Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 34: Chương 34




“Rất tuyệt ạ! Cậu hai, tôi nhất định sẽ cố gắng ở lại.” Cô gái đứng cạnh Thương Mẫn hưng phấn nói.

Giờ Thương Mẫn mới phản ứng lại, hóa ra anh không phải nói chuyện với cô.

Mọi người đều nhìn cô gái đang nói chuyện với Mâu Nghiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Mới ngày đầu tiên đã được cậu hai Mâu hỏi thăm, người này vinh dự đến cỡ nào.

“Này!” Tô Huệ Phi huých vai Thương Mẫn nói: “Cô ta tên là Mạc Việt Trinh, cháu gái nhà Mạc Hậu, chắc chắn là do cô đi vào bằng cửa sau.”

Đi bằng cửa sau… Thương Mẫn bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ Tô Huệ Phi không biết, cô ấy cũng đi bằng cửa sau à? Cô còn hy sinh nhan sắc vì cô bạn thân nữa…

Mâu Nghiên mỉm cười, chắp tay ra sau, không nói gì nữa.

“Mọi người đứng nghiêm chỉnh cho tôi! Các cô đã quên hết quy tắc tôi mới nói khi nãy à?” Trưởng phòng Vương hét lên, mọi người đều bị kinh sợ, ngoan ngoãn quay về vị trí ban đầu của mình.

Trữ Trình đi tới, mở một tập tài liệu ra, bắt đầu nói chuyện với mọi người.

“Giờ tôi sẽ tiến hành vòng loại đầu tiên, ở đây có một bài kiểm tra, mời mọi người trả lời thành thật.”

Mỗi người nhận lấy một bài kiểm tra và bảng viết tay, Tô Huệ Phi vừa mở ra, đã cực kỳ ngạc nhiên bật ngón cái với Thương Mẫn.

“Mẫn, cậu thật sự dự đoán như thần.”

Quả nhiên trong bài kiểm tra có mấy câu hỏi rất chi tiết, ví dụ như số đo ba vòng của trưởng nhóm nhỏ, chất liệu vải chính của mùa này trong phòng vải mẫu và trang phục ở hàng ngang thứ ba dãy thứ ba trong phòng triển lãm có màu gì…

Quả nhiên rất biến thái!

Mọi người bắt đầu xì xào, lúc tham quan bọn họ còn chẳng kịp ngắm nhìn đủ loại mẫu mã đó, thì lấy đâu ra tâm trạng để chú ý đến điều này.

Thương Mẫn và Tô Huệ Phi múa bút thành văn ở trên giấy, chẳng mấy chốc, đã có người đi tới thu đáp án của họ.

“Đây là vòng sát hạch đầu tiên, tiếp theo những ai được tôi gọi tên đều sai dưới 50%, nên mời người đó tự động rời khỏi hàng.” Thái độ Trữ Trình rất nghiêm minh.

Mâu Nghiên nhàn nhã ngồi thưởng thức trà trong khu nghỉ ngơi bên cạnh.

“Mạc Việt Trinh.” Trữ Trình gọi cái tên thứ nhất.

Tô Huệ Phi hít ngụm khí lạnh.

“Chuyện gì vậy, Mạc Việt Trinh bị loại rồi? Chuyện này thật kỳ lạ.”

Không chỉ có Tô Huệ Phi, mà đa số mọi người đều kinh ngạc, chẳng phải Mạc Việt Trinh mới nói chuyện với Mâu Nghiên à? Nghe nói cô ta còn là người thân nhà họ Mạc, dù thế nào cậu hai Mâu cũng phải nể mặt tý chứ?

Mạc Việt Trinh quẫn bách, nhưng chưa kịp mở miệng, thì Trữ Trình đã bắt đầu đọc tên người thứ hai, nên cô nghiến răng, bước ra khỏi hàng.

Trữ Trình ngày càng gọi nhiều cái tên, từng người lần lượt bước ra ngoài, thoáng chốc, đội hình 120 người, chỉ còn lại một nửa.

Thương Mẫn nhíu mày.

Cô không ngờ mới ngày đầu tiên đã loại nhiều người như vậy, nếu theo tiêu chuẩn này, rất có thể đến lúc đó không thể giữ tới 10 người.

“Mọi người vất vả rồi, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối ngon miệng cho mọi người, mặc dù tôi rất tiếc khi không trở thành đồng nghiệp với các vị, nhưng tôi mong rằng mọi người có thể giương cánh bay cao trên nền tảng khác.”

Trữ Trình cúi người chào mấy người bị loại.

“Sau đây, tôi sẽ bắt đầu đọc điểm từ cao xuống thấp, người được giữ lại sẽ theo danh sách này mà chia thành tổ mới, ngày mai sẽ chính thức gia nhập Đạt Phan bằng hình thức tổ nhỏ.”

Nghe Trữ Trình nói vậy, Thương Mẫn liền đứng thẳng người, cô tin rằng mình đã quan sát rất chi tiết, nên không ai đạt điểm cao hơn cô.

