Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 37: Chương 37




Cô ta vừa dứt lời, phòng hội nghị liền vang lên tiếng vang lên tiếng rít gào, Thương Mẫn chưa kịp phản ứng lại, thì mọi người đã đứng hết lên, chất đầy đồ ăn vặt lên bàn.

Hả?

Thương Mẫn sửng sốt, đang định hỏi tại sao lại không đi theo lẽ thường, thì không biết trên đầu đã khởi động cơ quan gì, mà ruy băng màu như chậu nước lớn trút xuống bên dưới, cộng thêm việc cô đang đứng ở vị trí tốt nhất, nên tất cả đều đổ hết lên người cô.

“Hoan nghênh các bé yêu của chúng ta!” Đồng Tiên đã thay đổi dáng vẻ nghiêm chỉnh ban đầu, mà dang rộng tay ôm lấy cả thế giới, nhưng cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, cô từ từ xoay người lại, lúc này mới nhìn thấy Thương Mẫn đang bị treo như một cây thông Noel.

“Hả?” Đồng Tiên cũng giật mình, vội đi tới cứu cô: “Chuyện gì thế này, chẳng phải tôi đã lắp ruy băng bay khắp phòng à? Sao tất cả đều trút hết lên người cô vậy?”

Thương Mẫn lắc người, tầm mắt mới dần sáng tỏ.

Quả nhiên, không thể nhìn nhận mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, tổng thanh tra Đồng này trông có vẻ khôn khéo già giặn, nhưng thực chất là người hay đùa giỡn.

“Mẫn, cậu không sao chứ?” Tô Huệ Phi thấy thế cũng vội đi tới giúp đỡ, cả người Thương Mẫn dính đầy ruy băng sền sệt, phải mất một hồi lâu mới phủi sạch được.

“Mọi người mau ngồi xuống đi, lúc nãy đi một vòng cũng mệt rồi đúng không, mau ăn chút gì đó đi, rồi chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.” Đồng Tiên chỉ vào bàn hội nghị.

Thương Mẫn phủi đồ mình, đang định đi tới chỗ ngồi, thì thấy cửa phòng hội nghị lại bị đẩy ra lần nữa.

Trữ Trình đứng trước cửa, Thương Mẫn đang ngạc nhiên tại sao anh ta lại tới đây, thì người phía sau đã chủ động bước tới.

Thương Mẫn mặc một chiếc váy đỏ chót, trang điểm tinh xảo, cười ngọt ngào đi tới vị trí lúc nãy của Thương Mẫn.

“Tổng thanh tra Đồng.” Trữ Trình mỉm cười với Đồng Tiên: “Xin lỗi vì đã làm phiền cô, đây là cô Thương Tuyết mà tổng giám đốc Mâu từng nhắc tới, cô ấy sẽ gia nhập đội ngũ của cô với chức vị nhà thiết kế vàng.”

Trữ Trình vừa dứt lời, mọi người có mặt tại đây đều xôn xao.

Phải biết rằng, phải trải qua nhiều tầng chọn lọc mới có thể lên tới nhà thiết kế vàng, thế mà Thương Tuyết này lại tự dưng có được?

“Chào mọi người, tôi là Thương Tuyết, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.” Thương Tuyết cúi chào mọi người.

Thương Mẫn dần siết chặt nắm đấm, cô không thể ngờ rằng Mâu Nghiên lại sắp xếp như vậy, anh cứ nhất định phải xếp hai người cùng một chỗ, nhưng địa vị lại chênh nhau một trời một vực thế ư?

Thương Tuyết đứng thẳng dậy, sau khi nhìn thấy bóng dáng Thương Mẫn, thì cực kỳ kiêu ngạo hất cằm lên.

“Ồ, mọi người hoan nghênh cô Thương Tuyết nào.” Đồng Tiên không hề ngạc nhiên, nên vỗ tay đầu tiên.

