Ôm Được Vương Gia Về

Chương 6: Chương 6




Edit : Thuc Quynh

Vụ án Bộ Hộ làm rối kỉ cương bán chức quan kia liên quan đông đảo, lại phải mất một tháng mới kết án.

Trong khoảng thời gian này, Lý Văn Chinh bận rộn đến đầu óc quay cuồng. Chờ khi hắn rốt cục có được rảnh rỗi mới phát hiện rằng hắn đã trở thành kẻ "Bội tình bạc nghĩa", bị mọi người lên án công khai, là kẻ phụ lòng người.

"Mặc dù bị vô tình vứt bỏ, không thể xấu hổ', chậc chậc!"

Hoàng đế tại Ngự Thư Phòng đã nói với hắn: "Lão Ngũ a, ngày thường ngươi coi như là giữ mình trong sạch, tại sao lại làm như vậy đối với Thiên kim của Phủ Thừa tướng. Mấy ngày hôm nay, Thẩm Thừa Tướng bị ngươi chọc tức đến nỗi ngã bệnh, ngay cả nhìn Trẫm đây cũng không thèm nhìn”.

Sắc mặt của hắn có hơi biến chuyển nhưng cũng lập tức khôi phục lại bình thường.

"Thần đệ gần đây đều vội vàng điều tra phá án, không hề chú ý đến lời đồn đại. Thần đệ đối với Thẩm tiểu thư cũng không có bội tình bạc nghĩa, trong này nhất định có phát sinh gây hiểu lầm cái gì đó."

Hoàng đế sờ sờ cằm, "Phát sinh hiểu lầm? Cái kia ngươi cần phải làm sáng tỏ mọi vấn đề thật tốt. Trẫm nghe nói, Thẩm tiểu thư vì ngươi chẳng màng ăn uống, người đã gầy một vòng rồi."

Lý Văn Chinh sửng sốt, gật đầu nói: "Thần đệ đã biết."

Ngồi cùng hoàng đế dùng cơm trưa xong, hiện tại ở Ngự Thư Phòng, Lý Văn Chinh chơi cờ cùng Hoàng đế. Nhưng mà Lý Văn Chinh không thể nào tập trung được, cuối cùng Hoàng đế đành để hắn xuất cung.

Lý Văn Chinh tinh thần không chú tâm, lên xe ngựa quay về Khang Vương phủ. Xe ngựa chạy trên đường, qua các khu phố. Đoạn phố này chỉ có ba phủ đệ lớn, phía đông là Thẩm tướng phủ, tiếp theo là Phủ Định Quốc Tướng Quân, rồi mới đến Khang Vương phủ nằm ở phía tây.

Thẩm Thừa Tướng và Khang vương gia gần đây quan hệ không tốt lắm, mà ngay cả phu xe cũng biết, rất tự động tránh né Thẩm tướng phủ, chuyển từ đường chính đi đường nhỏ, để chỉ đi ngang qua cửa phủ Định Quốc Tướng Quân.

Lý Văn Chinh nhấc màn xe lên, tùy ý liếc mắt vào phủ Định Quốc Tướng Quân. Cửa phủ đỏ chót đóng kín, phía trước trang trí bằng hai con sư tử đá với tư thế đang ngồi chầu vẫn cứ như thế.

Đúng lúc hắn đang để màn xe xuống, lại nhìn một chút bên ngoài, đột nhiên có cảm giác gì không đúng. Nhịn không được hắn lại nhìn quanh vài lần.

"Ơ?" Hắn thắc mắc nhìn lên trên cổng phủ Định Quốc Tướng Quân.

"Này, tấm biển tên của phủ tướng quân như thế nào không có? Nghênh Thuần, ngươi có biết đây là có chuyện gì không?"

Nghênh Thuần ở ngoài xe ngựa nói: "Khởi bẩm Vương gia, Định Quốc Tướng Quân chuẩn bị cáo lão hồi hương, nghe nói trước đây đã treo biển bán nhà”

"Thì ra là thế." Hắn gật đầu, "Bán nhà cho ai?"

