Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 53: Chương 53: Anh ấy có thể chăm sóc mình.




Khai giảng học kì mới, Diệp Tư Viễn đã lên năm 3 đại học, tiết học của anh rất nhiều, cực kì bận rộn.

Có khi vừa ăn xong cơm chiều anh phải đi học thêm môn tự chọn. Ngày chủ nhật anh đều chui đầu vào trong phòng đọc sách hoặc là phòng trang phục, bận rộn làm chuyện gì đó.

Thời khóa biểu của tôi cũng kín mít, thứ bảy còn phải tiếp tục đi làm người mẫu ở chỗ Ứng Hạc Minh chỉ có chủ nhật mới được ở nhà cùng Diệp Tư Viễn.

Tôi phát hiện cảm xúc gần đây của anh không được tốt lắm nhưng khi hỏi thì anh lại bảo không có gì thậm chí có khi tôi còn thấy anh trốn ở trên sân thượng, áp má vào gọi điện thoại, mỗi lần gọi ước chừng khoảng nửa giờ sau khi về phòng anh lại bày ra bộ mặt thối hoắc, tôi ấn anh ngồi trên ghế sôpha giúp anh mát xa bả vai và cổ.

"Gọi điện lâu như vậy cũng không sợ bị gãy cổ, tại sao không sử dụng tai nghe?"

"...." Anh không nói chuyện, chỉ phối hợp xoay cổ theo động tác mát xa của tôi, ánh mắt có chút nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mỗi buổi tối thứ bảy, anh đều ở trong phòng vẽ tranh còn tôi nằm nghiêng người trên sôfa trong phòng khách xem TV.

Làm việc cả một ngày khiến tôi mệt chết đi được, thấy thời gian đã qua 10 giờ 30 lại phát hiện Diệp Tư Viễn đang đứng trước mặt tôi, trên vai phải của anh có khoác một tấm thảm lớn, cực kỳ rộng rãi cũng rất nặng, phần vốn dĩ được khoác lên vai trái của anh đã trượt xuống, kéo lê trên mặt đất. Anh đang ngửa đầu, nghiêm túc dùng răng cắn vào góc tấm thảm, nâng chân phải kẹp lấy định đắp lên người tôi.

Tôi dùng tay kéo lấy phần thảm đang nằm trên mặt đất lên, dụi mắt hỏi anh: "Xong rồi?"

"Ừ." Diệp Tư Viễn thấy tôi thức dậy túm chặt tấm thảm thì rốt cuộc cũng nhả nó ra, chân cũng để xuống đất, anh ngồi xuống sôfa bên cạnh tôi nói: "Kêu em hai tiếng nhưng em không tỉnh, lại sợ ngủ như vậy lại bị cảm lạnh."

Tôi nở nụ cười: "Kêu không dậy thì anh liền đạp em đi chứ, cũng không phải anh không biết là em ngủ rất sâu mà."

"Nhìn em ngủ rất ngon, thật sự không muốn đánh thức em dậy." Ánh mắt anh khép hờ nói: "Nếu như có thể ôm em vào phòng thì tốt rồi."

"Nói bậy bạ gì vậy." Tôi nhéo eo anh: "Anh có khỏe không? Cũng nên đi ngủ rồi đó."

Anh chuyển động thân thể trốn tránh , nhìn tôi cười nhẹ nhàng, cằm chỉ về phía phòng ngủ nói: "Em đi ngủ trước đi."

"Còn anh?"

"Anh vẽ thêm một lúc nữa."

"Em chờ anh, giường lớn như vậy, em sợ ngủ một mình."

Anh quay đầu nhìn tôi, đột nhiên thở dài nói: "Thật xin lỗi, gần đây đều không có thời gian ở chung với em."

"Không sao." Tôi ngồi xuống ôm cổ anh, cằm gác lên bả vai anh nói: "Em muốn biết anh đang bận rộn cái gì vậy?"

