Khi Thương Mẫn tỉnh lại, trời đã sáng, cô vươn vai, mở to mắt, nhìn trần nhà trong phòng ngủ.
Ấy? Sao cô lại ngủ ở trên giường? Tôi hôm qua không phải ở trong phòng sách sao? Hay là mình mộng du vào đây?
Cô xuống giường, chạy vào phòng sách, phát hiện giấy vẽ mình tùy tiện ném xuống đất đã được sắp xếp lại gọn gàng. Tất cả quần áo đều được treo lên, cả phòng được thu dọn vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Là Lê Chuẩn đã tới sao?
“Chị dâu.” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Lê Chuẩn đứng ở cửa, gõ cửa rồi tự mở ra.
“Hôm nay chị có sắp xếp gì chưa?”
“Mâu Nghiên đâu?” Thương Mẫn vuốt vuốt mái tóc rối tung của mình.
Lê Chuẩn do dự một lát, sắc mặt mang chút khó xử.
Thương Mẫn cảm thấy vẻ mặt anh ta không đúng, chỉ anh ta: “Nói!”
“Hôm nay là ngày sinh nhật của ông cụ Mạc…” Tiếng Lê Chuẩn rất nhỏ.
Ông cụ nhà họ Mạc… Thương Mẫn suy tư.
“Là ba của cô Mạc Hậu kia?”
Lê Chuẩn gật đầu.
Không biết vì sao, trong lòng Thương Mẫn lập tức hơi mất mát. Cô Mạc Hậu, vị hôn thê của Mâu Nghiên, ông cụ Mạc kia là ba vợ tương lại của anh…
“Chị Dâu, nhà họ Mạc là cổ động của Đạt Phan, hai nhà đã qua lại nhiều thế hệ, đại ca tới dự lễ mừng thọ công cụ cũng là bình thường, chị đừng nghĩ nhiều.” Lên Hân vội vàng giải thích.
Thương Mẫn cụp mắt xuống, nhà họ Mạc là gia tộc hiển hách ở thành phố Nam, quan hệ hai nhà lại rất tốt, cô Mạc Hậu càng xinh đẹp hào phóng, cho dù là bề ngoài hay gia thế đều môn đăng hộ đối với Mâu Nghiên…
…
“Không có gì.” Thương Mẫn cười cười: “Tôi không ngại.”
Nhưng lời này chẳng những nói cho Lê Chuẩn, cũng là nói với chính mình.
Cô có thể để ý gì chứ, cô và Mâu Nghiên cũng không phải vợ chồng thật sự, người ta đã sớm có vị hôn thê, mà cô chỉ là một biến cô bất ngờ trong cuộc đời anh mà thôi.
Cô cất bước đi ra ngoài, điện thoại của Lê Chuẩn lại bất ngờ vang lên.
Anh ta nhận điện thoại, sau khi nghe bên kia nói, khuôn mày bỗng nhiên nhíu chặt lại, nhìn về phía Thương Mẫn.
“Chị dâu… Du Thắng đang ở dưới lầu.”
Thương Mẫn hơi dừng bước chân.
Ở cửa câu lạc bộ, nắp trước của một chiếc xe Ferrari được phủ đầy hoa hồng đỏ tươi. Du Thắng mặc một bộ vest sang trọng, cầm một bó hoa trên tay, nhìn về phía đại sảnh.
Thương Mẫn đi ra từ bên trong, ánh mắt Du Thắng sáng ngời, đang muốn đi về phía cô, nhưng khi nhìn thấy Lê Chuẩn ở phía sau cô, đôi mắt hơi thay đổi.
“Mẫn.” Du Thắng cười rất chân thành.
Thương Mẫn híp mắt, không biết rốt cuộc Du Thắng tới đây định làm gì.
“Anh tới làm gì?” Thương Mẫn mặt vô cảm.
Du Thắng nhìn lướt qua Lê Chuẩn, tới gần Thương Mẫn một bước: “Anh tới đón em về nhà.”
“Về nhà?” Thương Mẫn cười lạnh: “Tôi nào có nhà?”
“Mẫn.” Du Thắng cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Phòng cưới của chúng ta không phải là nhà sao? Đó là mẹ em để lại cho em, tất cả đều bố trí theo sở thích của em, đó chính là nhà của chúng ta.”
“Đó là nhà của anh và Thương Tuyết.” Thương Mẫn hơi nâng mí mắt, nhìn về phía khác: “Ba tôi đã sớm coi nơi đó trở thành của hồi môn của Thương Tuyết rồi. Anh nên tới đón Thương Tuyết chứ không phải tôi.”
“Nếu bởi vì Thương Tuyết, em có thể yên tâm, anh đã nói chuyện với cô ấy xong rồi, sau này cô ấy sẽ không quấy rầy chúng ta nữa.” Du Thắng vội vàng muốn nói tin tốt này cho cô.
Thương Mẫn cười trào phúng: “Nói chuyện xong? Chuyện hôn nhân đại sự của các người lại như trò đùa, nói không kết hôn là không kết hôn? Sao thế, cô ta có niềm vui mới, cho nên anh lại nhớ đến người cũ là tôi à??”
“Mẫn…” Du Thắng đưa tay muốn kéo tay Thương Mẫn, nhưng cô lại vung tay lên, sau đó lùi một bước.
“Du Thắng, tôi cho rằng tôi đã nói với anh đủ rõ ràng rồi. Chúng ta không thể nào trở lại như lúc trước nữa, anh đừng phí công vô ích nữa.”