“Đứng đầu là Thương…” Trữ Trình cầm tài liệu trong tay nói, lúc này Thương Mẫn đã tiến lên một bước.

“Thương Tuyết.”

Thương Mẫn nhất thời biến sắc.

Sao lại là cô ta? Cô tìm kiếm trong đám người, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Thương Tuyết.

“Cô Thương Tuyết được tuyển dụng đặc biệt, nên không tham gia sát hạch cùng mọi người, cô ấy đã đưa ra đáp án câu hỏi này từ trước, với số điểm tối đa.” Trữ Trình giơ tờ đáp án lên, Thương Mẫn nhìn lướt qua, quả thật trả lời rất đúng.

“Thương Tuyết là ai…”

“Tôi không biết, nhưng người có thể được tuyển dụng đặc biệt, thì chắc chắn sẽ rất lợi hại.”

“Tôi nghe nói, chính cậu hai Mâu đích thân tới mời cô ta đấy…”

Mọi người bàn tán sôi nổi, Thương Tuyết chưa chiến đã thành danh, mọi người chưa gặp mặt cô ta đã nghe thấy tên, Thương Mẫn khinh thường liếc nhìn Mâu Nghiên đang nhàn nhã ngồi khoanh tay ở bên cạnh.

“Em gái cậu gian lận à?” Tô Huệ Phi cũng tò mò: “Mẫn, cậu ra quân thất bại rồi.”

“Đứng hai là Thương Mẫn, 98 điểm.” Trữ Trình đọc tiếp.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Thương Mẫn, vì chuyện đi trễ hồi sáng, nên mọi người có ấn tượng khá sâu đậm với cô, Thương Mẫn bước tới, nhận lấy đáp án trong tay Trữ Trình, rồi lễ phép cúi chào.

Trong lòng cô không hề có tý gợn sóng, thậm chí còn chẳng muốn bước lên giành thể diện, trong mắt cô, chỉ có thứ nhất và thứ khác, dù là thứ hai thì cô vẫn thua Thương Tuyết, nên có gì hay ho đâu mà vui.

“Cô ấy cũng họ Thương? Có khi nào bọn họ bỏ tiền mua chuộc ai đó không?”

“Đúng vậy, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế…”

Thương Mẫn thật sự sắp tức đến sùi bọt mép, dựa vào cái gì mà Thương Tuyết không tới vẫn đứng nhất thì xem là lợi hại, còn cô dựa vào thực lực giành vị trí thứ hai thì lại cho rằng dùng tiền mua chuộc?

“Đứng ba là Tô Huệ Phi, 93 điểm.” Trữ Trình bình tĩnh đọc.

Tô Huệ Phi thật sự không dám tin, cô che miệng kinh ngạc bước tới, đây là lần đầu tiên người học dốt như cô được xếp vào top đầu.

Trữ Trình đọc hết mấy người đứng sau, rất nhanh 66 người còn lại được chia thành 11 tổ, mỗi tổ sáu người.

“Tôi tên Trữ Trình, là trợ lý tổng giám đốc, giờ tôi thay mặt tổng giám đốc Mâu và toàn bộ nhân viên Đạt Phan hoan nghênh mọi người gia nhập đại gia đình này, nhân viên bên nhà ăn đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho mọi người rồi, chúc mọi người ăn ngon miệng.”

Bên này Mâu Nghiên đã đứng dậy, liếc nhìn Thương Mẫn từ phía xa.

Đúng lúc Thương Mẫn cũng đang nhìn qua bên này, bốn mắt nhìn nhau, rồi cô dời mắt đi ngay.

Cô thật sự rất muốn biết rốt cuộc Mâu Nghiên đang nghĩ gì, anh nhất định phải mời Thương Tuyết tới để đối đầu với cô à? Dù lúc này tình cảm giữa anh và Mạc Hậu đã suôn sẻ trăm năm hòa hợp, cũng đừng dùng cách chán ghét này để đối phó cô chứ?

Anh thấy cô chướng mắt, nên muốn ly hôn đúng không?

“Mẫn…” Tô Huệ Phi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui đứng thứ ba chưa thoát ra được.

“Chúng ta đi!” Thương Mẫn kéo tay cô, đi theo đám người.

“Cậu hai.” Trữ Trình nhìn theo bóng lưng Thương Mẫn, dù cách xa nhau nhưng anh vẫn cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc trên người cô: “Hình như cô Thương… giận rồi.”

Mâu Nghiên phủi bụi không hề dính lên người mình, rồi cũng đi tới nhà ăn.

“Không sao.” Cứ để cô nổi giận trước, rồi anh sẽ về giày vò đến khi cô mất hết sức lực, thì cô sẽ tự động hết giận.

Thương Mẫn gọi mấy món ăn, rồi ngồi cùng bàn với Tô Huệ Phi.

