Mâu Nghiên lên tiếng chào hỏi liền vội vàng đi ngay.
Thương Mẫn đứng ở cửa nhìn xe của anh biến mất trong tầm mắt, quay đầu lại, trong khoảnh khắc đóng cửa nước mắt của cô đột nhiên ước cả hốc mắt.
Hai mươi hai năm quá khứ cô rất ít khi khóc, có thể là bởi vì mẹ cô không có ở đây, cho dù có khóc cũng không có người nào đau lòng cô, nhưng mà sau khi gặp được Mâu Nghiên cô lại không hề kiêng kị mà rơi nước mắt ở trước mặt anh, bởi vì cô cảm thấy anh đáng để cô tín nhiệm và dựa dẫm.
Nhưng mà… tất cả những thứ này cũng chỉ là do cô vọng tưởng mà thôi.
Bệnh viện trung tâm.
Lúc Mâu Nghiên chạy tới bệnh viện Mâu Chí Tình đã được đẩy vào trong phòng bệnh vip.
“Ông cụ như thế nào rồi?” Nhìn thấy Trữ Trình đang đứng ở cửa, Mâu Nghiên lên tiếng hỏi.
“Tạm thời không có gì đáng ngại, bác sĩ đã nói chỉ là mệt nhọc quá độ, với lại vận động cường độ cao cho nên mới có thể gây nên cơn sốc.” Trữ Trình trả lời.
Mâu Chí Tình đã 62 tuổi rồi, thân thể đã sớm không còn như người trẻ tuổi, nhưng mà lại cứ không chịu chấp nhận mình đã già, ngày nào cũng vận động mạnh, trong khoảng thời gian này có quá nhiều hoạt động cần phải có mặt cho nên cũng không nghỉ ngơi tốt, hồi sáng này chạy bộ lại cố gắng chống đỡ chạy thêm hai vòng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mâu Nghiên đẩy cửa bước vào trong trong phòng bệnh, một người đàn ông trung niên mang theo sự uy nghiêm giữa hàng lông mày ngồi trên giường đang xem báo, thấy Mâu Nghiên bước vào, mắt nhìn thoáng qua, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Tới kịp lúc quá đó, tôi còn tưởng là cậu chờ đến lúc rồi chết rồi thì cậu mới đến đây.” Mâu Chí Tình âm dương quái khi nói một câu.
Vốn dĩ Mâu Nghiên đã nhịn một bụng đầy lửa giận bởi vì Thương Mẫn, đến đây lại nghe thấy lời nói của Mâu Chí Tình, lại càng rót dầu vào lửa.
Có điều là anh vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, kéo ghế ngồi xuống.
“Nếu như ba cứ tiếp tục giày vò như vậy, cái chết cũng không xa đâu.” Mâu Nghiên nói xong, lấy cái bật lửa từ trong túi cầm ở trong tay chơi đùa.
“Tôi hành hạ mình như vậy còn không phải là bởi vì đứa con bất hiếu như cậu hả, nếu như cậu để cho tôi bớt lo một chút sao tôi lại không chịu nằm yên hưởng phúc?” Mâu Chí Tình buông tờ báo xuống.
Mâu Nghiên cười lạnh: “Không cần phải nói mình vĩ đại như vậy đâu, là vì con hay là vì quyền lực lớn ở trong tay của con, bản thân ba đủ rõ ràng.”
“Cậu!” Mâu Chí Tình bị lời nói của anh làm sặc một cái, lại cao máu, cầm lấy cái ly sứ trên tủ đầu giường ném về phía Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên tay mắt lanh lẹ, vươn tay ra chặn lại, cái ly đập vào cổ tay của anh, rơi xuống mặt đất chia năm xẻ bảy.
Âm thanh vỡ vụn làm Mâu Chí Tình ngây ngẩn cả người, đồng hồ của Mâu Nghiên làm vật hy sinh, mặt anh không biểu cảm cởi đồng hồ xuống.
