Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 112: Chương 112: Ánh trăng sáng (2)




【 Thẩm Tri nói 】

Tôi cũng không biết, ngày hôm đó là sinh nhật Tư Viễn.

Biết anh đã rất nhiều năm, tôi chưa từng thấy qua sinh nhật của anh. Cho dù là cùng ăn bữa cơm với cha mẹ anh, em trai anh, cũng không có nghe bọn họ nói đến.

Tôi vốn cho là người nhà bọn họ không quá để ý điều này, nhưng sinh nhật Tư Viêm tròn 14 tuổi thì Tư Viễn gọi tôi cùng nhau đi ăn cơm, tôi mới phát hiện nhà bọn họ tổ chức sinh nhật cho Tư Viêm, bánh ngọt, quà tặng, Par¬ty. . . không khác gì với mọi người.

Tôi lặng lẽ nhìn Tư Viễn, anh đang ngồi ở bên cạnh dì Trang, nhỏ giọng nói chuyện với bà, trên mặt cũng không có vẻ đặc biệt gì.

Bạn bè Tư Viêm tới rất nhiều, nam nam nữ nữ, đều là đứa bé trẻ tuổi, màu da gì cũng có, có mấy cô gái nhỏ chú ý tới khác biệt của Tư Viễn. Lá gan họ cũng lớn, kéo Tư Viêm qua, nói thằng bé giới thiệu.

Tư Viêm cũng không nhăn nhó, nó mang theo những cô gái nhỏ kia tới bên cạnh Tư Viễn, thoải mái nói: "Đây là anh tớ, Diệp Tư Viễn, anh ấy là một chuyên gia thiết kế thời trang."

Tư Viễn đứng ở trước mặt họ, mỉm cười thân thiện, ống tay áo trống không của anh xuôi ở bên người. Tất cả các bé gái đều đỏ mặt, đoán chừng làm sao cũng nghĩ không ra được, một người có bộ dạng như vậy, sao có thể là một nhà thế kế đây.

Par¬ty kết thúc, tôi và Tư Viễn về nhà. Lái xe, tôi nói nghi vấn của mình với người đàn ông trầm mặc bên cạnh: "Lại nói, sao chưa từng thấy anh tổ chức sinh nhật?"

Anh vẫn không trả lời, tôi cảm thấy không khí này rất lúng túng, liền ha ha vài tiếng, muốn chuyển đề tài.

Đột nhiên anh mở miệng, giọng nói rất nhạt: "Một mình, không có gì hay để tổ chức."

Tôi rất kỳ quái: "Tại sao là một mình chứ? Người trong nhà của anh đều ở đây, không phải tôi cũng ở đây sao."

Anh quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt cô đơn, chỉ là trong nháy mắt, anh lại nở nụ cười: "Sinh nhật lần tới tôi gọi chú cùng nhau uống rượu."

"Được." Tôi nói.

Lại nói có một ngày, buổi tối bạn học cũ của tôi gọi tôi đi tụ họp. Tôi uống hơi nhiều, lúc về nhà bước chân đã va vào nhau.

Mở cửa, không gian trong phòng khách tối đen, tôi cho là Tư Viễn đã trở về phòng, lơ đễnh liền mở đèn lên.

Ánh đèn sáng lên, tôi mới phát hiện một mình anh ngồi ở trên cửa sổ trong phòng khách, bên chân bày một lon bia, dưới đất còn có một vài lon trống không.

Hình như anh hoàn toàn không có chú ý tới tôi đã vào cửa, chỉ là ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Đêm đã khuya.

Tôi đi tới bên cạnh anh, cũng học bộ dáng của anh nhìn ra ngoài. Chân trời màu đen treo một vầng trăng lạnh lẽo, trung thu đã qua mấy ngày, trăng sáng cũng không tròn. Ánh trăng sáng tỏ, lạnh lẽo khoác lên trên thân người cạnh cửa sổ.

