Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 69: Chương 69: Anh nhất định phải trở lại.




Lúc tôi tắm rửa xong đi vào phòng thì Diệp Tư Viễn đang ngồi ở cuối giường xem tivi, tôi đi đến bên cạnh anh, hôn lên gương mặt anh, anh cười cười nói: "Vừa rồi có gọi đồ ăn cho em, em còn muốn ăn không?"

"Không." Lúc trưa tôi ăn cơm không vô nhưng lúc này lại không cảm thấy đói.

Lúc này tôi chú ý thấy Diệp Tư Viễn có cái gì đó không thích hợp, vẻ mặt của anh có chút rối rắm, ngồi thẳng tắp, bả vai căng đến mức có chút khẩn trương, tôi khó hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

" Không có việc gì." Anh đứng lên, đi vào toilet, khép cửa lại.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, trong toilet truyền đến thanh âm va chạm của một số thứ nhưng lại không có tiếng nước chảy. Một hồi lâu sau anh đi ra ngoài, ngồi lại bên cạnh tôi.

Sắc mặt của anh vẫn cực kỳ cổ quái giống như cả người không được tự nhiên, khi ngồi thân thể cũng vặn vẹo vài lần.

Đột nhiên trong đầu tôi thoáng qua một suy nghĩ, ôm eo của anh, tôi hỏi: "Tư Viễn, có phải anh muốn đi toilet hay không?"

Trong nháy mắt mặt Diệp Tư Viễn liền hồng lên, anh quay đầu đi không có nhìn tôi, thật lâu về sau mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tôi nở nụ cười, cái người ngu ngốc này, ở trước mặt tôi mà còn thẹn thùng.

Tối hôm đó tôi giúp Diệp Tư Viễn làm một chuyện mà trước đây chúng tôi chưa từng làm đó chính là .... tôi giúp anh lau mông.

Thời điểm làm chuyện này cả hai người chúng tôi đều không nói gì.

Tôi biết anh cực kỳ xấu hổ, xấu hổ trước nay chưa từng có. Nơi này không có toilet thông minh càng không có những dụng cụ có khả năng giúp đỡ anh nếu không có người khác giúp đỡ thì anh không có cách nào có thể làm được những chuyện này.

Đương nhiên là tôi không có cảm không ổn nhưng tôi có thể hiểu được khổ sở mà anh phải chịu cho nên tôi lựa chọn cách im lặng.

Tối đó tôi giúp Diệp Tư Viễn tắm rửa, giúp anh kì cọ toàn thân, khi chà xát đến hai vai đột nhiên anh nhắm hai mắt lại, cánh tay nhỏ ép chặt vào thân mình.

Tôi vẫn không nói gì như cũ chỉ là ôn nhu vỗ về cánh tay của anh, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm nó. Cho tới bây giờ trong mắt tôi nó chưa từng xấu xí, đây chính là nổi đau xót sâu sắc nhất trong lòng anh nhưng mà trong mắt tôi đây lại là bảo bối trân quý nhất.

Đây chính là Sweet heart and ev­er của tôi...

Tối hôm đó tôi cực kỳ cố gắng dụ dỗ Diệp Tư Viễn nhưng anh vẫn không động đậy nhúc nhích, xoay người đưa lưng về phía tôi bảo tôi đi ngủ.

Tôi cảm thấy được mình cực kỳ thất bại cũng cuốn chăn xoay lưng về phía anh rốt cục chẳng biết lúc nào thì tiến vào mộng đẹp.

Không nghĩ tới lúc nửa đêm anh lại tiến tới bên cạnh tôi, hô hấp nặng nề phun tới lỗ tai tôi, nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng di chuyển trên thân thể làm tôi lập tức giật mình tỉnh lại.

Diệp Tư Viễn chưa bao giờ thô lỗ như vậy, anh ghé vào trên người tôi, cắn làn da của tôi, vặn vẹo thân thể dùng lực ma sát thậm chí còn dùng ngón chân của anh gắt gao kẹp lại ngón chân tôi.