Vấn đề này tôi đã hỏi anh nhiều lần nhưng anh đều không nói nhiều, chỉ nói cho tôi biết là mình đang vội vàng thiết kế bài thi cuối kỳ.

Tôi cảm thấy rất kì quái, học kỳ vừa mới bắt đầu mà, tại sao lại vội vàng thiết kế bài thi cuối kỳ như vậy?

Hỏi lại anh thì anh lại không muốn nói nhiều.

Nhưng mà rốt cuộc bây giờ Diệp Tư Viễn cũng đã chịu mở miêng: "Tác phẩm thiết kế cho kì thi cuối kỳ này cực kỳ quan trọng bởi vì tháng 11 là có thể ra ngoài thực tập, đến lúc đó còn phải dựa vào bộ tác phẩm này để thăm dò. Em nên biết chuyện thiết kế cũng giống như việc làm quảng cáo của em, kỳ thật trong trường học nói thiên phú gì gì đó là đồ bỏ đi, chăm chỉ cùng thực tế mới là trọng yếu."

Tôi tiêu hóa lời của anh nói, hồi lâu mới hỏi lại: "Là ý gì? Thực tập? Anh nói là học kì sau anh phải về nhà rồi hả?"

"Không phải." Anh nghiêng đầu nhìn tôi, cười nói: "Em còn ở chỗ này thì làm sao anh bỏ về cho được, vốn là anh định tìm một công ty ở đây để thực tập."

"...." Tôi hoảng sợ nói không nên lời, Diệp Tư Viễn nhìn tôi đang trợn tròn mắt hỏi: " Làm sao vậy?"

"Không... có gì." Đường nhiên là tôi biết chính mình muốn nói cái gì nhưng mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh vẫn là cứng rắn nuốt xuống. Thời điểm Diệp Tư Viễn đang mãn nguyện đắc ý thì tôi không thể vô duyên vô cớ đả kích sự hăng hái của anh được.

Chỉ là...xã hội bây giờ, áp lực nghề nghiệp rất lớn đó nha! Sau khi trường cao đẳng mở rộng việc tuyển sinh thì sinh viên đại học quá nhiều tuy trường chúng tôi đang học là trường trọng điểm của cả nước nhưng nếu chỉ có một văn bằng chính quy thì khi ra ngoài vẫn rất khó để cạnh tranh với người khác.

Huống chi điều kiện thân thể của Diệp Tư Viễn lại như vậy.

Tôi cảm thấy lo lắng thay cho anh, tất nhiên là kiến thức của anh về chuyên ngành cực kì phong phú, có tài năng bẩm sinh, có sáng tạo lại chăm chỉ siêng năng, cực kỳ nhạy cảm với model thời thượng nhưng có ai hiểu được điều đó đâu? Bọn họ chỉ biết nhìn tới thân hình có hai ống tay áo trống trơn mà thôi.

Trong cuộc sống thực tế có ông chủ nào đồng ý thuê anh? Tôi lại nghĩ đến quan điểm của Ứng Hạc Mình về Diệp Tư Viễn kỳ thật rất có đạo lý. Cho tới nay tôi đều nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp xong thì Diệp Tư Viễn sẽ về làm cho công ty của nhà anh mặc dù anh muốn tự mình xây dựng sự nghiệp nhưng trước đó cũng phải cần tôi luyện trong công ty của gia tộc một thời gian, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh lại tính toán tìm việc làm ở bên ngoài.

Tôi nghĩ tới tâm tình của Diệp Tư Viễn khi lần lượt bị cự tuyệt, làm sao anh có thể chịu đựng được? Tôi cảm thấy tự mình phải nghĩ ra biện pháp sớm làm cho anh bỏ qua ý nghĩ này, không phải là tôi xem thường anh mà thật sự là hiện thực rất tàn khốc, tôi sợ anh sẽ bị tổn thương.