Tư Viễn chỉ mặc một áo sơ mi màu sáng, cổ áo khẽ rộng mở, vạt áo cũng để tùy ý bên ngoài quần tây, hai ống tay áo trống không lay động rũ xuống dưới bệ cửa sổ. Anh không nhúc nhích nhìn lên trên trời, mặt không thay đổi phát ra ngây ngô.

Tôi nhìn anh một lát, rốt cuộc gọi anh: "Tư Viễn."

Anh không để ý tôi...tôi lại gọi: "Này, Tư Viễn, anh làm sao vậy?"

Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh, hồi lâu sau, rốt cuộc anh quay đầu lại nhìn tôi. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trong mắt của anh thậm chí có một tầng sương mù, gương mặt bởi vì uống rượu mà có chút ửng hồng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Tư Viễn. Bình thường anh rất ít uống rượu, càng sẽ không biểu lộ ra dáng vẻ say rượu .

Nhưng chiều nay, tôi rõ ràng cảm nhận được anh khác thường. Tôi hiểu rõ, anh có tâm sự.

"Anh sao vậy?" Đầu của tôi vẫn có chút đau, liền dứt khoát nằm xuống bên cửa sổ, lần lượt cầm lon bia trên đất, phát hiện còn có mấy lon chưa khui.

"Uống bia với nhau đi." Tư Viễn đột nhiên bật cười, anh nhìn chăm chú vào tôi, giọng nói rõ ràng, "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Tôi ngây ngẩn cả người, lặng lẽ kéo một lon bia ra, ngước cổ liền uống một nửa. Tôi tiếp tục nhìn anh, anh lại nhìn ngoài cửa sổ, hình như trong mắt chỉ còn lại ánh trăng lạnh.

Tôi luôn cho rằng, trong lòng của anh có một người.

Chỉ là anh giấu cô đi, chưa bao giờ nói tới.

Mấy ngày sau, tôi và Tư Viễn thương lượng việc khai trương chi nhánh A. R ở trong nước. Cũng không phải là anh không thể không đi, tôi liền hỏi ý kiến của anh, nếu như anh muốn đi thì phải đặt vé máy bay rồi.

Tư Viễn nghĩ thật lâu, nói tôi đặt vé máy bay ngày 24 tháng 9.

"Đi sớm như vậy sao?" Tôi hỏi.

"Ừ." Anh chỉ gật đầu, không có nhiều lời.

Sau khi về nước, vào một buổi tối, Tư Viễn đột nhiên nói với tôi, anh muốn đi dạo một mình.

Tôi có chút lo lắng: "Tôi gọi tài xế Trữ chuẩn bị xe, anh muốn đi đâu?"

Anh cự tuyệt, tôi muốn đi với anh, anh nói không cần, bảo tôi yên tâm.

Tôi biết rõ anh rất quen thuộc với thành phố H, anh từng học ở đây ba năm, nhất định là có rất nhiều bạn bè, bạn học muốn gặp, anh không muốn tôi theo cũng rất bình thường.

Anh đi ra ngoài rất sớm

Tôi không yên lòng, vẫn gọi điện thoại cho Lưu Nhất Phong. Những ngày qua, anh ấy cũng ở thành phố H này, đang bận rộn vì chuyện khai trương chi nhánh, tôi hỏi anh có biết Tư Viễn sẽ đi đâu không?

Lưu Nhất Phong suy nghĩ trong chốc lát, nói với tôi: "Dù sao cậu ấy vẫn muốn gặp người đó. Thẩm Tri, chú đừng lo lắng."

Lưu Nhất Phong và Tư Viễn có gần mười năm giao tình, bọn họ hiểu rõ nhau. Lưu Nhất Phong nói như thế, tôi rốt cuộc yên tâm, một mình lên phòng trong khách sạn, vẫn ăn khuya một chút.

Tôi và Tư Viễn ở một gian phòng, mỗi người ngủ một phòng, thân thể Tư Viễn không tiện. Đi ra ngoài với anh, anh sẽ không ở một mình.

Tôi đợi anh trở lại một chút, kết quả chờ qua 12 giờ rạng sáng, anh vẫn không có trở lại.