“Ba vẫn nên bỏ bớt khí lực đi, bây giờ không phải như hai mươi năm trước đâu, bàn về thể lực, ba đánh không lại con.”
“Cái thằng con bất hiếu này!” Mâu Chí Tình chỉ vào anh, tức giận đến nổi trên trán nổi gân xanh: “Sớm biết cậu không có tiền đồ như vậy, lúc trước tôi đã không để mẹ cậu sinh ra cậu!”
“Ba không xứng nhắc tới mẹ tôi!” Âm thanh của Mâu Nghiên đột nhiên nâng cao lên, anh hung dữ trợn mắt nhìn ông ta, hai ba con giằng co với nhau.
Trong ánh mắt của anh tràn đầy hận thù, giống như là một con sư tử đang nổi giận, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhào qua xé nát Mâu Chí Tình.
Mâu Chí Tình cũng bị ánh mắt như vậy chế trụ, trong lúc nhất thời cũng không nói nên lời.
“Đời này của ba người mà ba có lỗi nhất chứ là mẹ của tôi với nhà họ Thịnh, ba không xứng đáng nhắc tới cái chữ này.” Mâu Nghiên cảnh cáo ông ta.
Mâu Chí Tình liếc mắt nhìn anh: “Rốt cuộc là cậu muốn bởi vì chuyện này mà canh cánh ở trong lòng đến khi nào nữa hả? Là tôi đã nuôi cậu lớn khôn như thế, không có tôi cậu cho rằng cậu có thể có địa vị ở thành phố Nam như hiện tại hả? Bây giờ cánh của cậu đã cứng rồi, cậu lại dám dạy dỗ ba của cậu?”
Mâu Nghiên điều chỉnh hô hấp của mình, đè xuống xúc động muốn tiến lên giằng co với Mâu Chí Tình.
“Đến khi nào hả? Tôi nói cho bà biết vĩnh viễn, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ba, mẹ của tôi chết như thế nào, dì của tôi chết như thế nào, tôi nhớ rất rõ, cho dù ba có chết đi rồi cũng sẽ không chuộc tội được đâu.”
Mâu Chí Tình nhìn đứa con ở trước mặt mình, hận thù của anh đối với ông ta như là một ngọn lửa đang cháy dữ dội, mặc cho ông ta có những biện pháp gì cũng không có cách nào dập tắt nó.
“Mẹ của con chết là chuyện ngoài ý muốn, ba biết chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn với con, nhưng mà nhiều năm như vậy rồi ba vẫn luôn bù đắp cho con, con còn muốn như thế nào nữa? Còn biết rất rõ cho dù ba có chết đi rồi bà ấy cũng sẽ không có khả năng sống lại.”
“Bù đắp cho tôi hả?” Mâu Nghiên cười lạnh: “Người mà ông nên bù đắp chính là tôi à? Còn nữa, mẹ của tôi chết không phải là chuyện ngoài ý muốn, là ông hãm hại, ông chính là tên tội phạm giết người, là ông đã giết bà ấy cùng với đứa nhỏ chưa ra đời, cả đời này ông nên mang theo tội danh giết người mà đau khổ sống phần đời còn lại!”
“Cậu!” Mâu Chí Tình khó thở: “Cậu cút ra ngoài cho tôi, tôi thấy cậu không phải đến đây để thăm bệnh mà là đến đây để muốn mạng của tôi.”
“Ông nói đúng.” Mâu Nghiên đứng dậy: “Có điều tôi sẽ không để ông chết nhanh như vậy đâu, ông nên sống thêm mấy năm nữa, tận mắt nhìn tôi phá hủy từng đồ vật mà ông quan tâm nhất.”
Anh nhấc chân muốn bước ra ngoài.
“Chờ đã.” Mâu Chí Tình lại gọi anh lại.
