Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 119: Chương 119: Lời hứa




【 Trần Kết nói 】

Tháng năm năm đó, tôi và Diệp Tư Viễn cử hành hôn lễ. .

Đoàn phù dâu của tôi do Uyển Tâm là người đầu tiên kí tên trong tài liệu, có hai em gái họ bên họ nội chưa lập gia đình, còn có Tiểu Chương - đồng nghiệp trong công ty. Đoàn phù rể của Diệp Tư Viễn rất là cường đại, Diệp Tư Viêm, Lưu Nhất Phong, Phùng Khiếu Hải, Thẩm Tri, còn có em trai tôi, Trần Dạ.

Trước khi kết hôn, tôi nói nhỏ với Trần Dạ: "Dù sao em cũng được coi như là người nhà mẹ của chị, sao lại đi làm phù rể của người ta rồi, cái này không phải là ăn cây táo rào cây sung ư?"

Trần Dạ cười cười với tôi, nói: "Chị thật khờ, như vậy em liền có thể đi theo tới nhà chồng chị rồi, đến lúc đó cho bọn họ nhìn một chút, Trần Kết có một em trai làm chỗ dựa, để sau này bọn họ không dám khi dễ chị!" .

Giọng điệu của nó giống như vừa nói đùa vừa nói thật, tôi liền tùy nó.

Ngày hôn lễ ở thành phố P, quả nhiên Trần Dạ đi theo một đám phù rể chen vào trong cửa nhà, kêu lớn tiếng hơn ai hết, ném bao lì xì cũng nhiều hơn ai hết.

Diệp Tư Viêm nói với nó: "Ai ai ai! Gián điệp, nói cậu đó! Thì ra cậu chính là tới giúp lấy máu chúng ta sao!"

Trần Dạ cười ha ha, nhưng tay lại không ngừng chút nào, nhét rất nhiều hồng bao nhỏ vào khung cửa, còn nói Uyển Tâm nhanh thu lấy.

Bởi vì nguyên nhân thân thể Diệp Tư Viễn, chúng tôi đều không làm rất nhiều phong tục rước dâu, ba và dì Mỹ cũng đã sớm đón nhận anh, vì vậy tất cả những bước phức tạp đều làm đơn giản, một giờ liền giải quyết cha mẹ vợ, Diệp Tư Viễn phải dẫn tôi đi tân phòng mà chúng tôi đã mua ở thành phố P rồi.

Lúc chuẩn bị ra cửa, ba có chút muốn nói lại thôi. Tôi hỏi ông sao vậy, ông không chịu nói. Vẫn là dì Mỹ kéo tôi qua một bên, nói cho tôi biết chuyện ba tôi rối rắm.

Thì ra là ở nơi này của chúng tôi, sau khi rước dâu lên xe hoa, chú rể cần phải ôm cô dâu đi qua. Trong nhà không có người ngoài, vài tập tục miễn được thì miễn, nhưng đi ra khỏi cửa nhà thì có rất nhiều hàng xóm láng giềng đang nhìn. Ba cảm giác để cho tôi tự mình đi xuống lầu lên xe hoa, sẽ có chút mất mặt.

Dì Mỹ nói: "Cũng chỉ là một phong tục, con đừng để ở trong lòng." .

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn đứng đó không xa một chút, anh cũng đang nhìn tôi, tôi thu hồi tầm mắt hỏi dì Mỹ: "Có thể cõng không? Tư Viễn có thể cõng con." .

Dì Mỹ lặng lẽ lắc đầu: "Con mặc áo cưới, nó lại không cánh tay, hành lang hẹp như vậy, cõng lên va va chạm chạm là không dễ dàng, cũng khó coi." .

Tôi rũ mắt thở dài, nghĩ tới vậy coi như xong.

Đám dâu phụ, rể phụ đã ra khỏi cửa, tôi theo phía sau Diệp Tư Viễn, quay đầu lại liếc mắt nhìn ba và dì Mỹ, phát hiện ba lại đang khóc.

Hốc mắt tôi lập tức đỏ, đúng lúc này, thân thể của tôi đột nhiên bay lên không trung, là bị người bế lên. Tôi giật mình, vội vàng ôm cổ của người nọ, ngẩng đầu lên nhìn, lại là Trần Dạ. .

Nó cũng đang cúi đầu nhìn tôi, nói: "Chị, cô dâu phải được chú rể ôm lên xe hoa, tương lai mới có thể hòa thuận vui vẻ. Em nói với anh rể rồi, em ôm giúp anh ấy. Tương lai của chị em, tuyệt đối là cực kỳ sung sướng." .

Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Tư Viễn, anh đang mỉm cười với tôi, còn nhẹ gật gật đầu.

Rốt cuộc tôi không nhịn được khóc lên, ở trong ngực em trai thân yêu nhất của tôi

Trần Dạ một đường lau mặt tôi, trước khi tôi lên xe hoa thì nó cúi đầu nhìn vạt áo trước của âu phục, nói: "Tây trang này rất quý đó, phải hơn 500 đồng đấy, bị chị làm dính đầy nước mắt với nước mũi. Phụ nữ! Aizz. . ." .