Tôi biết tâm tình của anh không tốt nên cũng không có phản kháng mà ngược lại nhiệt tình đáp lại anh.

Thời điểm anh thời muốn đi vào, tôi muốn giúp anh nhưng anh lại cự tuyệt, nói với tôi: "Để tự anh làm.."

Tiểu Viễn cực kỳ hùng tráng, ngẩng cao đầu, Diệp Tư Viễn ngồi ở trên giường vì không có tay nên không có cách nào đè nó xuống để tiến vào trong cơ thể của tôi , anh chỉ có thể nằm sấp xuống, đặt sức nặng cả người lên trên người tôi, ra lệnh cho tôi nâng cao cái mông, mở ra hai chân nghênh đón anh.

Anh không cho tôi lấy tay nắm Tiểu Viễn, tự mình vặn vẹo thân thể tìm lối vào, thật lâu cũng không làm được.

Lòng tôi đau muốn chết, nhịn không được muốn giúp anh nhưng vừa mới đụng tới Tiểu Viễn thì đã bị anh quát bảo ngưng lại.

"Anh làm được! Anh làm được! Anh có thể làm được!" Một lần lại một lần anh nói với tôi hoặc có thể là đang nói với chính mình.

Nhưng mà Tiểu Viễn gần như dán sát vào bụng dưới của anh, mặc kệ anh cố gắng như thế nào cũng không thể làm cho nó tiến vào cơ thể của tôi được.

Tôi cố nén cảm giác muốn khóc tùy ý để Diệp Tư Viễn vặn vẹo cọ sát trên người tôi, thử thay đổi đủ các loại tư thế.

Thật lâu về sau anh mới dần dần dừng lại, từ trên người tôi lật người đi xuống, ngửa mặt nằm ở bên cạnh tôi.

Trong phòng tối đen chỉ có tiếng gió từ điều hòa ở giữa phòng truyền đến, trái tim tôi nhảy lên kịch liệt, cánh tay từ từ mò mẫn qua đụng phải eo của anh, toàn thân anh đầy mồ hôi, làn da cực kỳ nóng, thân thể ở dưới tay tôi hơi hơi lên xuống theo nhịp hô hấp.

Tôi mở đèn đầu giường, quay đầu nhìn anh.

Sau khi ánh đèn sáng lên, anh nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác làm cho tôi chỉ có thể thấy được non nửa cái mặt của anh nhưng mà tôi vẫn kịp nhìn thấy hốc mắt của anh hồng, bộ ngực của anh lên xuống dồn dập, miệng mở ra để hô hấp, ánh mắt nháy cũng không nháy trừng trừng nhìn trần nhà. Tôi nhìn anh quay mặt, miệng của anh thật sự mím chặt, lông mi mảnh dài hơi hơi run run, trong ánh mắt có cái gì lóe lên.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, dạng chân ngồi lên người anh, cầm lấy Tiểu Viễn vẫn cứng rắn như cũ đưa vào trong thân thể của chính mình.

Diệp Tư Viễn cau mày nhìn tôi, tôi mỉm cười với anh, thân thể bắt đầu động, lúc lên lúc xuống lúc,Tiểu Viễn được thân thể ấm áp của tôi vây quanh, trạng thái càng ngày càng tốt. Tay của tôi vỗ về thân thể anh, ngón tay vẽ nên các vòng tròn trên những điểm điểm mẫn cảm ở trước ngực anh, tôi trêu chọc cảm xúc của anh, cố gắng đem hết tất cả vốn liếng chỉ cầu anh có thể phấn chấn trở lại.

Tình cảm mãnh liệt của Diệp Tư Viễn rốt cục cũng bị tôi thiêu đốt, anh nâng cánh tay không còn nhiều lắm về phía tôi, cánh tay nhỏ lắc lư, gọi tên tôi: "Tiểu Kết...Tiểu Kết! Ôm anh!"