“Tôi mặc kệ cậu hận tôi như thế nào, hôn lễ với nhà họ Mạc đã sớm được quyết định, bên kia đang chuẩn bị hôn lễ, tôi ở bệnh viện, chuyện đó giao lại cho cậu.”
Mâu Nghiên lại cười một tiếng, quay đầu lại mang theo vẻ trêu tức.
“Tôi đồng ý kết thành thông gia với nhà họ Mạc hồi lúc nào vậy? Tất cả những thứ này đều là do ông tự tác chủ trương, còn muốn tôi tiếp nhận nữa hả, muốn tôi đuổi đám người nhà họ Mạc ra khỏi thành phố Nam à?”
“Hôn nhân đại sự là mệnh lệnh của ba mẹ, phải nghe theo, cậu có đồng ý thì cũng đồng ý, không đồng ý thì cũng phải đồng ý!” Mâu Chí Tình hét lên.
“Mâu Chí Tình, ông có thể tỉnh táo một chút được không? Bây giờ đã qua thời đại ông làm hoàng đế rồi, ông cho rằng sự chuyên chế của ông còn có thể để ông xưng vương xưng bá ở thành phố Nam được nữa hả?” Mâu Nghiên khinh thường kéo cửa đi ra ngoài.
“Cậu đừng cho là tôi không biết cậu ở bên ngoài làm cái gì, người phụ nữ của nhà họ Thương, cậu thật sự cho rằng tôi không biết hả?”
Bước chân của Mâu Nghiên hơi dừng lại, tay đang cầm nắm cửa trong nháy mắt dùng sức.
“Tôi biết là bây giờ cậu không sợ tôi, tôi cũng không trừng trị được cậu, nhưng mà muốn bóp chết một người phụ nữ, bộ xương già này của tôi vẫn làm được.” Mâu Chí Tình cười nói.
Mâu Nghiên quay đầu lại, cặp mắt đó vô cùng lạnh lẽo.
“Năm đó tôi đã trị được anh cả của cậu, bây giờ đương nhiên tôi cũng có thể trị được cậu!” Mâu Chí Tình tiếp tục nói, nụ cười dần dần trở nên dữ tợn hơn: “Con trai của Mâu Chí Tình tôi chỉ có thể nghe lời tôi, chỉ cần nghe lời tôi, cho dù có ngồi xe lăng một đời thì như thế nào?”
Mâu Nghiên buông lỏng tay, đôi chân dài của anh bước vài bước đi đến bên cạnh giường bệnh, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Mâu Chí Tình.
“Vậy ông thử xem?” Anh hung tợn trừng mắt nhìn Mâu Chí Tình: “Tôi không phải là Mâu Khải, cũng sẽ không để bi kịch mười năm trước của Mâu Khải với dì út tôi tái diễn lần nữa đâu, ông dám đụng vào một cọng tóc của cô ấy, cho dù tôi có liều cái mạng này, tôi cũng sẽ để ông chết không có chỗ chôn!”
Quanh người anh đều là chi khí ngang ngược, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên anh ra tay với Mâu Chí Tình, cái tay đang nắm lấy cổ áo run rẩy, anh cố gắng chịu đựng xúc động không cắt đứt cổ của ông ta.
“Châu Phúc, Châu Phúc!” Mâu Chí Tình kêu tên quản gia, bộ dạng này của Mâu Nghiên quả thật làm cho ông ta trở nên khủng hoảng, sợ là anh sẽ thật sự ra tay.
“Cậu hai.” Châu Phúc dẫn theo mấy người vệ sĩ xông vào trong.
Trữ Trình thấy thế cũng nhanh chóng bước lên kéo Mâu Nghiên ra: “Nhị gia, không nên xúc động.”
Mâu Nghiên buông lỏng tay ra, chỉ là sự phẫn nộ vẫn không được làm dịu, anh nhìn chằm chằm vào Mâu Chí Tình nói rõ từng câu từng chữ.
“Tôi nói được thì làm được!”