Diệp Tư Viễn vẫn chăm chú nhìn tôi, phỏng chừng là nhìn thấu tâm tư của tôi, anh nói: "Tiểu Kết, có phải em cảm thấy anh sẽ không tìm được cơ hội thực tập hay không?"

"Em..." Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định bàn luận một cách thẳng thắn với anh: "Tư Viễn, em cảm thấy anh không cần thiết phải tìm chỗ thực tập ở đây, trong nhà anh đã có công ty hoàn toàn phù hợp với chuyên ngành của anh, anh nên trực tiếp về nhà bắt đầu công tác thì hơn. Nếu anh đi những công ty khác thì lúc đầu người ta sẽ không trọng dụng anh, nói không chừng còn sai anh làm mấy công việc lặt vặt, như vậy thật sự rất lãng phí thời gian."

Anh nhìn tôi, thật lâu sau đột nhiên nở nụ cười nói: "Tiểu Kết, kỳ thật anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì, em cảm thấy anh không có tay thì ra ngoài tìm việc sẽ rất khó khăn." Anh ngừng lại một chút sau đó nói thêm: "Kỳ thật chính anh cũng biết rất có khả năng anh sẽ không tìm được công việc nhưng mà...Anh vẫn muốn thử một chút xem sao, anh cảm thấy cũng không phải tất cả mọi người đều phiến diện như thế."

"Tư Viễn..." Tôi cắn cắn môi nói: "Hẳn không phải là vì em nên anh mới ở lại chỗ này chứ?"

Anh lắc đầu lại gật gật đầu: "Đến năm sau em mới học năm 3, anh cũng không thể vứt bỏ em một mình ở đây được."

"Diệp Tư Viễn, anh đang nói cái gì vậy? Đây là anh đang lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa!" Tôi bắt đầu cảm thấy tức giận.

Anh sững sờ nhìn tôi, lập tức cúi đầu, hai ngón chân chà chà lên nhau, sau một hồi anh đứng lên: "Đã khuya rồi, trước tiên đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi ngủ đi."

Tôi ôm thảm lông ngẩng đầu nhìn anh, anh đã đi về phía phòng ngủ, tôi suy sụp hạ hai vai, nặng nề thở dài, thầm nghĩ rằng gần đây đầu gỗ này đề ra rất nhiều kế hoạch mà không muốn cho tôi biết nha! Nhưng chuyện này không phải là nhỏ, tôi cũng không thể để cho anh dính vào chuyện này, tìm không ra công việc là việc nhỏ, chậm trễ tiền đồ của anh mới là đại sự. Tôi cảm thấy cùng anh tách ra một hai năm cũng không có vấn đề gì, thành phố D và thành phố H gần như vậy, chúng tôi cũng có thể thường xuyên gặp nhau mà.

Không rõ cuối cùng anh đang vướng mắc cái gì.

Tới khuya Diệp Tư Viễn vẫn lăn lộn qua lại rất lâu vẫn chưa ngủ được. Tôi cũng không ngủ được nhưng tôi vẫn nằm nghiêng đưa lưng về phía anh không hề động đậy. Có một lần anh quay lại, dùng ngực, bả vai và cánh tay nhỏ đụng vào lưng tôi lại duỗi chân vuốt ve cẳng chân tôi, bắp chân của tôi bị anh vuốt ve đến ngứa ngáy nhưng tôi vẫn nhịn xuống không thèm để ý đến anh.

Một hồi lâu anh thấy tôi không để ý thì vặn vẹo thân mình, bắt đầu một vòng trăn trở mới.

Tôi trợn tròn mắt trong căn phòng tối đen nghĩ thầm rằng tôi phải bàn bạc kĩ hơn với anh, thời điểm cần thiết sẽ mời mẹ Diệp tới giúp đỡ.

...

Sáng sớm chủ nhật, lúc tôi tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai rồi.

Ra khỏi phòng tôi liền thấy Diệp Tư Viễn đang chạy bộ trên máy tập.