Tôi cúi xuống, gắt gao ôm lấy anh để cho anh xoay người lại, đè lên tôi một lần nữa.

Tôi nói: "Tư Viễn, anh là tốt nhất!"

Anh gầm lên một tiếng thân thể bắt đầu va chạm kịch liệt rốt cuộc nước mắt của tôi cũng không nhịn được mà chảy xuống, tôi nhắm mắt lại, ngón tay hung hăng bấu lên lưng anh.

Theo lưng của anh dần dần hướng lên trên, xẹt qua xương bả vai rõ ràng của anh, tôi nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai của của anh tiếp đó đến bả vai rồi đến hai cánh tay nhỏ.

Tôi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, ngón tay vuốt ve phần cuối của cánh tay, cảm nhận da thịt mỏng nhạt bao vây lấy xương cốt đột nhiên tôi khóc lớn lên.

Thân thể Diệp Tư Viễn dừng lại, đầu anh chôn chặt trên hõm vai của tôi, chúng tôi đều không nhìn nhau, tôi gào khóc như muốn phát tiết hết tất cả chua xót cùng ủy khuất trong một ngày này, vì chính mình lại càng vì anh.

Tôi lớn tiếng kêu lên: "Đừng có ngừng! Đừng có ngừng! Không cần lo cho em! Diệp Tư Viễn! Không cần lo cho em! Đừng có ngừng!"

Anh "Ừ" một tiếng, chuyển động càng thêm mãnh liệt, hai chân của tôi gắt gao quắp chặt lấy eo anh nhưng vẫn không có ngừng khóc.

Trong tiếng khóc cực kỳ bi ai của tôi Diệp Tư Viễn đạt tới cao trào nhưng thân thể của chúng tôi vẫn không có tách ra, tôi thật sự muốn cứ cùng anh chặt chẽ tương liên như vậy, dùng loại bản năng nguyên thủy nhất của con người vĩnh viễn gắn liền cùng một chỗ.

Vỗ về thân thể ướt đẫm mồ hôi của Diệp Tư Viễn, trong đầu của tôi bỗng nổi lên một ý nghĩ hoang đường.

Cứ như vậy cho tới khi chúng tôi xuống mồ đi!

Tôi chết cũng không thấy tiếc.

.....

Tôi và Diệp Tư Viễn đáp chuyến bay quay trở về thành phố H, sau khi chúng tôi thương lượng liền quyết định tôi về nhà trọ trước còn anh quay về thành phố D thu thập hành lý rồi trở về với tôi.

Đúng vậy, tôi không dám đi thành phố D bởi vì chuyện ảnh chụp, tôi không dám gặp mặt cha mẹ anh.

Nhưng mà nhất định chúng tôi phải ở cùng một chỗ, một tháng sau cùng này chúng tôi nhất định phải ở cùng một chỗ!

Chúng tôi không có bắt taxi đi sân bay tỉnh lị mà ngồi xe buýt, sau đó lại tiếp tục đổi xe buýt khác đi đến sân bay, trong lúc đó phải trải qua nhiều lần mua vé, lên xe, xuống xe, trả tiền có thể thấy rằng đối với Diệp Tư Viễn ở xa mới tới lần đầu mà nói thì những thứ này rất khó hoàn thành một mình chỉ là có tôi đứng bên cạnh anh nên anh có vẻ an tâm hơn rất nhiều, dọc đường đi uống nước, mua vé, thắt dây an toàn, bỏ balo ra đều do tôi làm giúp anh.

Anh luôn luôn an tĩnh cúi đầu nhìn tôi làm việc chỉ là việc đi toilet công cộng thì anh vẫn kiên trì tự mình làm tuy thời gian có vẻ lâu nhưng mà tôi biết chuyến đi này anh đã phải chịu nhiều đả kích, nếu chuyện nào có thể làm thì anh nhất định muốn làm một mình.