Tôi gọi điện thoại cho anh, anh không nhận. Thấy như thế, tôi thật sự sốt ruột.

Ở Milan thì dì Trang không chỉ nói với tôi một lần, nói tôi chăm sóc Tư Viễn nhiều một chút. Mặc dù tôi hiểu rõ về mặt sinh hoạt Tư Viễn hoàn toàn có thể tự lo liệu, nhưng có lúc, anh vẫn cần tôi trợ giúp.

Dì Trang nói, Tư Viễn đã từng gặp cướp bóc, bởi vì anh không có hai cánh tay, lúc gặp phải tập kích gần như không có năng lực phản kháng, vì vậy liền dặn dò chúng tôi đi ra bên ngoài, cố gắng cùng đi ra ngoài với anh.

Nhưng bây giờ, tôi thậm chí không biết anh đi đâu.

Tôi mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa tìm anh, vội vã đi tới giữa thang máy. "Đing" một tiếng, thang máy dừng ở tầng lầu này. Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi sợ hết hồn, liếc mắt liền thấy là Tư Viễn.

Anh mệt mỏi tựa vào trên vách thang máy, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt thẳng tắp nhưng không biết nhìn nơi nào. Sau khi nhìn thấy tôi, anh nhanh chóng khôi phục thần thái, rất tỉnh táo hỏi tôi: "Đã trễ thế này, chú muốn đi dâu?"

"Đi tìm anh." Tôi cau mày, "Cũng 1 giờ rồi, anh đi đâu vậy?" .

"Nói chú không cần lo lắng, tôi chỉ đi dạo một chút thôi." Anh đi ra thang máy, sóng vai trở về phòng với tôi.

Tôi thở dài, cảm thấy trong mấy tháng này, anh rất kỳ quái.

Đến phòng, Tư Viễn đổi dép, nhấc chân mở cửa tủ lạnh nhỏ ra. Anh cúi người xuống nhìn một chút, đột nhiên nói với tôi: "Thẩm Tri, lầu dưới có cửa hàng tiện lợi, chú giúp tôi mua một vài chai bia đi."

"?" Tôi nghi ngờ nhìn anh.

Anh nghiêng đầu cười nhạt với tôi, còn nhún vai một cái: "Xin lỗi, tôi cũng muốn đi mua rồi lên, nhưng không dễ cầm."

". . ." Tôi lại mặc áo khoác vào lần nữa, chuẩn bị ra cửa, "Anh muốn uống gì?"

"Tùy tiện thôi." .

Anh đã đi về phòng ngủ, sống lưng thẳng tắp như thường ngày, nhưng tôi lại có cảm giác, anh có cái gì không đúng.

Buổi tối, Tư Viễn uống say.

Là rất say.

Chúng ta vẫn ngồi bên cửa sổ ở phòng khách, gian phòng ở tầng lầu rất cao, Tư Viễn nói ngồi ở đây có thể ngắm cảnh đêm thành phố, thật ra thì đến lúc này đã không còn gì để ngắm.

Anh lười biếng ngồi xuống nệm trên đất, dựa sống lưng vào cửa sổ thủy tinh sát đất, ngón chân phải linh hoạt đùa bỡn chai bia.

Anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẫn luôn không nói gì. Nhưng mà tôi lại phát hiện anh luôn nhìn về một phương hướng.

"Nhìn cái gì vậy?" Tôi vỗ vỗ đầu gối của anh, tôi và anh uống không ít, giờ phút này đầu choáng não đau.

"Đó là trường học của tôi." Giọng nói của anh trầm thấp, còn có chút mơ hồ, "Phía bên đó của thành phố, trước kia cảm thấy cách trung tâm thành phố rất xa, hiện tại mới phát hiện thì ra nó gần như vậy."