Nghênh Thuần nghiến răng nghiến lợi tâu lại "Định quốc tướng quân nguyên vốn là muốn bán cho Binh bộ Trương Thị Lang, giá tiền đều đã thỏa thuận. Ai biết Thẩm Thừa Tướng nửa đường nhảy ra phá đám, trả giá gấp đôi để mua được căn nhà kia, miễn cưỡng Phủ tướng quân đành chấp nhận! Sau này chúng ta mỗi lần đi ra ngoài phủ đều phải đi qua cửa nhà bọn họ, mà phủ đệ Thẩm Thừa Tướng cùng Khang Vương phủ chúng ta cũng chỉ cách một bức tường!"

Nghe được câu nói cuối cùng kia, Lý Văn Chinh nhất thời bị nước bọt của chính mình làm sặc sụa, ho khan một hồi .

Nói lên chuyện này, Nghênh Thuần liền tức giận bất bình.

"Thẩm Thừa Tướng đoạt được tòa nhà này, khẳng định không có hảo tâm, ai chẳng biết rằng Thẩm Thừa Tướng nhìn Vương gia ngài không vừa mắt? Quản gia hôm qua nói, sau này phải tăng thêm năm mươi thị vệ ở trong Khang Vương phủ, đêm ngày tuần tra phòng ngừa Thẩm phủ từ đối diện ném độc xà độc dược sang đây! Nô tài nhìn ra, không bằng chờ bọn hắn hạ thủ, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, cứ quăng độc xà độc dược sang bên kia vây tường đối diện trước!"

Lý Văn Chinh xoa xoa thái dương, "Các ngươi ồn ào đủ chưa? Nói đủ rồi thì đưa ta về nghỉ ngơi đi!"

Dùng xong bữa cơm, sắc trời cũng đã tối, cũng đến lúc đi ngủ. Những mà, hắn thật ngủ không được, nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Từ lần nhận được ống nhòm và tranh vẽ, hắn biết rõ chính mình đã trách lầm nàng.

Nhưng hộp quà đã trả về toàn bộ , làm sao có thể lại gọi ngược được?

Trong lòng hắn nổi lên sự áy náy không thôi. Hắn ngay cả đi ra ngoài vương phủ đều tránh né cửa Phủ Thẩm Thừa Tướng, cứ nghĩ vùi đầu trong xử lý mọi việc, chờ thêm ít thời gian nữa rồi nói sau.

Kết quả là bị người mắng thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa, hắn cũng chỉ có thể cười khổ.

Nếu như quả thật là sự thật thì cũng thôi, nhưng mà đúng là cái gì hắn cũng không làm, tự dưng lại bị gánh chịu cảnh người ta bêu xấu.

Càng không nghĩ tới, hiện tại hai nhà lại tiếp giáp với nhau, chỉ cách có mỗi bức tường.

Hai canh giờ trôi qua, người nằm trên giường vẫn không thể nào nhắm mắt, hắn biết rằng đêm nay khẳng định chính mình hoàn toàn mất ngủ.

Lý Văn Chinh bật dậy, khoác y phục, rời giường, dự tính đi lại trong vương phủ để tiêu khiển.

Vừa đi vừa suy nghĩ, kết quả liền đi đến bờ tường bên cạnh.

Hắn vừa đi men theo dọc bức tường vây giải sầu, vừa suy đoán. Thẩm phủ ở phía đông bành trướng mạnh, ở phía đông cả một đám lớn tường vây như vậy. Đến tột cùng là bức tường nào tách ra nhà cửa của hai bên?*

*Phủ ngày xưa xây nhiều lớp tường ngăn thành những khu độc lập để đón khách, họ hàng, chỗ cho phụ nữ ở riêng .

Bất tri bất giác, bước chân hắn đi càng lúc càng xa, đi vào Đông viện, Đông viện nằm ở phía đông của Tiểu Hoa viên.

Ở phía đông Tiểu Hoa viên là chiếc hồ nhỏ , phía đông hồ nhỏ là khu đình viện nhỏ . . .

Phía đông khu đình viện nhỏ hoàn toàn hoang vu, cỏ mọc um tùm không ai dọn dẹp, xem ra đã vài năm mà cũng không có một người chăm sóc đình viện này.