Mãi cho đến buổi chiều chúng tôi mới tới sân bay.

Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay nên đối với việc đăng ký, qua cửa kiểm tra đều không biết, tất cả là do Diệp Tư Viễn chỉ đạo làm. Làm qua một lần đăng kí thì tôi mới hiểu được một mình anh tới thành phố P cần phải trải qua rất nhiều cửa ải khó khăn.

Làm thế nào mà anh có thể đăng kí vé máy bay? Chắc là do chú Tào giúp...

Vậy khi qua cửa kiểm tra an ninh thì anh làm như thế nào? Để balo trên lưng xuống, mang lên lại, có người nào giúp anh không? Sau đó đưa chứng minh nhân dân cùng vé máy bay thì anh dùng miệng cắn? Hay là dùng chân để lấy?

Lúc kiểm tra vé có phải anh dùng miệng để cắn hay không?

Rồi lúc ngồi trên máy bay, chỗ ngồi lại chật như thế, có người nào giúp anh cài dây an toàn không? Ai giúp anh để hành lý? Anh có thể tự mình ăn uống được sao? Nếu muốn đi toilet thì phải làm sao bây giờ? Nhất định là anh sẽ cố kìm chế.

Lúc ngồi xe buýt anh có chỗ ngồi không? Anh không có cách nào nắm lấy tay cầm, nếu xe lắc lư thì làm sao đứng vững được?

Sau khi xuống máy bay, người nào giúp anh mang balo? Lúc đi ra sân bay anh bắt xe có thuận lợi hay không? Có tài xế xe taxi nào nhìn thấy thân thể của anh nên cự tuyệt không chở hay không?

Dọc đường đi có người nào chỉ trỏ xì xào bàn tán sau lưng anh không?

Làm cách nào trong những ánh mắt đó, những chuyện đó mà anh có thể một người, một balo tới bên cạnh tôi?

Tôi không muốn nghĩ tới, một chút cũng không. Tôi thật sự rất may mắn khi mình được ở bên cạnh anh! Nhìn qua thì Diệp Tư Viễn có vẻ thản nhiên hơn rất nhiều, cảm xúc hình như đã bình thường trở lại rồi. Thời điểm dùng bữa sáng buffett tại nhà hàng của khách sạn thì anh còn có thể cười nói với tôi, nói tôi lấy cho anh cái gì đó để ăn,anh còn nói tướng ăn của tôi giống như quỷ chết đói.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh ở đối diện, nhìn chân phải của anh đặt ở trên mặt bàn, ngón chân kẹp lấy thìa vừa nói chuyện với tôi vừa ăn cháo thì rốt cục tôi nở nụ cười, cầm khăn tay nhoài người qua phía đối diện lau miệng cho anh: "Có vụn bánh mì."

Anh cười toe toét, má lúm đồng tiền lại xuất hiện, đôi mắt lấp lánh.

Tôi có chút yên lòng có lẽ tôi đã xem thường năng lực tự điều tiết bản thân của Diệp Tư Viễn rồi, anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy thì nhất định là sẽ kiên cường hơn so với tôi nghĩ rất nhiều.

Mà ngày hôm qua ở trước mặt tôi anh chỉ là nhất thời phát tiết cảm xúc mà thôi, chỉ là một lần phóng túng nho nhỏ cho nên tôi có thể hiểu được.

Trong tương lai anh sẽ ở tại Italy xa xôi, chuyện phải đối mặt một mình còn có rất nhiều, rất nhiều cho nên tôi không thể vì việc này mà cảm thấy lo lắng thay cho anh, anh không cần tôi lo lắng, điều anh cần nhất chính là sự tín nhiệm của tôi.

... ...... ........

Ngày hôm sau sau khi về đến nhà thì chú Tào liền lái xe tới đón anh, hai ngày sau anh mang theo hành lý trở về bên cạnh tôi.