"Này, sao đột nhiên nói tới trường học?" Tôi cười lên, đột nhiên hiểu, "Là nghĩ đến bạn gái lúc đi học sao?" Đây là lần đầu tiên tôi nói ra đề tài này với Tư Viễn, nghĩ đến chuyện ở trên đỉnh núi Linh Đang vào một tháng trước, lá gan của tôi cũng lớn rất nhiều, "Cô ấy tên là gì? Tiểu Kết sao?"

Nghe được lời nói của tôi..., Tư Viễn liền giật mình, sau đó anh cúi đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu, anh một mình lẩm bẩm: "Tiểu Kết, Tiểu Kết, Tiểu Kết. . ."

Tôi lẳng lặng nhìn anh, anh dùng ngón chân của chân phải viết chữ trên thảm trải sàn, viết hai chữ "Tiểu Kết" từng lần một. Tôi không biết cô ấy là một cô gái như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng của Tư Viễn, tôi hiểu rõ đó nhất định là một người đặc biệt quan trong đối với anh.

Cuối cùng, Tư Viễn say đến bất tỉnh nhân sự, tôi gần như là rất cố gắng mới khiêng anh đến trên giường, anh nhắm mắt lại, vẫn lăn qua lộn lại ở nơi đó như cũ. Tôi cũng không giúp anh lau, chỉ bưng vào phòng một chén nước cho anh.

Anh rốt cuộc an tĩnh lại, trước khi rời phòng, đột nhiên nghe được anh nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, sẽ gặp lại. . ."

Trong tiếng nói còn mang theo nghẹn ngào.

Tôi thở dài, khép cửa.

Ngày hôm sau, Tư Viễn đã khôi phục bộ dáng bình thường, tôi và anh đi công ty, có khách hàng tới, anh bàn bạc với đối phương, vẻ mặt ôn hòa lạnh nhạt, cử chỉ hào phóng ưu nhã.

Sẽ không ai biết, đêm hôm trước anh núp ở trong chăn, khóc đến như đứa bé.

Mấy ngày sau, tôi và anh ra cửa thăm hỏi khách hang. Sau khi kết thúc, chúng tôi không có về công ty, mà là trực tiếp đi khách sạn ngủ lại.

Tài xế Trữ đưa chúng tôi tới cửa khách sạn, tôi mở cửa xe cho anh.

Một ngày rất bình thường, thời gian rất bình thường, tôi thậm chí tùy ý trò chuyện với anh về khách hàng mới vừa gặp.

Có một cô gái lướt qua chúng tôi.

Cô vung tay lên, quơ quơ kính mát trong tay, cười nói: "Tìm được rồi."

Giọng nói của cô rất dịu dàng, giọng điệu vui mừng.

Tôi nhẫn nhịn không ngừng nhìn cô một cái.

Ừm, là một mỹ nữ.

Cô như một dòng nước mát, cột tóc lỏng ở sau gáy, mặc áo sơ mi và một cái váy, vóc người nhỏ nhắn, gò má trắng nõn xinh đẹp.

Một đôi mắt xinh đẹp như mặt trời mới mọc, đủ để khiến người đã gặp qua liền không quên được.

Chỉ là đột nhiên, cô đổi sắc mặt, còn dừng bước chân lại.

Tôi không để ý, muốn tiếp tục đi về phía khách sạn với Tư Viễn. Không ngờ, anh cũng đứng lại bất động.

Cô gái kia chậm rãi xoay người lại, tôi nhìn cô một cái, không nhịn được liền gọi Tư Viễn đã cứng đờ ở bên cạnh.

"Diệp tiên sinh, sao vậy?"

Anh không có trả lời tôi, trong mấy tháng này, anh thường xuyên lâm vào trạng thái giống như ngồi thiền này, không có chút phản ứng nào với câu hỏi của tôi. Tôi quay đầu lại, nhìn mặt cô gái kia. Cô kinh ngạc nhìn chúng tôi, mắt long lanh, đôi môi cũng có chút run rẩy. Rốt cuộc Tư Viễn cũng có phản ứng, anh xoay người lại, cũng nhìn về phía cô gái kia.

Bọn họ nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc anh cũng mở miệng.

Anh nói: "Tiểu Kết." .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.