Đi vào bên trong khu nhà của đình viện này, phía trước chính là một bức tường vây chung quanh, không còn đường nào khác nữa .

Lý Văn Chinh cảm giác rất mất mặt. Thì ra trong vương phủ vẫn còn có nhiều chỗ như vậy mà hắn chưa từng đi qua, khiến hắn lại không tìm được chỗ mà phủ đệ hai nhà tiếp giáp ở đâu .

Ánh nến trong chiếc đèn lồng lay động vài cái rồi vụt tắt, khiến cho khung cảnh xung quanh hoàn toàn tối om.

Hắn nheo mắt, suy nghĩ. Hiện tại nếu có người theo dõi hắn, muốn ám sát hắn thì đây là một nơi ẩn mình thật là tốt. Nghĩ tới đây hắn lập tức xoay người trở về phòng.

Đột nhiên, tiếng của một nữ nhân thét chói tai vang lên, xuyên qua màng nhĩ của hắn, vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.

"A a a ── "

Hắn nhanh chóng quay người lại, giữa bóng tối quỷ dị, vừa đưa mắt nhìn lên thì hắn thấy ở bờ tường đối diện có gác một cái đầu .

Mơ hồ đó là đầu của nữ nhân, xuất hiện ở trên gờ bức tường cao đến ba trượng*. Trong cảnh tượng đáng sợ ấy, cái đầu kia vẫn còn giật giật mấy cái.

* Một trượng - 3,3 m . Như vậy bức tường này cao 10m.

Mồ hôi lạnh chảy ra từ sau lưng hắn .

Trong thời gian ngắn ngủi, vô số sơn tinh quỷ quái trong truyền thuyết hiện ra trong đầu hắn. Một tay hắn cầm chủy thủ giấu trong tay áo, bày ra tư thế phòng ngự.

Ánh trăng tròn nhô ra từ trong một đám mây dày, chỉ một thoáng chiếu sáng làm cho cảnh vật hiện lên rõ ràng trước mắt.

Trong đầu hắn vừa mới ổn định suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được cái đầu ở trên bức tường kia nhìn có hơi quen mắt. Hắn không nhịn được lại đưa mắt nhìn qua thêm lần nữa. Không nghĩ tới rằng, cái đầu kia đang nhìn quanh quất về hướng căn nhà ở đình viện.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai mặt nhìn nhau.

Cái đầu kia quát to một tiếng, phút chốc biến mất, cái đầu ở trên tường đã không thấy bóng dáng.

Sau một lát, đối diện vang lên âm thanh một vật nặng trình trịch rơi xuống đất.

Lúc này Lý Văn Chinh hoàn toàn tỉnh táo .

Hắn hiện tại vẫn kiên nhẫn đứng bên kia tường đợi, đối diện mơ hồ truyền đến âm thanh kêu đau, hắn ho nhẹ một tiếng cách bức tường hỏi han: "Thẩm tiểu thư, có cần phải Bổn vương hỗ trợ sao?"

Thẩm Hoài Bích che mặt, cảm giác được chính mình không còn mặt mũi gặp người .

Nàng đời này, chưa lúc nào mất mặt như hiện tại.

Hắn hôm nay như thế nào đột nhiên trở về? Lại như thế nào đúng lúc này đứng ở tường đối diện vậy hả....?

Tiểu Hoàn cố hết sức đỡ nàng lên từ trên mặt đất, mà nàng vẫn cứ lấy tay che mặt như vậy , thất kinh.

Mới vừa rồi chẳng phải chỉ là mông thôi sao , chẳng lẽ mặt cũng bị thương?

Nàng lo lắng bật thốt lên: " Tiểu thư không sao chứ?"

Đúng lúc này, phía đối diện truyền tới âm thanh Lý Văn Chinh ân cần hỏi thăm .

Thẩm Hoài Bích trong lòng than một tiếng. Xong đời, thị lực hắn thật sự là tốt nha, nhìn thấy rất rõ ràng.

Cái này quả là hay. Tiểu thư tướng phủ leo tường, lại bị tóm ngay lúc đó, thế này không biết hắn sẽ nhìn mình thế nào?

