Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 6: Chương 6




Thương Mẫn vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn áo truyền tới từ bể bơi ở phía xa xa, mấy người đàn ông đang tụ tập uống rượu, đồng loạt nhìn qua bên này.

“Chị dâu tới rồi!” Bọn họ cùng đứng dậy, trong đó có hai người đàn ông rất cao lớn, làm Thương Mẫn hơi sợ hãi, nên ngừng bước.

“Hai người đó là đồng đội của cậu hai, cũng là cổ đông của Nova.” Trữ Trình giới thiệu với cô.

Thương Mẫn liếc nhìn xung quanh, toàn bộ phụ nữ ở bể bơi bên cạnh đều nhìn chằm chằm về một phía, nên cô cũng tò mò nhìn qua đó.

Trong bể bơi xanh vắt, một người đàn ông có vóc dáng mạnh mẽ đang bơi linh hoạt như một chú cá ở trong nước, theo động tác của anh, toàn bộ đường nét cơ thể anh đều hiện rõ trong nước.

Mâu Nghiên chỉ mặc một chiếc quần bơi, đôi chân thẳng tắp rắn chắc, trên người không có tý thịt thừa nào, kể cả phần bụng, vì vóc dáng anh khá cao, nên trông anh không quá cường tráng, mà rất vừa phải, cộng thêm khuôn mặt dù lạnh lùng nhưng ngũ quan lại tinh xảo, thật sự rất bắt mắt, thảo nào mấy cô gái đó luôn nhìn chằm chằm anh.

“Cô Thương.” Trữ Trình dẫn Thương Mẫn tới bên bể bơi: “Cô có cần tôi chuẩn bị đồ bơi cho cô không?”

Thương Mẫn vội lắc đầu, cô đâu biết bơi, mấy năm trước còn rơi xuống nước suýt chết đuối, kể từ đó cô không còn nghĩ tới chuyện bơi lội nữa.

Lúc nói, Mâu Nghiên đã bơi tới bên cô, anh nhô ra khỏi mặt nước, một tay lau nước trên mặt, mái tóc ngắn vì động tác này của anh mà bắn nước tung tóe.

Anh mỉm cười với cô, góc độ mà anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đã làm Thương Mẫn thất thần.

Không thể không nói, anh thật sự đẹp đến mức người thần đều căm phẫn, cô vốn cho rằng Du Thắng đã là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, nhưng vẻ điển trai của Mâu Nghiên lại toát ra hơi thở nam tính mạnh mẽ mà đàn ông nên có.

“Cô xuống đây.” Mâu Nghiên vươn tay về phía cô.

Thương Mẫn liếc nhìn xung quanh, mấy người phụ nữ kia thấy Mâu Nghiên chủ động tới gần cô, thì ánh mắt tràn ngập sự ước ao và đố kỵ, cô không muốn mình bị mọi người căm phẫn, nên lùi về sau một bước.

Đúng lúc này, Mâu Nghiên bỗng rướn người, túm lấy chân Thương Mẫn, rồi dùng sức kéo về phía anh, cô lảo đảo, rồi cứ thế ngã nhào xuống bể bơi.

“Á…” Tiếng hét đầy sợ hãi của Thương Mẫn bị nhấn chìm trong bể bơi.

Nước sặc vào miệng và khoang mũi, làm cô vùng vẫy rất khó chịu, nỗi sợ khi bị rơi xuống nước lại ập tới, cô gần như cho rằng mình sẽ chết ở đây.

Mâu Nghiên vội ôm eo, kéo cô ra khỏi mặt nước, cuối cùng cô cũng có thể hít thở không khí trong lành, Thương Mẫn há miệng thở hổn hển, mặc anh ôm cô đến mép bể bơi.

“Cô chưa học bơi?” Mâu Nghiên đặt hai tay dưới nách cô, để cô tựa lưng vào thành bể bơi với tư thế như ôm một đứa trẻ, rồi giữ chặt cô để phòng ngừa cô lại rơi xuống nước lần nữa.

Thương Mẫn vẫn chưa hết sợ, chỉ lắc đầu, hai tay vén tóc đang dính lên mặt, đến khi hoàn hồn lại thì phun nước vào mặt Mâu Nghiên: “Đồ điên!”

Cô nói rất lớn, hoàn toàn mang theo sự giận dỗi khi bị trêu ghẹo.

Mấy người đàn ông ở bên kia nghe Thương Mẫn mắng vậy thì bật cười ha hả.

Mâu Nghiên cũng không nổi giận, mà chỉ buông tay ra, mắt thấy mình sắp mất đi sự chống đỡ rơi xuống lần nữa, Thương Mẫn liền hoảng sợ, vội ôm cổ anh, hai chân quấn lên người anh như gấu koala.

“Tôi là kẻ điên là cô còn ôm tôi?” Mâu Nghiên đạt được mục đích thì càng muốn trêu chọc cô.

Thương Mẫn tức giận quay đầu đi: “Anh mau bế tôi lên bờ đi.”

“Cô bảo tôi bế thì được, nhưng lên bờ thì không.” Thương Mẫn hoàn toàn không nhận ra tư thế hai người mờ ám đến cỡ nào, nhưng Mâu Nghiên lại biết rất rõ, trải qua chuyện tối qua, anh đã nếm được đồ ăn ngon rồi, nên giờ vẫn rất thích thú.

Cả người Thương Mẫn ướt sũng, áo sơ mi màu trắng ở trên người đã trở nên trong suốt, từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy rất rõ mấy dấu vết anh để lại trên người cô.

“Anh… đồ lưu manh!” Thương Lnh đánh mạnh vào vai anh, hành động này của cô đã khuấy lên một vùng bọt nước.

“Tốt nhất là cô đừng lộn xộn.” Mâu Nghiên cảnh cáo cô: “Bằng không, tôi không ngại xử cô ở đây đâu.”

Sắc mặt Thương Mẫn nhất thời trắng bệnh, cô liếc nhìn mấy người tụ tập xung quanh, rồi nhanh chóng rúc đầu vào cổ Mâu Nghiên.

Ông bà phù hộ, mong ở đây không có ai nhận ra con, bằng không danh tiếng cả đời của con sẽ bị hủy hoại trong một ngày.

“Cô xấu hổ?” Mâu Nghiên hài lòng với phản ứng này của cô: “Chúng ta đã là vợ chồng với nhau rồi, cô còn sợ cái gì?”

“À!” Nghe thấy câu này, Thương Mẫn chợt tỉnh táo: “Tôi đang định hỏi anh về giấy chứng nhận kết hôn đó đây, tôi nói cho anh biết, mặc dù tối qua tôi đã hiểu lầm anh là… anh là người đó, quả thật chuyện này là do tôi sai, nhưng, anh không thể lừa tôi lãnh giấy chứng nhận trong lúc tôi không tỉnh táo được, biết không?”

Thương Mẫn rất nghiêm túc nói với anh: “Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, sao anh có thể đùa giỡn như thế được?”

“Ồ?” Mâu Nghiên nhướng mày nói: “Nhưng tối qua, là do cô muốn đăng ký kết hôn với tôi, còn liên tục nhấn mạnh với nhân viên rằng cô tự nguyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.