Anh không mặc áo, phía dưới thì mặc một chiếc quần bóng đá rộng thùng thình, đang chạy trên máy chạy bộ, mồ hôi tuôn ra như mưa.

Thời điểm anh chạy bộ, hai đầu vai liền đung đưa trước sau nhưng hai cánh tay gần như không nhúc nhích chút nào, chính là dựa vào chuyển động của thắt lưng và hai đùi để tập chạy.

Tôi phát hiện Diệp Tư Viễn chỉnh tốc độ thật sự rất nhanh, anh lớn tiếng hô hấp, bước chạy vừa lớn lại vừa nhanh, lúc nhìn thấy thì mắt tôi liền choáng váng.

Đi đến bên cạnh, tôi nhíu mày hỏi anh: "Chạy nhanh như vậy để làm gì?"

Anh nhìn tôi, thở phì phò nói:"Không sao! Còn 5 phút nữa tốc độ sẽ chậm lại."

"Anh xem toàn thân anh đầy mồi hôi! Mặt đỏ chẳng ra bộ dạng gì! Diệp Tư Viễn, anh đi huấn luyện hả?" Tôi nhấn nút trên máy tập, cứng rắn thay anh giảm tốc độ lại.

Anh không có biện pháp ngăn cản tôi, sau 5 phút đồng hồ rốt cuộc cũng xuống khỏi máy chạy bộ.

Tôi cầm khăn mặt giúp anh lau đi mồ hôi đã sớm làm ướt tóc nói: "Mấy ngày nay anh thật sự rất không bình thường, có phải còn suy nghĩ đến chuyện kia hay không? Tối qua cũng không thấy anh đi ngủ."

"Tiểu Kết." Đầu anh né tránh khăn mặt của tôi, nhìn tôi nói: "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không? Dù sao cũng vẫn còn một học kì nữa, đến lúc đó rồi nói sau."

"Vậy anh phải đảm bảo trong lòng anh không nghĩ về nó nữa!" Ngón tay của tôi đâm vào ngực anh, trừng mắt nói: "Có tin em tìm mẹ anh tới trị anh hay không, trực tiếp để cho chú Tào lôi anh về nhà!"

Đột nhìn anh nở nụ cười: "Tiểu Kết, em có biết không? Chẳng những mẹ anh cực kỳ thích em, mà còn...xem ra em cũng cực kì thích bà."

"A?"

"Là thật, ở trong điện thoại bà nói với anh bảo anh phải đối tốt với em, nói em giống như một đứa con nít không sai chút nào. Mẹ anh nhìn người vừa chuẩn lại vừa sắc bén, có thể được bà khe nngợi cũng là chuyện không dễ dàng gì..."

Nhất thời tôi tự kiêu, dương dương tự đắc nói: "Đó là đương nhiên, vốn dĩ em là một đứa bé ngoan mà!"

"Anh đi tắm rửa trước, buổi chiều em có bận việc gì không, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, đã lâu không cùng em ra ngoài rồi."

"Đi chỗ nào?"

"Hiện tại công viên Anh Hoa rất được, đi công viên Anh Hoa đi, được không?"

"Được nha." Tôi cười ngây ngô, anh liền xoay người đi về phía phòng ngủ, đột nhiên tôi ý thức được vị đồng học này có bản lĩnh thay đổi đề tài rất tốt, trực tiếp lấy mẹ anh hấp dẫn lực chú ý của tôi.

Tôi cong miệng lên, ghi nhớ nhất định phải tìm một cơ hội thảo luận với anh chuyện này.

Cẩn thận suy nghĩ thì tôi và Diệp Tư Viễn đã có ba tuần không cùng nhau ra ngoài. Chúng tôi đi dạo trong công viên Anh Hoa, người thật sự rất nhiều nhưng hoa cũng rất đẹp. So với hoa anh đào màu hồng phấn tôi lại càng thích anh đào màu trắng hơn, nhìn đặc biệt thuần khiết chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy một mảnh trắng xóa, gió thổi qua làm cánh hoa bay lượn rơi xuống dười tàng hoa anh đào, ngẩng lên có thể thấy được từng trận mưa hoa màu trắng rơi trên đầu vai, trên tóc giống như cảnh đẹp trong phim cổ trang.