Nói xong nó liền chạy, tôi ở trong xe nhìn bóng lưng của nó, giật mình vì dáng dấp đứa trẻ nhỏ lại cao như vậy rồi. Bả vai nó rộng rãi, cánh tay có lực, cho dù là mặc tây trang giá rẻ, bộ dạng cũng rất anh tuấn.

Tôi đã sắp không nhớ nổi, đồ đần luôn núp sau mông tôi có hình dạng gì rồi.

Bữa tiệc vui, Trần Dạ uống quá nhiều. Nó say khướt níu lấy cổ áo Diệp Tư Viễn, chúng tôi cản cũng không cản được. .

Mặt của nó kìm nén đến đỏ bừng, đầu lưỡi đã lớn rồi, nó nói: "Diệp Tư Viễn! Anh! Nếu anh. . . còn dám khi dễ chị. . . chị em! Lão tử tuyệt. . . tuyệt đối không tha cho anh!" .

Đầu tôi đầy hắc tuyến, có bạn học trung học lặng lẽ hỏi tôi: "Aizz, Trần Kết, đây là tình địch của chồng cậu sao?" .

Tôi choáng: "Đây là em trai tôi!" .

Sau hôn lễ không bao lâu, Trần Dạ tham gia thi tốt nghiệp trung học. Khi điền bảng nguyện vọng, nó không có lựa chọn chỗ thành phố H của tôi và Diệp Tư Viễn, cũng không có lựa chọn thành phố quê nhà, mà là lựa chọn Nghiễm Châu xa xôi.

Nó chỉ một thân một mình ngồi xe lửa xuống nam, bắt đầu cuộc sống đại học của nó.

Lễ mừng năm mới năm thứ hai, tôi và Diệp Tư Viễn trở về thành phố P. Tôi nói với ba, tôi mang thai.

Ba rất vui mừng, tôi không ngờ, Trần Dạ càng hưng phấn hơn ba. Nó sờ sờ bụng còn nhỏ của tôi, mặt vui sướng: "Ha ha...! Em sắp làm cậu rồi!" .

Trước khi sắp sinh, Trần Dạ xin nghỉ chạy tới thành phố H từ Nghiễm Châu. Ngày nào nó cũng đợi ở bệnh viện, cho đến khi Linh Đang bình an sinh ra.

Thân thể tôi không tốt, Tư Viễn sắp xếp cho tôi ở phòng bệnh tốt nhất, còn có chị dâu Nguyệt có kinh nghiệm phong phú, y tá vây quanh tôi cả ngày. Thật ra thì người trong nhà không cần làm cái gì, nhưng Trần Dạ vẫn theo tôi ở trong bệnh viện cả ngày.

Nó đặc biệt thích Tiểu Linh Đang, động một chút là ôm lên đi tới đi lui, thậm chí còn ôm đến trong hành lang đi mấy vòng.

Cũng có rất nhiều người cho rằng nó là ba đứa bé, rất kinh ngạc nói nó còn trẻ như vậy mà sao lại kết hôn sinh con rồi, còn nói Linh Đang lớn lên giống nó.

Tên nhóc thúi sướng đến phát rồ rồi, lại có thể không phản bác, trở lại liền giống như hiến vật quý nói cho tôi biết.

"Em giỏi rồi, mấy ngày nay anh rể em đều ăn dấm. Anh ấy không ôm được bé cưng đã rất buồn bực rồi, em còn cả ngày ôm Linh Đang đi ra bên ngoài." Thừa dịp Tư Viễn không có ở đây, tôi cảm thấy cần dạy cho Trần Dạ một khóa, "Đợi chút nữa anh rể em tới, em nhớ để bé cưng lên giường nhỏ. Em ôm hoài, bé cưng đã sắp không nhận ra ba rồi." .

Trần Dạ xì mũi coi thường: "Em chỉ là thấy anh rể không ôm được mới giúp anh ấy ôm, y tá ở nơi này, mẹ em, còn mẹ chồng chị nữa. Không thể luôn để đứa bé cho phụ nữ ôm, nhất là bé trai, phải để nó nghe mùi của đàn ông, muốn để cho nó biết vì sao gọi là đàn ông, nếu không sau này biến thành ẻo lả thì làm sao bây giờ?" .

Thật không biết sao nó lại ngụy biến được như thế.

Nghỉ hè kết thúc đại học năm hai, Trần Dạ tới thành phố H ở một tháng. Khi đó Linh Đang còn chưa có tròn một tuổi, tôi và mẹ chồng ở nhà trông bé cưng, sau khi trưng cầu ý kiến của Trần Dạ, để Tư Viễn an bài nó đi A. R. thực tập.

Trần Dạ học máy tính, mặc dù không đúng chuyên ngành, nhưng cho nó vào ban tốt nhất công ty, dù sao vẫn có không ít chỗ ích lợi.

