫn có chút chua xót, quả nhiên, trong mắt những người này, mạng người có là gì đâu? Bất cứ thứ gì cũng không bằng được mặt mũi của bọn họ.
“Ngược lại là cô đó.” Du Chí Hoàng quan sát cô: “Thương Mẫn, cô có thể có được thẻ thông hành của Nova, ban đầu tôi còn đánh giá cao cô, chỉ tiếc là cô quá ngu ngốc, cô có chỗ dựa như vậy, vốn nên có lựa chọn sáng suốt hơn, nhưng lại ngông cuồng, hành động không chịu động não.”
Giờ đây, cho dù cô thật sự với lên được Lê Minh, mọi chuyện cũng ầm ĩ quá rồi, người ta cũng chưa chắc có thể thu dọn tàn cục cho cô.
Nói xong, Du Chí Hoàng dùng ánh mắt ra hiệu, người bên cạnh Thương Mẫn giữ lấy tay cô, muốn cô ấn vào hộp mực đỏ.
“Thả tôi ra, tôi không kí!” Thương Mẫn liều mạng giãy giụa.
Nhưng sức lực của đám đàn ông mạnh hơn cô rất nhiều, sự phản kháng của cô cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, rất nhanh, ngón tay của cô đã bị nhuộm đỏ, bị cưỡng ép ấn lên trên văn kiện…
“Đừng!!!” Thương Mẫn hét lên.
“Trưởng khoa Du!”
Một người đàn ông mặc vest bước vào, thấy cảnh tượng của Thương Mẫn, sắc mặt tái đi, bước đến bên cạnh Du Chí Hoàng nói thầm.
“Cái gì?” Cũng không biết người đàn ông mặc vest đã nói gì, sắc mặt Du Chí Hoàng thay đổi, nghi ngờ nhìn Thương Mẫn.
“Cậu ta thật sự nói như vậy?” Du Chí Hoàng xác nhận lại một lần nữa.
Người đàn ông mặc vest gật đầu.
Thương Mẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hai người đàn ông khống chế cô đã buông tay ra, sau khi Du Chính Hằng ra hiệu, bọn họ nhặt văn kiện dưới đất lên, đi ra ngoài.
“Thương Mẫn.” Du Chí Hoàng lạnh lùng nhìn cô: “Lần này xem như mạng cô lớn, tốt nhất là cô nhớ rõ cho tôi, lần sau nếu còn rơi vào tay tôi thì không may mắn như vậy nữa đâu.”