“Mẫn…” Thấy Thương Mẫn không ăn, mà chỉ chọc chọc đồ ăn trong chén, Tô Huệ Phi liền cảm thấy bầu không khí hơi bất ổn nên hỏi: “Cậu sao vậy?” . Bạn đang đọc truyện tại { TRUMtruye n. OR G }

“Tớ đang giận.” Thương Mẫn ngừng động tác: “Thương Tuyết có tư cách gì? Ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện mà dễ dàng giành lấy vị trí thứ nhất, thật bất công.”

“Chẳng phải người ta đã nói rồi à? Cô ta được tuyển dụng đặc biệt, nên chắc chắn là có lý do khác, cậu đừng giận, với năng lực của cậu, chắc chắn sau này sẽ vượt mặt cô ta.” Tô Huệ Phi an ủi.

Tuyển dụng đặc biệt… cô ta thì có lý do nào khác, chẳng phải là do Mâu Nghiên giở trò à?

Trong lúc cô đang ngẫm nghĩ thì bầu không khí trong nhà ăn bỗng trở nên khác thường, các cô gái đều thay đổi sắc mặt, Thương Mẫn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Mâu Nghiên và Trữ Trình đang bưng khay cơm đi về phía cô.

“Tại sao cậu hai Mâu lại tới nhà ăn nhân viên để ăn vậy? Tô Huệ Phi cắn đũa ngạc nhiên: “Mẫn, cậu nói thử xem hôm nay chúng ta đã gặp vận may gì? Hay là, Lê Chuẩn nhà cậu đã nhờ cậu hai Mâu chăm sóc cho cậu?”

Đối mặt với khuôn mặt nở nụ cười xấu xa của Mâu Nghiên, Thương Mẫn vội cúi đầu xuống, liên tục nhét đồ ăn vào miệng.

Đừng tới đây đừng tới đây mà… nếu anh bắt chuyện với cô, chắc chắn danh hiệu cô mua chuộc lãnh đạo công ty sẽ không thể xóa bỏ được.

“Mâu Nghiên.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Thương Mẫn, làm Mâu Nghiên ngừng bước.

Mạc Hậu mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ thuần khiết, lặng lẽ xuất hiện như người từ trên trời rơi xuống, vừa nhìn thấy cô ta, các cô gái vốn đang mến mộ Mâu Nghiên đều đồng loạt yên tĩnh lại.

“Sao anh lại ăn cơm ở đây?” Mạc Hậu không bước tới, mà duy trì khoảng cách với Mâu Nghiên.

“Tôi nhất thời nổi hứng.” Mâu Nghiên mặt không cảm xúc, tùy ý ngồi xuống một chiếc bàn trước mặt Thương Mẫn.

“Vậy em có thể ngồi cùng anh không?” Mạc Hậu thăm dò ý kiến anh.

Nhưng kỳ lạ rằng Mâu Nghiên lại không từ chối, mà chỉ im lặng, ăn cơm trong chén.

Mạc Hậu mừng rõ, ngồi đối diện anh, người phụ trách nhà ăn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng cậu hai Mâu cùng ăn cơm với cô Mạc, nên chủ động đi tới, tận tình phục vụ cho hai người.

“Chuyến này thật sự hời rồi.” Tô Huệ Phi không ngừng kích động: “Từ lúc sinh ra đến giờ, không ngờ tớ lại có thể tận mắt nhìn thấy cặp song sát ở thành phố Nam này…”

Thương Mẫn nhìn chằm chằm bên Mâu Nghiên, dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được khí chất cao quý tao nhã trên người Mạc Hậu, rồi cô cúi đầu nhìn mình, cuối cùng đã hiểu rõ thế nào là tự ti mặc cảm.

“Mẫn tớ nói cho cậu biết, mặc dù Mâu Nghiên rất đẹp trai, nhưng cậu tuyệt đối phải tránh xa vị Diêm Vương này một tý.” Tô Huệ Phi nói nhỏ, sợ bị người khác nghe thấy: “Tớ nghe nói anh ta rất tàn bạo, người nào chọc giận anh ta đều không có kết cục tốt đẹp, cơ bản đều cụt tay thiếu chân, còn cô Mạc kia, đừng nhìn vẻ bề ngoài có trí thức hiểu lễ nghĩa của cô ta, nhưng tâm địa lại cực kỳ tàn nhẫn, mấy người phụ nữ muốn tới gần Mâu Nghiên, đều bị cô ta âm thầm giải quyết triệt để, nên bọn tớ đều gọi hai người đó là cặp song sát, cực kỳ đáng sợ.”

“Tớ ăn no rồi.” Thương Mẫn đặt đũa xuống.

Không biết tại sao, từ lúc Mạc Hậu bắt đầu xuất hiện, cô liền không muốn ăn.

“Hả?” Tô Huệ Phi không hiểu: “Cậu mới ăn có mấy miếng…”

Thương Mẫn vội đứng dậy, rời đi không thèm ngoảnh mặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.