Tháng 8 này quá nóng, bão lại chậm chạp không đến, mỗi ngày đều ngột ngạt khó chịu cho nên tôi và anh đều ở nhà, ngoài trừ mua đồ ăn, tản bộ, đi dạo siêu thị thì rất ít khi chúng tôi ra ngoài.

Đây là khoảng thời gian cuối cùng chúng tôi ở chung với nhau, chúng tôi sử dụng cảm xúc nóng bỏng, thân thể trẻ tuổi để chia sẻ mỗi phút mỗi giây hạnh phúc.

Tội thật sự hy vọng mùa hè này vĩnh viễn không kết thúc, mỗi một ngày trôi qua thì trái tim tôi liền trầm xuống, tôi thường hay trốn tránh anh khóc thầm hoặc là ngẩn người nhìn bóng lưng của anh, vào mỗi buổi tối tôi sẽ ở trong màn đêm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ một cách yên lành của anh.

Tôi muốn khắc sâu gương mặt anh vào trong đầu, cả giọng nói của anh, nhiệt độ cơ thể của anh, nụ hôn của anh, toàn bộ của anh...

Tôi không phải là Mèo Máy Đôrêmon nên không thể làm cho thời gian dừng lại, trong lúc bất tri bất giác nghỉ hè liền kết thúc.

Bước vào chín tháng, tôi biết thời gian chúng tôi xa nhau chỉ còn đếm ngược từng ngày từng giờ. Tôi không muốn ngủ chỉ hận không thể 24 giờ dính cùng với anh ở một chỗ nhưng mà thời điểm chia tay vẫn chậm rãi tới gần.

Trước khi nộp học phí một ngày tôi nhận được tin nhắn của ba: Học phí cùng tiền sinh hoạt đã gửi vào trong thẻ con rồi.

Một phút kia nước mắt tôi rơi đầy mặt, một mình ở trong phòng vệ sinh khóc thật lâu.

... ...... ......

Không biết từ lúc nào Diệp Tư Viễn bắt đầu trở nên cổ quái.

Có một ngày tôi về đến nhà thì nhìn thấy sắc mặt của anh rất tệ, rõ ràng là tâm tình không vui, hỏi anh làm sao vậy thì anh không nói.

Tôi tưởng rằng bởi vì anh sắp đi cho nên mới phiền não nhưng lại không biết anh không vui bởi vì một chuyện khác.

Nếu lúc ấy tôi biết được thì kết cục có trở nên khác đi hay không?

Một ngày tháng 9 Đường Duệ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta thì phát hiện so mấy tháng trước anh ta càng thêm suy sụp, người cũng gầy đi một vòng lớn. Anh ta quấn lấy tôi, cầu xin tôi giúp đỡ để anh ta khôi phục tư cách sinh viên.

Tôi phiền chết đi được, nói cho anh ta biết những việc tôi có thể làm thì cũng đã làm hết rồi, người có thể giúp một tay cũng đã tìm luôn rồi, còn về việc Diệp Tư Hòa có liên lạc với anh ta hay không thì đâu có liên quan gì đến tôi?

Không nghĩ tới Đường Duệ lại quỳ xuống trước mặt tôi.

Ngay tại đường lớn lúc mọi người đang đi học, tôi hoảng sợ nhìn anh ta, anh ta nói mình tuyệt vọng muốn chết còn kém không ôm chân tôi nữa thôi.

Anh ta khóc, một người đàn ông lại khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin tôi, anh ta nói anh ta biết sai rồi, anh ta nói anh ta có lỗi với tôi, nếu không khôi phục được tư cách sinh viên thì anh ta liền xong đời rồi.

"Tôi thật sự không giúp gì được cho anh! Đường Duệ, anh chớ quên tôi mới đúng là người bị hại! Người lúc trước có nguy cơ bị đuổi học cũng là tôi! Hiện tại anh quấn lấy tôi thì có ích lợi gì? Tôi cũng không có cách nào cả! Người giúp tôi là ai tôi cũng không biết nữa là!"