Nàng ôm ôm cái mông, càng nghĩ càng ảo não, càng nghĩ lại càng ủy khuất.

Nàng thật sự chỉ là rèn luyện thân thể a!

Bản thân mất tinh thần một hồi lâu, biết trốn không xong. Nàng đành phải lại lần nữa ra sức trèo lên trên đầu tường, lắp ba lắp bắp chào hỏi, "Ngươi, nhĩ hảo."

Lý Văn Chinh mỉm cười, "Đã lâu không gặp."

Ngây ngốc nhìn nét tươi cười của hắn thật lâu thật lâu, cho đến khi hắn quay đầu nhìn sang chỗ khác, nàng mới mãnh liệt bừng tỉnh, trong lòng hô to không tốt.

Hỏng bét, hỏng bét, hắn ghét nhất người nhìn chằm chằm mặt của mình, lúc này khẳng định lại muốn tức giận nha!

Nàng cuống quít nói: "Thật là khéo, lại gặp ngươi. Kỳ thật ta, ta chỉ đang rèn luyện thân thể, thật sự ta không hề nghĩ tới thứ khác."

Hắn nhướng mày "Rèn luyện thân thể...... cho nên nửa đêm leo tường?"

Nàng giải thích với hắn "Ách, có loại hoạt động gọi là leo núi, có khả năng rèn luyện toàn thân cơ thể. Cả trong tướng phủ chỉ có bức tường này kiên cố nhất, thích hợp nhất leo núi. Với lại ta sợ bị người gặp phải, cho nên đã định mỗi ngày lúc này ở chỗ này leo tường mười lần."

Lại trong vòng một ngày lần thứ hai bị nước bọt của chính mình làm sặc sụa, khiến Lý Văn Chinh một hồi khụ khụ.

Hôm nay là xảy ra chuyện gì? Một nàng thiên kim tướng phủ mỗi ngày leo tường mười lần rèn luyện thân thể, một người là vương gia nửa đêm không ngủ lại đi loạn trong vương phủ .

Như thế nào hai người đó lại có thể ở chung một chổ, cách bức tường nói chuyện phiếm.

Thật sự là điên rồi!

Bình thường lời đồn đại không nói làm gì, nhưng loại quang cảnh hôm nay nếu như bị người ngoài nhìn thấy, cái thanh danh kia mới thực sự đem đi quét rác.

Rất xa có tiếng bước chân dồn dập truyền lại đây, Nghênh Thuần tựa hồ hỗn loạn đang nôn nóng gọi to "Vương gia! Vương gia! Ngài ở đâu a?"

Lý Văn Chinh giật mình một cái, không hề chần chờ nữa ngẩn đầu nhìn Thẩm Hoài Bích nói: "Ta đi, ngươi bảo trọng."

Nàng ở sau lưng của hắn gọi lớn, "Này, này! Như thế nào đột nhiên muốn đi ? Chúng ta thật vất vả mới gặp mặt, ít nhất cũng trò chuyện lát nữa a! Vậy, ngày mai, ngày mai vào tầm này ngươi lại đây có được hay không?"

Hắn ra khỏi căn nhà nhỏ ở đình viện, nhanh chóng trở tay đóng cửa viện môn, che đi bóng dáng của nàng ở sau cánh cửa.

Nghênh Thuần mang nhóm lớn hộ vệ vừa lúc đã chạy tới, ánh đèn đuốc soi khắp nơi sáng rực. Đám hộ vệ phía trước lao đi quá nhanh, thiếu chút nữa đụng vào người Lý Văn Chinh.

Nhìn thấy hắn , Nghênh Thuần thở phào nhẹ nhõm rất nhiều.

"Gia của ta! Ngài nửa đêm canh ba chạy đến nơi này làm cái gì a?"

Miệng hắn nói, chân liền đi đến cánh cổng vừa mới khép lại, muốn mở ra nhìn một chút bên trong.

Lý Văn Chinh bỗng nhiên quát: "Không được mở ra!"

Nghênh Thuần bị dọa đến hoảng sợ, đứng khựng ngay tại chỗ.