Tôi giúp Diệp Tư Viễn phủi cánh hoa rơi lạc trên tóc của anh, nhất thời hưng phấn liền túm chặt lấy áo của anh để có anh cong người xuống cùng tôi mặt dán mặt sau đó lấy điện thoại chụp lại hình của hai chúng tôi.

Trong ảnh chụp Diệp Tư Viễn cười cực kì dịu dàng, phía sau chúng tôi là là một biển hoa màu trắng, tôi cực kì vui vẻ liền cài đặt ảnh chụp làm hình nền điện thoại đưa cho Diệp Tư Viễn xem, anh cẩn thận nhìn mội hồi rồi nói: "Em gởi qua cho anh, anh cũng muốn lấy cái này làm hình nền."

Lần này tôi đi chơi thật sự vui vẻ, buổi tối lại cùng Diệp Tư Viễn đến Phàm Nhân Hiên ăn cơm, anh vẫn vui tươi hớn hở không hề đề cập đến chuyện thiết kế cuối kỳ cũng như chuyện thực tập vào năm bốn mà chỉ cùng tôi nói chuyện linh tinh chọc cho tôi cười.

Tôi biết anh vẫn giấu tâm sự ở trong lòng nhưng anh không nói mà tôi cũng không ép buộc anh phải nói, nghĩ thầm rằng Diệp Tư Viễn nói cũng không sai, vẫn còn một học kì nữa, hiện tại nghĩ đến việc này thật sự là quá sớm rồi.

Sáng ngày thứ hai tôi đi học, tiết thứ nhất và thứ hai thì không có việc gì vẫn cùng Vương Giai Phân trò chuyện vui vẻ nhưng đến tiết thứ ba thì tôi liền cảm thấy không được tốt lắm. Đầu óc hỗn loạn, thân thể mệt mỏi, còn có chút buồn nôn, tôi sờ sờ trán của chính mình rồi nói với Vương Giai Phân: "Cậu xem thử có phải mình bị phát sốt hay không?"

Tay của cô ấy đặt lên trán tôi, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Tiểu Kết! Cực kỳ nóng nha, khẳng định là cậu bị sốt rồi."

"Ai da…Mình thật sự khó chịu." Tôi nằm úp sấp trên bàn học, toàn thân chỗ nào cũng thấy không thoải mái, chịu đựng cho đến lúc tan học, tôi thu dọn đồ đạc, trên giương mặt không có chút huyết sắc, kéo lê thân thể mềm nhũn xin phép với thầy giáo.

Thấy bộ dạng của tôi không giống như đang giả bộ, thầy giáo lập tức đồng ý, tôi chào Vương Giai Phân chuẩn bị đi về nhà ngủ.

Vương Giai Phân nói: "Để mình đưa cậu về."

"Không cần, đường cũng ngắn mà."

"Trong nhà cậu có thuốc hạ sốt không?"

"Có"

"Vậy cậu uống 2 viên, đến tối mà sốt vẫn chưa giảm thì nên tới bệnh viện truyền nước biển. Đến lúc đó gọi điện cho mình, mình đưa cậu đi."

"Không cần! Không phải còn có Diệp Tư Viễn sao."

"Diệp Tư Viễn, anh ta...Anh ta cũng không dìu được cậu, lúc anh ta đi bệnh viện làm thủ tục cũng bất tiện."

"Chắc không đâu." Tôi bắt đầu tâm phiền ý loạn: "Anh ấy có thể chăm sóc mình, cậu yên tâm đi."

Một mình tôi trở về nhà, nuốt hai viên thuốc hạ sốt cũng không tắm rửa mà bò lên giường. Tôi chưa gọi điện cho Diệp Tư Viễn, nghĩ ngủ một giấc khi tỉnh dậy chắc là không sao nữa rồi.