"Làm sao em có thể không biết được? Tiểu Kết! Anh..." Anh ta lau mặt sau đó đột nhiên đứng lên, hạ giọng nói: "Kỳ thật... Trong tay anh còn có ảnh chụp khác...là của em! Nếu tung lên mạng thì nói không chừng còn nổi tiếng hơn lần trước nữa! Nếu như em không muốn trở thành tiêu điểm của internet một lần nữa thì giúp anh đi, chỉ cần em giúp anh thì anh nhất định sẽ tiêu hủy những ảnh chụp này! Anh đảm bảo! Nếu anh lừa em thì anh sẽ chết không được tử tế!"

Tôi sợ ngây người, lớn tiếng mắng anh ta: "Anh có phải là người hay không hả! Rốt cuộc thì tôi đắc tội anh ở chỗ nào! Anh là đang uy hiếp tôi sao? Đồ! Đê! Tiện! Có bản lĩnh thì cứ tung lên trên mạng đi! Lần trước tôi có thể qua khỏi thì lần này cũng có thể! Trần Kết tôi cây ngay không sợ chết đứng! Lần trước mọi người đều biết là do anh làm thì nhất định lần này cũng sẽ nghĩ như vậy! Chỉ là Đường Duệ, tôi cảnh cáo anh một câu, chỉ cần anh không sợ cơm tù thì cứ làm đi! Hẹn gặp lại!"

Tôi xoay người bỏ chạy không thèm để ý đến anh ta đang kêu lên ở phía sau, trái tim của tôi đập liên hồi, hóa ra trong tay anh ta vẫn còn nắm giữ thứ để uy hiếp tôi! Đến cuối cùng là tôi đã làm ra loại chuyện hoang đường gì đây! Một lần trượt chân liền tự đẩy chính mình vào trong tình huống vạn kiếp bất phục, kỳ thật tôi thật sự sợ những lời anh ta nói, cực kỳ sợ anh ta tung những ảnh chụp "có sức ảnh hưởng lớn hơn" lên mạng.

Tôi cũng không muốn nhờ Diệp Tư Hòa giúp một lần nữa mà thầy Ứng cũng không thể đưa tay ra giúp một lần nữa, tôi thật sự sợ hãi Đường Duệ chó tới đường cùng quay lại cắn tôi một miếng mà Diệp Tư Viễn lại sắp đi xa, nếu thật sự xảy ra những chuyện như vậy thì tôi lo lắng một mình sẽ chống đỡ không được.

Ác mộng mấy tháng trước có thể tái diễn lại hay không? Tôi thật sự không biết.

Vài ngày sau đột nhiên Uyển Tâm gọi điện thoại cho tôi.

Chị ấy uống rượu tại quán cơm nhỏ bên ngoài trường học, chị ấy khóc đến khàn cả giọng lại còn nói chuyện gì đó không rõ qua điện thoại.

Tôi cực kỳ lo lắng cùng Diệp Tư Viễn chạy đến xem sau đó mang Uyển Tâm đã sớm uống đến say khướt về nhà của chúng tôi.

Đêm đó Uyển Tâm ở nhà của chúng tôi, tôi và chị ấy ngủ tại phòng khách, tôi im lặng lắng nghe chị ấy kể về chuyện của mình và Diệp Tư Hòa. Một hồi chị ấy nói chị ấy và Diệp Tư Hòa có bao nhiêu ngọt ngào, bọn họ hẹn hò ở đâu, anh ta mang lại cho chị ấy những kinh hỉ như thế nào còn nói muốn kết hôn với chị ấy, nói cuộc đời này chỉ yêu một mình Uyển Tâm, một hồi lại chửi ầm lên mắng tổ tông mười tám đời nhà Diệp Tư Hòa, nói anh ta thành kẻ ác không thể dung tha, Trần Thế Mỹ phụ bạc thời hiện đại, mồi hồi lại thương tâm khóc lớn lên nói chính mình không thể quên được anh ta, nói vậy mà mình lại thương anh ta, vì sao kết cục lại như thế này!