Đôi mắt Du Thắng dần dâng lên một tầng ẩm ướt, anh ta chỉ vào Lê Chuẩn: “Là bởi vì anh ta sao? Vì trả thù anh, em cũng ở bên người đàn ông khác?”
Lê Chuẩn cảm thấy mình rất oan uổng, còn không phải là tỷ lệ xuất hiện cao hơn sao? Sao ai ai cũng cảm thấy anh ta có gian tình với chị dâu? Cứ tiếp tục như vậy, nếu như để đại ca biết, mạng nhỏ của anh ta khó mà giữ được.
“Liên quan gì đến anh?” Thương Mẫn không giải thích: “Tôi và anh đã không kết hôn nữa, tôi muốn ở bên ai thì ở, anh quản được chắc?”
“Vậy nên em thừa nhận rồi?” Du Thắng không thể tin được: “Thương Mẫn, năm năm tình cảm của chúng ta, em nói bỏ là bỏ sao?”
Thương Mẫn cảm thấy thật buồn cười: “Anh nhớ phải rõ, người từ bỏ tình cảm này là anh, người phản bội trước cũng là anh! Khi anh bị Thương Tuyết chơi đến ở đâu cũng nói tôi độc ác, sao không nghĩ tới tình cảm năm nay của chúng ta?”
“Em rõ ràng biết lời nói lúc ấy của anh chỉ là khi tức giận.” Du Thắng không cam lòng, anh ta đưa tay định dẫn Thương Mẫn đi: “Em đi theo anh! Chúng ta trở về rồi nói.”
“Cậu Du.” Lê Chuẩn tiến lên, chặn tay Du Thắng: “Anh đã nghe thấy rồi, cô Thương nói không liên quan gì đến anh.”
Hai người đàn ông giằng co, Du Thắng vô cùng không kiên nhẫn giật tay áo: “Đây là chuyện của hai chúng tôi, anh xen vào làm gì?”
Lê Chuẩn tiến lên phía trước một bước, đứng thẳng lưng, chỉnh lại quần áo của mình: “Tôi mặc kệ là chuyện của ai và ai, anh không được động vào cô ấy!”
Nếu hôm nay Du Thắng đưa Thương Mẫn đi dưới mí mắt anh ta, chờ Mâu Nghiên trở về, còn không phải sẽ đá anh ta xuống từ tầng cao nhất hay sao.
“Anh…”
Vóc dáng Lê Chuẩn rất cao, sau khi đứng thẳng lưng càng có vẻ đĩnh đạc. Lúc này Thương Mẫn mới nhìn ra một chút khí chất quân nhân của anh ta.
“Thương Mẫn, em thật sự không chịu theo anh sao?” Du Thắng hỏi cô: “Em nghĩ kỹ rồi, em từ chối anh vì người đàn ông này?”
“Tôi từ chối anh, không phải vì ai, mà chỉ vì chính tôi.” Thương Mẫn trả lời đúng sự thật: “Du Thắng, tôi thấy chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh là người hiểu tôi, nhưng bây giờ xem ra thật ra cũng chỉ thế mà thôi.”
Nói xong, cô xoay người đi vào trong.
“Thương Mẫn!” Du Thắng muốn đi theo sau, nhưng lại bị Lê Chuẩn vươn tay chặn lại.
“Cậu Du, mời về cho.” Lê Chuẩn thậm chí còn chưa nhìn anh ta.
Du Thắng hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lê Chuẩn, ném hoa hồng trong tay trên mặt đất, cánh hoa tươi đẹp dập nát rơi đầy đất.
“Anh đợi đó cho tôi.” Du Thắng thấp giọng nói.
Khi cô luôn đơn độc hành động, anh ta còn không tin Thương Mẫn thật sự có thể nhẫn tâm như vậy.
Thương Mẫn vào thang máy, không chờ Lê Chuẩn đã đi lên lầu.
Yêu nhau năm năm, cô không ngờ cuối cùng cô và Du Thắng lại kết thúc như vậy.
Trong ấn tượng của cô, Du Thắng vẫn luôn là một người đàn ông săn sóc dịu dàng, luôn tươi cười ấm áp. Anh ta sẽ chạy khắp thành phố tìm vải dệt mà cô muốn, sẽ cùng thức trắng đêm vẽ thiết kế cùng cô.
Anh ta đã từng nói với cô, có một ngày, họ sẽ trở thành nhà thiết kế váy cưới Nước R nổi danh. Họ sẽ dùng tình yêu của mình để vẽ nên tương lai cho nhiều cặp tình nhân hơn.
Nhưng tất cả tới hôm nay lại chỉ là một trò cười.
Tình yên gì chứ, tương lai gì hả, bây giờ đều chẳng thể đấu lại hiện thực trước mặt.
Thương Mẫn hậm hực đi về phòng khách, cầm lấy điện thoại, thấy lúc rạng sáng Du Thắng đã gọi vô số cuộc điện thoại cho cô.
Cô bấm chọn, nhìn chằm chằm cái tên Du Thắng hồi lâu, cuối cùng ngón tay run lên, cô kéo số điện thoại vào sổ đen.
Thương Mẫn ngồi trên mặt đất, đang chuẩn bị tiếp tục công việc còn chưa hoàn thành tối qua, lại bị tin tức hiển thị trên điện thoại cắt ngang. Cô vô tình nhìn thoáng qua, thấy được nội dung trên đó lại có tên Mâu Nghiên.
“Tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan – anh Mâu Nghiên và vị hôn thê cùng xuất hiện, đang bàn đến chuyện hôn lễ.”