Tôi ngủ cũng không được tốt, đầu óc choáng váng khó chịu, trong đầu trướng trướng, cảm thấy toàn thân đều mỏi nhừ, lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu mới ngủ được.

Tôi bị điện thoại đánh thức.

Là điện thoại của Diệp Tư Viễn: "Tiểu Kết, em đang ở dâu? Anh đợi em thật lâu."

"Ừ?" Trong đầu tôi là một đống nhão nhoét, không biết anh đang nói gì.

"Không phải anh đã nói là buổi chiều thứ hai sau khi tan học đợi ở cửa sau của trường sao? Em đang ở đâu? Tại sao giọng nói nghe là lạ?"

"Diệp Tư Viễn, em bị sốt, đang ngủ ở nhà."

"Tại sao em lại không nói sớm cho anh biết! Chờ đó, anh lập tức trở về!" Sau khi quăng lại một câu anh liền cúp điện thoại.

Không quá vài phút anh liền xuất hiện tại giường của tôi, rèm trong phòng đã bị tôi kéo lại, tôi cố gắng mở to mắt nhìn anh, biết là anh vội vàng chạy về, bây giờ vẫn còn đang thở phì phò.

"Bắt đầu sốt khi nào?" Anh quỳ ở trên sàn, xem xét thân thể tôi còn dùng trán áp lên trán tôi: "Nóng quá! Có phải bị lâu rồi không?"

Tôi hữu khí vô lực trả lời: "Buổi sáng lúc đi học, em không sao chỉ là cảm thấy không có sức lực thôi."

"Tiểu Kết, tại sao lại không nói sớm với anh?" Anh vừa nóng vừa giận: "Em không ăn cơm trưa sao? Có đói bụng không? Anh đi nấu cháo cho em nha."

"Không cần...Một chút khẩu vị em cũng không có." Tôi cuộn tròn người lại, dùng tay gãi đùi và sau lưng nói: "Em cảm thấy trên người rất ngứa, khó chịu muốn chết, Diệp Tư Viễn, anh nhìn thử sau lưng em có nổi lên thứ gì không?"

Anh sửng sốt, lập tức đứng dậy nhấc chân lên bật đèn trên tủ đầu giường sau đó tôi liền nhìn thấy anh rùng mình, mày rậm nhíu chặt lại một chỗ. Anh thần tốc chạy đến cửa phòng, dùng cằm mở tất cả đèn lên, đèn lớn trong phòng, đèn trên tường, đèn trước gương, toàn bộ đều bật lên hết, tôi nằm trên giường bị ánh sáng chiếu vào làm cho nheo mắt, giơ hai tay lên cản lại nói: "Anh làm sao vậy?"

Nói chưa dứt lời thì ngay cả bản thân tôi cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn lên da nơi cánh tay của mình mà phát ngốc.

Diệp Tư Viễn đi đến bên cạnh tôi, giơ chân xốc chăn trên người tôi lên, anh nói: "Tiểu Kết, em lật người, vén quần áo lên để anh xem lưng của em."

Tôi làm theo.

Sắc mặt của Diệp Tư Viễn càng ngày càng nặng nề, anh lại nhìn mặt tôi, ngón chân kéo ống quần ngủ của tôi lên, sau khi xem xong anh nói với tôi: "Tiểu Kết, tự mình mặc quần áo xong anh đưa em đến bệnh viện, em bị bệnh ngoài da rồi."

Tôi ngây ngốc nhìn anh, biết anh nói đúng, toàn thân từ trên xuống dưới của tôi ngay cả da đầu cũng đều vô cùng ngứa ngáy, tất cả làn da trên người đều nổi những chấm đỏ nho nhỏ, có nhiều chỗ còn tụ lại thành một mảnh, lổn nhổn gồ ghề nhìn có vẻ cực kỳ dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.