Hắn lại hạ lệnh "Các ngươi đi tìm một cái khóa , rồi đóng chặt cửa nơi này . Không có lệnh của ta bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, kẻ nào vi phạm xử theo gia pháp."

Lập tức có tiểu đồng tỏa đi khắp nơi tìm khóa, còn hắn đứng chặn trước của khu nhà .

Hắn vừa lòng gật đầu. Nếu như hắn ra chậm vài bước, những hộ vệ này sẽ phá cửa mà vào, không chừng cả tập thể thấy Hoài Bích leo tường.

Nghĩ tới đây, hắn trợn mắt nhìn Nghênh Thuần. Bổn vương chính mình lạc đường cũng không gấp, hắn gấp cái gì? Tiểu đồng tùy thân hầu hạ cũng quá ân cần đi.

Hắn chỉ cửa khu đinh viện , ra lệnh cho Nghênh Thuần, "Mấy ngày nay ngươi đừng theo ta , vì phòng ngừa có người một mình cạy khóa, ngươi liền canh giữ ở cửa này đi!"

Nghênh Thuần kêu thảm thiết, "Vương gia!"

Lý Văn Chinh được hộ vệ đưa trở lại tẩm phòng, tắm rửa, ngủ.

Ngày hôm sau vào triều, tấu chương về vụ án Bộ Hộ ( như bộ tài chính bây giờ) làm rối kỉ cương bán chức quan đã được hoàng đế thẩm duyệt , phát xuống .

Đối với ý kiến xử phạt phạm nhân, trên mặt ngự bút viết hai chữ to "Chuẩn tấu" .

Vì vậy, trong vòng ba ngày, hơn ba chục người nhà quan viên liên can đến vụ án , chín nhà bị cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, mấy ngàn người lưu đày biên ải.

Pháp trường Thái Thị Khẩu ** đều bị huyết tươi bao phủ .

** Thái Thị Khẩu : địa danh Bắc Kinh , ở vào khu Tây Thành chỗ đường Quảng An Môn giao nhau với Tuyên Võ Môn , thuộc về ngoại thành Bắc Kinh cũ ( cũng gọi là khu Nam Thành )

Lý Văn Chinh phụ trách giám sát xử trảm từ ngày thứ nhất đến ngày cuối cùng, nhìn thấy đao phủ chặt đầu tựa như chém cải trắng muối chua.

Cuối cùng lại là bận rộn không ngừng thẩm tư liệu quan viên duyệt thay thế bổ sung , đề bạt nhân tài hữu dụng.

Thời gian nửa tháng cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.

Đến ngày hôm đó ăn xong cơm chiều, hắn rốt cục cũng có thời gian rảnh đi lại tiêu khiển trong phủ.

Ngẩng đầu nhìn đến tường cao ba trượng xây vây quanh vương phủ, trong lòng đột nhiên động một cái.

Mấy ngày này tựa hồ có chuyện gì bị hắn xem nhẹ .

Lại không mục đích mà đi, tới khi phát hiện chính mình lúc này đang nhằm hướng phía đông mà đi.

Nghênh Thuần từ đêm đó nửa tháng trước , cũng không biết đắc tội Vương gia như thế nào mà bị đẩy đến phía đông trông cửa cái tiểu viện này, thực sự là uể oải cùng chán nản.

Căn đình viện này thật sự hoang vắng, lại phải ngồi trước cửa viện cả ngày, ngay cả bóng người cũng không hề thấy.

Đêm ngày ngoài gió lạnh trận trận, hắn chính là lúc nào cũng căng thẳng vạn phần, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ nhẹ một phen.

Hắn sợ đến nhảy dựng lên. Sau khi thấy rõ người trước mặt, đưa tay dụi mắt, vừa mừng vừa sợ lệ lóng lánh bắt đầu rơi, ôm lấy Lý Văn Chinh khóc lớn, "Vương gia! Ngài cuối cùng cũng đến đây, ô ô ô.... ... nơi này thật đáng sợ, đêm nào cũng có chuyện ma quái, ô ô ô ── "

Lý Văn Chinh sửng sốt, "Chuyện ma quái? Xảy ra chuyện gì?"