Mọi người cũng vỗ tay theo, Thương Mẫn chậm chạp không nhấc tay lên, Tô Huệ Phi huých người cô, cô mới không tình nguyện vỗ tay hai lần.

Thương Tuyết kiêu ngạo đứng thẳng lưng, nhưng cô ta chưa kịp nhìn Thương Mẫn bằng ánh mắt khoe khoang, thì không biết tại sao trên đầu bỗng trút xuống một đống ruy băng.

Mọi người lại yên tĩnh lần nữa, trơ mắt nhìn Thương Tuyết cũng bị treo thành cây Noel.

“Ôi mẹ ơi!” Đồng Tiên cả kinh: “Sao vẫn chưa hết vậy?”

Thương Mẫn nén cười, Thương Tuyết đang mặc chiếc váy đỏ chót kết hợp với dải ruy băng này, quả thật còn hoành tráng hơn cô nữa.

Đồng Tiên vội kéo Thương Tuyết qua một bên, trên mặt Thương Tuyết đã sớm không còn vẻ cao ngạo lúc nãy nữa, bị đùa bỡn như thế, cô ta cảm thấy rất tức giận, nhưng lại vướng Đồng Tiên ở trước mặt là cấp trên của cô ta, nên không tiện phát tiết.

“Tôi tới phòng vệ sinh một lát.” Thương Tuyết nhấc váy rời đi.

Đợi cô ta rời đi rồi, Thương Mẫn mới ngồi xuống chỗ của mình.

Trữ Trình rời khỏi phòng hội nghị, Đồng Tiên lại quay về vị trí của mình, trong phòng hội nghị mọi người rất hài hòa, lần lượt tự giới thiệu bản thân.

Giờ Thương Mẫn đã hiểu rõ, hóa ra văn phòng trống của nhà thiết kế vàng kia là chuẩn bị cho Thương Tuyết.

Cô càng nghĩ càng không cam lòng, Thương Tuyết thậm chí còn chưa tốt nghiệp, thì có năng lực gì mà làm nhà thiết kế vàng?

Nhưng cô không thể vạch trần tại trận được, dù gì, chẳng phải cô vì bản thân nên mới tiến vào đây à? Vì không để cô truy cứu chuyện sẩy thai, nên Mâu Nghiên mới nhét cô vào đây.

“Này, Thương Mẫn, cô cũng họ Thương, cô là chị em với Thương Tuyết à? Dù gì cũng rất ít người mang họ Thương?” Một nhà thiết kế đồng ngồi đối diện Thương Mẫn bỗng lên tiếng hỏi.

Dứt lời, Thương Mẫn và Thương Tuyết mới quay về chỗ ngồi đều sửng sốt một lát.

“Chuyện này sao có thể.” Thương Mẫn thề thốt phủ nhận: “Tôi cũng cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, nhưng Thương Tuyết là nhà thiết kế vàng, nếu chúng tôi thật sự là chị em, thì tôi đâu thể là một thực tập sinh nhỏ nhoi?”

“Đúng đó.” Mọi người lại cảm thấy hình như cô nói cũng có lý.

Dù gì ở Đạt Phan, nhà thiết kế vàng tương đương với cấp bậc chủ quản, nên bên nhân sự cũng phải nể mặt một tý, nếu là chị em, sao lại không giúp đỡ lẫn nhau?

Cuộc họp kết thúc, Thương Mẫn đã làm quen sơ bộ với mọi người, cô cùng mấy người mới quay về tầng ba, rồi tìm vị trí của mình dựa vào mã số mà tổ trưởng Hạ đã đưa cho họ trước đó.

“Tốt quá, Mẫn, tớ lại có thể ngồi cùng bàn với cậu rồi.” Tô Huệ Phi ngồi cạnh Thương Mẫn, giữa hai người chỉ cách một vách ngăn.