Kết quả này đúng y như dự đoán của tôi nhưng nhìn Uyển Tâm thương tâm khổ sở như vậy tôi vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Uyển Tâm vừa mắng vừa khóc vừa hút thuốc lại còn ầm ĩ đòi uống rượu, tôi an ủi chị ấy một hồi lâu mới làm cho chị ấy an tĩnh trở lại cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Lúc rời khỏi phòng khách đã là nửa đêm.

Diệp Tư Viễn vẫn chưa ngủ đang ở trong phòng chờ tôi.

Tôi leo lên giường, nằm bên cạnh anh nói: " Diệp Tư Hòa lừa Uyển Tâm."

Diệp Tư Viễn thở dài, anh dùng cằm cọ sát lên trán tôi nói: "Em đã khuyên cô ấy từ lúc đầu rồi, không cần tự trách."

"Vì sao anh ta lại xấu xa như thế?" Tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, khó hiểu hỏi: "Vì sao anh lại tốt như vậy?"

"Anh không biết nhưng anh cũng không tốt đâu, anh ta có thể làm rất nhiều chuyện mà anh không thể làm được." Diệp Tư Viễn nở nụ cười, giọng nói chua xót: "Cách suy nghĩ của anh ta anh vẫn luôn không hiểu được."

"..." Tôi cũng thở dài: "Hi vọng về sau Uyển Tâm có thể suy nghĩ cẩn thận, rơi nước mắt vì một người không đáng phó thác thật sự là không đáng."

"Những lời này của em không đúng."

"A? Không đúng ở chỗ nào?"

"Nếu như là một người đáng phó thác thì càng không nên thương tâm rơi lệ, không phải sao?"

Tôi nở nụ cười, nhéo nhéo gương mặt anh: "Có đôi khi chính là cảm động đến rơi nước mắt, hạnh phúc đến rơi nước mắt, ngọt ngào đến rơi nước mắt, anh không biết đến câu nói vui mừng mà khóc sao?"

"Nhưng anh đang nói đến chuyện đau lòng." Anh cực kỳ nghiêm túc cùng tôi nghiền ngẫm từng chữ một: " Có thể rơi nước mắt nhưng không thể đau lòng, nếu em đau lòng thì người đó không đáng để phó thác. Tiểu Kết, em có hiểu hay không?"

Tôi gật gật đầu, cảm thấy mình thật sự là may mắn hơn so với Uyển Tâm rất nhiều, chị ấy không biết nhìn người còn tôi lại lập tức tìm được một ông xã tốt.

Tôi hi vọng Uyển Tâm có thể bình tĩnh lại, quên đi nghiệt duyên của mình và Diệp Tư Hòa, chị ấy vẫn còn trẻ tuổi, tương lai nhất định sẽ giống như tôi, nhất định sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Lúc bình minh khi tôi và Diệp Tư Viễn rời giường thì phát hiện Uyển Tâm đã rời đi rồi, chị ấy để lại cho chúng tôi một tờ giấy.

Tiểu Kết, cám ơn, em yên tâm, chị không sao.

Cầm tờ giấy lên tôi và Diệp Tư Viễn nhìn nhau cười, đối với hiểu biết của tôi về Uyển Tâm thì tôi biết chị ấy sẽ vượt qua.

Ngày 17 tháng 9 là sinh nhật 23 tuổi của Diệp Tư Viễn, cũng là ngày thứ 3 đếm ngược trước khi anh đi.

Ngày đó là chủ nhật.

Được sự đồng ý của anh, tôi chuẩn bị một cái bánh sinh nhật và một bàn thức ăn ngon.