Hắn khóc lớn: "Có âm thanh nữ nhân nói chuyện, tiếng thở dài, tiếng kêu thảm thiết, còn nữa âm thanh huỳnh huỵch, bình bịch !"

Lí Văn Chinh cố nén cười, phẩy tay: " Vất vả cho ngươi, về sau đi theo bên người bổn vương đi "

Lấy ra chìa khóa phòng, hạ lệnh Nghênh Thuần ở ngoài cửa canh giữ, chính mình đi vào cái tiểu viện hoang vu. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cái đầu tròn trịa đang gối lên đầu tường ....

Trạch viện nằm khuất sau tán cây rậm rạp, Thẩm Hoài Bích không hề nhìn thấy Lý Văn Chinh đi vào. Nàng nằm bò ở đầu tường, sâu kín thở dài một tiếng, đầu nhỏ dựa vào tường liền biến mất không thấy.

Lí Văn Chinh đột ngột dừng bước chân.

Sau một lúc lâu, đầu nhỏ của nàng xuất hiện ở đầu tường, nhìn trái phải xung quanh vài lần, trên mặt hiện ra sự thất vọng, lại sâu kín thở dài một lần nữa.

Không lâu sau, cái đầu của một thiếu nữ khác xuất hiện ở đầu tường, nói với Thẩm Hoài Bích: " Hắn tối nay sẽ không đến,chúng ta trở về đi! "

Nha hoàn Tiểu Hoàn ở trong lòng hô to bất đắc dĩ, đã luyện tập lâu như vậy , đến nay ngay cả nàng cũng học xong môn tay không trèo tường .

Thẩm Hoài Bích thất vọng nói: " Chính hắn đã hứa với ta "

Tiểu Hoàn muốn nói lại thôi.

Trầm mặc chốc lát, Thẩm Hoài Bích thở dài: " Kỳ thật, hắn cũng không ưng ta "

Nàng dựa vào đầu tường, nhìn tiểu đình viện mọc đầy cỏ dại ở trước mặt. " Ngươi nghĩ xem, hắn có thể ngay cả nhìn ta cũng không muốn liếc một cái, lại càng không đến đây gặp ta.... Ôi, ai sẽ thích một nữ nhân béo ú đây! "

Tiểu Hoàn cong miệng: " Tiểu thư, đây gọi là mũm mĩm nha! Hơn nữa những đêm gần đây tiểu thư ngủ không ngon, nên đã gầy đi rất nhiều! "

Nàng sờ sờ mặt mình, " Có thật không? "

Tiểu Hoàn ra sức gật đầu, " Thật sự! Tiểu thư xem , người …!"

Thẩm Hoài Bích té "bịch" xuống tường.

Sau một lúc lâu, lại lần nữa cố gắng leo lên đầu tường, nàng buồn khổ nói: " Kỳ thật, ta cũng biết hắn sẽ không thích ta. Hắn là một người nam nhân có phong thái nhanh nhẹn như vậy, hắn là sẽ thích một giai nhân vô cùng xinh đẹp. Ôi, hắn làm sao có thể thích người như ta đây! Nhưng ta chỉ là muốn thử một lần, muốn bản thân tự mình cố gắng một lần lớn nhất trong đời …"

Nàng lấy từ trong ngực ra một tấm giấy màu, Tiểu Hoàn thấy thế lấy ra nào là bút lông sói, nghiên mực. Nàng chấm vài lần, viết vài chữ trên giấy, gấp thành hạc giấy, đưa cho Tiểu Hoàn, buồn bã nói: " Treo lên đi! "

Lý Văn Chinh nghe được thì sửng sốt. Treo lên? Treo ở nơi nào? Đợi âm thanh ở phia đối diện bức tường hoàn toàn biến mất, hắn mới từ dưới tán lá đi lại. Khi đi tới góc tường, hắn ngửa đầu nhìn tường cao ba trượng. Hắn cao giọng hạ lệnh cho Nghênh Thuần canh gác ngoài cửa, " Nghênh Thuần, đi lấy một cái thang đến! "

Hắn từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn trèo cao như vậy. Đứng ở bậc cao nhất của chiếc thang, ở bên này đầu tường, thăm dò nhìn vào hướng đối diện.