Thương Mẫn cũng mỉm cười, cô đặt tờ danh sách xuống bàn, rồi lật ra, cầm bút lên, điền hai chữ “Thương Tuyết” vào chỗ trống ở trên đó.

Thương Tuyết, nhà thiết kế vàng.

Cô đã tiếp nhận sự thật này, hơn nữa còn lấy nó làm mục tiêu, một ngày nào đó, cô nhất định phải thay thế cô ta.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Thương Mẫn cùng Tô Huệ Phi xuống nhà ăn ăn cơm, Tô Huệ Phi luôn nhớ mãi món thịt kho tàu mà hôm qua cô vẫn chưa ăn hết, kết quả, khi nhìn thấy món ăn đều là màu xanh này, cô không khỏi há to miệng.

“Thật không có tình người, ngay cả một miếng thịt cũng chẳng có?” Thương Mẫn còn ngạc nhiên hơn Tô Huệ Phi.

Cô là động vật ăn thịt, giờ lại bảo cô ăn rau, chẳng khác nào muốn lấy mạng cô?

Mâu Nghiên đang giở trò gì vậy, định bắt toàn bộ người trong Đạt Phan đi xuất gia à?

Mặc dù cô không thích ăn, nhưng cũng không thể nhịn đói cả ngày được, thế là Thương Mẫn vẫn không cam tâm tình nguyện ăn mấy miếng.

Hai người phụ nữ nhăn nhó trước hai khay cơm chay, Tô Huệ Phi cũng không thích ăn thịt như Thương Mẫn.

Trong văn phòng tổng giám đốc tòa nhà Đạt Phan, Mâu Nghiên đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Trên màn hình là hình ảnh giám sát từ nhà ăn, vẻ mặt đau khổ của Thương Mẫn và Tô Huệ Phi, đều lọt vào mắt anh.

Lúc không còn sự lựa chọn nào khác, tất nhiên cô sẽ chọn cách thuận theo số mệnh.

Mâu Nghiên khẽ cười.

“Cậu hai.” Trữ Trình gõ cửa, rồi đi vào trong.

“Tôi đã chào hỏi tổng thanh tra Đồng theo lời căn dặn của anh rồi.”

Mâu Nghiên ngả người dựa vào lưng ghế, không hề dời mắt khỏi màn hình máy tính.

“Nhưng…” Trữ Trình muốn nói lại thôi.

“Mặc dù tổng thanh tra Đồng là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng mấy người khác đều hơi khó chịu, ngay cả cậu Khải sau khi biết được cũng tới hỏi tôi về mối quan hệ giữa anh và cô Thương Tuyết…”

Thấy Thương Mẫn cuối cùng cũng ăn rau xanh, Mâu Nghiên mới tắt máy tính, nhắm mắt lại.

“Từ khi nào anh ta cũng quan tâm đến mấy chuyện này?”

Trữ Trình cúi đầu nói: “Dù gì ông cụ cũng mới tuyên bố chuyện kết hôn giữa anh và cô Mạc, nên cậu Khải hy vọng anh có thể tránh hiềm nghi, anh cũng biết tính khí cô Mạc rồi đấy…”

Mâu Nghiên khẽ cười nói: “Tôi đường đường là tổng giám đốc Đạt Phan, nên muốn đề bạt ai còn phải nhìn sắc mặt bọn họ à?” . Truyện Gia Đấu

Trữ Trình không nói gì nữa, anh biết Mâu Nghiên làm việc thận trọng, mọi sắp xếp đều có dụng ý của mình, nên anh không hỏi gì nữa.

Mâu Nghiên ngồi thẳng người, bấm một nút trên điện thoại.

“Thư ký Tần, cô giúp tôi đặt một bó hoa hồng, tặng cho cô Thương ở tầng ba.” Trước mặt Mâu Nghiên bỗng hiện lên dáng vẻ tức giận của Thương Mẫn, làm anh không khỏi mỉm cười: “Viết rằng mừng cô ấy gia nhập Đạt Phan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.