Trần Dạ bảo Diệp Tư Viễn không cần nói cho đồng nghiệp công ty nó là em vợ của anh, Diệp Tư Viễn đồng ý, vì vậy tên nhóc ngốc lại bắt đầu kiếp sống công nhân lao động đơn giản vào kỳ nghỉ hè của nó.

Trùng hợp A. R. muốn làm một buổi họp báo về sản phẩm mùa đông mới vào tháng tám, Trần Dạ rất ra sức đi hỗ trợ, thường xuyên làm thêm giờ đến đêm khuya mới về nhà.

Một buổi tối trước buổi họp báo, Tư Viễn đi tới xem hội trường một chuyến, tôi mang theo Linh Đang đi dò xét, tự nhiên cũng muốn xem một chút Trần Dạ đang làm gì?

Kết quả, tôi liền nhìn thấy nó bị mấy nữ nhân viên sai bảo làm một chút công việc dùng thể lực, leo lên leo xuống, treo cái này, trang trí cái đó, làm cho trên người bẩn hề hề, nhưng mà trên mặt lại là một nụ cười tự nhiên.

Tôi oán giận Diệp Tư Viễn: "Anh cứ nhìn họ khi dễ em của em như vậy sao!" .

Tư Viễn bật cười: "Khi dễ? Em cũng quá coi thường bản lãnh em trai em rồi, một lát em nhìn một chút rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì."

Tôi không hiểu, vừa núp vừa len lén quan sát mới phát hiện trong nửa giờ, có ba cô gái nhỏ xấu hổ đi bưng nước cho Trần Dạ, có hai cô gái nhỏ khác đi cùng đến gần Trần Dạ, còn làm bộ đưa khăn giấy lau mồ hôi cho nó. 囧 Quẫn nhất chính là, còn có một người đeo kính lịch sự đi làm quen với Trần Dạ.

Tôi híp mắt kính dò xét Trần Dạ cẩn thận, ở trong ấn tượng của tôi, nó vẫn là đứa bé thôi, sao vào lúc này lại biến thành một lam nhan họa thủy rồi hả?

Sau khi hết bận về buổi họp báo, Trần Dạ không đi làm. Mỗi ngày nó ở nhà với tôi, chuyện thích làm nhất chính là chơi với Linh Đang.

Nó thích giơ Linh Đang lên thật cao, sau đó xoay vòng vòng. .

"Vèo vèo vèo, ngồi máy bay nha!" .

Linh Đang luôn hạnh phúc đến cười ha ha. .

Trước khi lên đường đến trường học, Trần Dạ hung hăng hôn lên mặt Linh Đang, nói: "Thực ngốc, lão tử chơi với cháu cả một kỳ nghỉ hè, sao vẫn không gọi cậu chứ!" .

Tôi im lặng, Linh Đang mới hơn mười tháng thôi mà.

Chỉ là nỗi tiếc nuối này ở mùa xuân năm sau liền bị lắp đầy bằng hạnh phúc. Vào lúc này, Tiểu Linh Đang đã biết đi rồi, còn có thể nói chút lời đơn giản. Trước khi về với ông bà, tôi liền dạy thằng bé gọi cậu, đến trước mặt Trần Dạ, tên nhóc rất hăng hái, lập tức liền"cậu cậu" kêu không ngừng. .

Trần Dạ sướng đến phát rồ, liền bế Linh Đang lên, "Hôn cậu đi!" Nó nói, Linh Đang cười ngây ngô hắc hắc, "Bẹp" một cái hôn lên mặt Trần Dạ, dính nước miếng đầy mặt nó.

Lúc tán gẫu, tôi hỏi Trần Dạ: "Đồ đần, hiện tại đẹp trai như vậy, có mê hoặc đầu óc cô gái nhỏ đến choáng váng không?"

Lỗ mũi nó hướng lên trời: "Ai mà thèm!" .

"Thôi đi cậu." Tôi cười ha ha, "Năm ngoái liền quyến rũ nhiều cô gái nhỏ ở trong công ty anh rể em như vậy, ở trong đại học thì sao hả? Chị của em cũng không phải là không có học qua đại học, dáng dấp như em vậy, đám con gái phía sau mông nên có một chuỗi dài đi."

Nó dùng khóe mắt nhìn tôi: "Chị, năm đó chị chính là một trong đám con gái sau mông anh rể chứ gì?" .

"Cút á!" Tôi thẹn quá thành giận đánh nó, lại nghe được nó lẩm bẩm một câu.

"Nói gì đó?" Tôi hỏi.

Trần Dạ đỏ mặt, nói lớn tiếng: "Nói chị hung dữ, không có chút dịu dàng nào, không biết sao anh rể lại chịu được chị!"

Tôi cười hắc hắc mờ ám, thật ra thì tôi nghe rõ ràng, nó nói: "Theo đuổi một người đã phí sức như vậy, còn đâu một chuỗi chứ."

Có bát quái sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.