Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 4: Chương 4




Chị dâu?

Thương Mẫn nhìn ra sau, chắc chắn chỉ có mình cô bước ra khỏi căn phòng này.

“Mấy người…” Cô nghi ngờ nhìn đội hình khoảng mười người này, rồi chợt nhớ lại lời hùng hồn của mình tối qua, cô đã nói gì vậy? Cô muốn bao nuôi nhóm người này?

“Em là Lê Chuẩn, sau này sẽ phụ trách việc chăm lo sinh hoạt thường ngày cho chị dâu.” Một người đàn ông dẫn đầu đi tới, nở nụ cười thân thiết nói: “Chị dâu, chị đói chưa, để em dẫn chị đi ăn sáng.”

Thương Mẫn nhìn người đàn ông này, anh ta có làn da trắng nõn, khuôn mặt điển trai, là người bắt mắt nhất trong nhóm người, nhất là đôi mắt đào hoa đó, mỗi lần cười lên sẽ làm người khác bất giác buông lỏng cảnh giác.

Nhưng sau này một người đẹp trai như vậy lại phụ trách chăm lo sinh hoạt thường ngày cô? Cô thật sự hào phóng đến mức bao hết mấy người này ư?

“Không, không cần đâu.” Thương Mẫn vội xua tay, định xoay người đi ra ngoài.

Nhưng cô vừa đi ra ngoài, thì nhận ra hình như cô đang ở tầng cao nhất câu lạc bộ, cô nhìn xung quanh, phía trên lắp mái nhà trong suốt, bên ngoài căn phòng là phòng trà, với đầy đủ nội thất như sofa, bàn trà, là một căn phòng được bố trí theo kiểu cao cấp nhất.

Lê Chuẩn đi theo cô, cô đi tới đâu anh ta theo tới đó, mấy người áo đen kia cũng thế, cô đi thì họ đi, cô ngừng họ cũng ngừng.

“Cậu làm gì đấy?” Thương Mẫn không hiểu bọn họ đang làm gì.

“Chị dâu, anh cả đã căn dặn, bảo em không rời xa chị một bước.” Lê Chuẩn rất cung kính đáp.

Thương Mẫn chống nạnh không hiểu: “Anh cả cậu là ai? Sao lại không rời xa tôi một bước? Các cậu đều là robot à?”

Lê Chuẩn nhướng mày, đưa tay ra, người phía sau đặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn vào tay anh.

“Anh cả nói rồi, để phòng ngừa chị dâu không chịu thừa nhận sau khi thức dậy, nên anh ấy bảo em nhất định phải đưa thứ này cho chị xác nhận một lát.”

Thương Mẫn giật lấy tờ giấy trong tay anh, sau khi nhìn thấy rõ dòng chữ trên đó, cô suýt kích động đến ói máu.

Giấy chứng nhận kết hôn?

Cô nhìn xuống tên hai người viết trên đó.

Mâu Nghiên, Thương Mẫn.

Trong ảnh, người đàn ông ngồi thẳng tắp, mặt không cảm xúc, còn cô thì cười tươi như hoa, mắt sắp híp thành đường thẳng.

“Chuyện này không thể nào!” Thương Mẫn như cầm củ khoai bỏng trong tay, không nỡ nhìn thẳng, nên ném trả lại Lê Chuẩn: “Sao tôi có thể kết hôn với trai bao được? Có phải các cậu nhận lầm người rồi không, tôi ở tình trạng say khướt như thế mà cũng có thể lãnh giấy chứng nhận kết hôn à?”

Nhưng khoan đã, Mâu Nghiên… Mâu Nghiên nào? Chẳng lẽ là Mâu Nghiên mà cô từng nghe nói?

“Anh cả các cậu tên Mâu Nghiên?” Thương Mẫn không dám tin nên hỏi: “Chắc chỉ trùng tên với tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan thôi, đúng không?”

“Cả thành phố Nam này chỉ có một họ Mâu.” Lê Chuẩn phủ định suy đoán của cô ngay: “Anh cả chúng tôi là cậu hai nhà họ Mâu, cũng chính là tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan, câu lạc bộ Nova là một trong những sản nghiệp đứng tên anh ấy, những sản nghiệp như vậy nằm rải rác khắp đất nước thậm chí là thế giới, hơn nữa hơn một nghìn nhà…” . Truyện Lịch Sử

“Ngừng lại!” Thương Mẫn sửng sốt, vội ngăn cản Lê Chuẩn, cô không muốn nghe anh nói tiếp nữa.

Cô không quan tâm dưới tên anh có bao nhiêu gia sản, mà cô chỉ biết, Mâu Nghiên mà cô nghe nói là người máu lạnh vô tình, nghe nói anh không gần nữ sắc, hơn nữa bên cạnh có rất nhiều đàn ông, mọi người đều nói anh là gay.

Thương Mẫn quan sát Lê Chuẩn một lượt, thấy anh giống hệt thụ thì càng khẳng định tin đồn này.

Nhưng tối qua…

Không ngờ cô lại ngủ với Mâu Nghiên chỉ thích đàn ông này? Còn xem người nắm giữ nhà họ Mâu tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Nam thành… trai bao?

Thương Mẫn càng kiên định với suy nghĩ cô phải bỏ chạy.

Cô cúi người định bỏ chạy, nhưng vừa xoay người lại, đã nhìn thấy Trữ Trình đang chắp tay ở sau lưng đi tới.

“Cô Thương.” Trữ Trình nhìn thấy rất rõ hành động này của cô, rồi nhớ lại những lời anh đã nghe thấy tối qua, trên mặt không khỏi nở nụ cười: “Cậu hai mời cô qua đó một chuyến.”

Anh đã đi theo Mâu Nghiên nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phụ nữ không bị anh ấy đẩy ra, hơn nữa hai người còn là lửa gần rơm chạm vào là cháy.

Nhưng sau khi tỉnh táo, Thương Mẫn không còn chủ động như lúc say nữa, mà giống như một chú cừu con rơi vào miệng sói.

Thương Mẫn nhớ lại những lời cô mới nói với Mâu Nghiên ở trong phòng, thật sự rất muốn vắt chân lên cổ mà chạy để bọn họ không thể đuổi kịp cô.

Nhưng nhìn vào hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót này, cô lại cảm thấy bất lực.

“Chẳng phải tôi chỉ uống nhiều thôi à? Chúng tôi đều là người trưởng thành, chẳng lẽ không thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra?” Thương Mẫn không khỏi lẩm bẩm.

“Cô Thương, cậu hai nhà tôi là quân nhân xuất ngũ, nên yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, trước giờ luôn giữ mình trong sạch.”

Trữ Trình nghe thấy rất rõ câu nói mà Thương Mẫn đang lẩm bẩm, nên kiên nhẫn giải thích với cô.

Nên anh lừa cô kết hôn chỉ để ngủ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.