Đó là một ngày cực kỳ mâu thuẫn vì gợi lên hồi ức đau thương của anh nhưng mà tôi muốn ở bên cạnh anh, lưu lại cho anh một hồi ức tốt đẹp.

Tại ngày này cách đây 12 năm anh mất đi hai cánh tay còn bây giờ chúng tôi đã hoàn chỉnh ở bên nhau 24 giờ.

Diệp Tư Viễn thổi ngọn nến, tôi hát tặng anh bài hát chúc mừng sinh nhật, hai người cùng nhau ăn bánh ngọt.

Tôi quệt kem lên mặt anh, anh không trốn được chỉ có thể để cho tôi vẽ hoa lên mặt, bất đắc dĩ cười cười.

Tôi còn chơi chưa đã nghiền thì anh đã áp sát mặt lại, lập tức gương mặt đầy kem cọ lên mặt tôi.

Tôi nói "Đáng ghét" lập tức phản kích, một cái bánh ngọt hoàn chỉnh đến cuối cùng đều ở trên mặt, trên tóc, trên quần áo của chúng tôi, dính lây cả ra sàn nhà, cả nhà bị chúng tôi quậy cho rối tinh rối mù.

Tôi ngồi trên đùi Diệp Tư Viễn, ôm cổ cùng anh hôn môi, cả khuôn mặt của đều là bánh ngọt, tôi có thể nhớ rõ thời khắc này, hương vị bánh sinh nhật hạnh phúc ngọt ngào, tôi có thể nhớ rõ Diệp Tư Viễn mở to mắt nhìn tôi và ánh mắt ấm áp lúc đó.

Tôi tặng anh một cái vòng chân là do chính tay tôi bện bằng dây tơ hồng lại treo thêm con vật cầm tinh của anh làm bằng vàng.

Tôi cẩn thận đặt lên mắt cá chân trái của anh, nó được cột lại bằng cách kéo rút, anh tự mình dùng dùng miệng cùng chân phải tự đeo lên.

"Là vàng...Có phải rất tục hay không?" Tôi có chút xấu hổ, dây tơ hồng màu đỏ cùng với con thú bằng vàng, thật sự là có cảm giác xinh đẹp mà dung tục.

"Không đâu." Anh ngồi ở đằng kia, xoay xoay chân trái của mình nói: "Anh sẽ luôn đeo nó, cám ơn em, Tiểu Kết."

"Sang năm cùng năm sau nữa.... Không thể đón sinh nhật với anh rồi." Tôi thở dài: "Đến lúc đó em sẽ gửi quà cho anh."

"Nếu trường học còn chưa khai giảng thì anh sẽ về." Diệp Tư Viễn cười: "Đã hơn mười năm anh không tổ chức sinh nhật rồi, nếu có thì cũng chỉ muốn trải qua sinh nhật với em thôi."

"Tư Viễn, em sẽ chờ anh."

"Anh biết."

"Em sẽ không đi đâu cả."

"Anh biết."

"Cho nên nhất định anh phải trở về."

"Nhất định."

"Nếu anh không trở lại thì anh có biết em sẽ làm như thế nào không?"

Anh lắc đầu: "Không biết. Qua Italy đuổi giết anh?"

"Không." Tôi cười: "Em vẫn sẽ ở nơi này chờ anh, vẫn đợi cho đến ngày nào đó anh trở về, đợi cho tới khi tóc trắng xoá, đợi cho tới khi em vào viện dưỡng lão, đợi cho tới khi em chết đi...A! Em sẽ nuôi một con chó, đặt tên cho nó là Đế đầu viễn, mỗi ngày chỉ cho nó ăn nửa cọng rau, không cho ăn thịt."

" Đứa ngốc, nói cái gì đó, anh nỡ lòng nào để em chờ lâu như vậy, chỉ là hai năm thôi mà."

Tôi cười đến cực kỳ gian xảo: "Em biết, em chỉ trêu anh thôi."

Lại không nghĩ tới một câu này lại giống như lời ước định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.