Chỉ một thoáng, lập tức bị quang cảnh trước mắt làm kinh hãi.

Đối diện bức tường, cả một khu treo toàn hạc giấy. Hạc giấy đủ mọi màu sắc, dùng nhiều sợi dây treo lên, tuỳ ý đung đưa theo gió đêm. Cảnh sắc này, vô cùng đẹp mắt.

Hắn giật mình hồi lâu, thử dò xét vươn tay bứt chỉ, nhẹ nhàng gỡ xuống một con hạc giấy, mở ra.

Đập ngay vào mắt, quả nhiên là chữ viết xiêu vẹo của Thẩm tiểu thư kia. "Mười một tháng chín, nhiều mây. Trời ạ, hôm nay ta nhìn thấy hắn! Mặc dù cả quá trình rất mất mặt… Nhưng hắn hình như không ghét ta lắm, vẫn còn cười với ta một phen. ^__^ Cầu ái còn chưa thành công, Hoài Bích cố gắng, cố gắng lên, cố gắng lên!" Lý Văn Chinh không nhịn được mỉm cười. Gấp hạc giấy giống như trước, treo lại trên sợi dây.

Tiện tay gỡ xuống một con khác, mở ra. "Mười hai tháng chín, trời mưa. Hạc giấy của ta đều bị xối ướt, ai. May là mưa nhỏ, ngày mai sẽ gọi người dựng lều. Hôm nay đọc sách đã đọc được một câu __ mặc dù ngàn vạn người đã đi qua . Là có ý tứ gì? Nếu như là vì hắn, coi như ở giữa có ngàn người ngăn cản, ta cũng phải đi tới. Ừ, ta đoán có khả năng đọc như vậy đi. Văn Chinh, tuy là ngàn vạn người chắn lối nhưng ta cứ hướng tới."

Hắn hơi thấy xúc động .

Treo hạc giấy lại như cũ, lại gỡ xuống một con khác. "Thẩm Hoài Bích, hãy nhớ kỹ khẩu hiệu của ngươi, hành trình đến với soái ca là…! Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!"

Lý Văn Chinh không nói gì. Hắn nhanh chóng phát hiện, hạc giấy là dựa theo ngày tháng mà treo lên, bên trong nội dung nào cũng có, rất hiển nhiên là nàng nghĩ đến đâu viết đến đó, vui buồn yêu ghét, không che dấu chút nào.

Ngón tay của hắn, cuối cùng lại lấy hạc giấy vừa mới treo lên hôm nay. Mực nước còn chưa khô, chữ viết bừa bộn, hiển nhiên là lúc viết tâm tình đang kích động. "Thẩm Hoài Bích, cầm gương soi lại chính mình đi. Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú chỉ biết si mê sao? Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú lại chỉ biết si mê sao? Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú lại chỉ biết si mê sao? Nhớ kỹ, là cóc nhái vĩnh viễn không thể ăn thịt thiên nga. Tỉnh tỉnh đi!"

Nắm chặt hạc giấy kia, hắn tựa đầu vào tường, trầm lặng thật lâu.

Buổi tối ngày hôm sau, Thẩm Hoài Bích dựa theo kế hoạch giảm béo của chính mình, mang theo Tiểu Hoàn lại đây leo tường. Tiểu Hoàn treo thêm một con hạc mới, cuối cùng theo thói quen tính số lượng hạc giấy. Như thế nào số lượng hạc giấy lại không đổi! Nàng giật mình la lên, " Thiếu mất một con hạc giấy! "

Thẩm Hoài Bích quá sợ hãi, mở từng con một để kiểm tra, đến tột cùng là con nào bị mất. Kiểm kê xong, nàng kêu thảm, " Trời ạ! Là tên Hỗn đản không có tình người nào làm? Không ăn trộm hạc giấy khác, ngược lại lấy mất con hạc ngày hôm qua! "

Bên kia, trong lúc vào cung diện thánh Lý Văn Chinh đột nhiên hắt xì thật vang dội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.