Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 46: Chương 46: Yêu cầu quá đáng




Edit & Beta: BTD

Đến hai giờ khuya tôi mới ngủ.

Tôi đặt báo thức lúc 6 giờ, bởi vì ngày trước ngủ được nhiều, tôi dậy không hề khổ sở.

Tỉ mỉ gấp chăn, trải lại ga giường, tôi kéo ra rèm cửa sổ, ánh nắng chiếu vào phòng.

Sau đó, tôi ra khỏi phòng, cả phòng yên tĩnh, giống như không ai ở trong đó cả.

Tôi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, buột tóc đuôi ngựa, giặt quần áo thay hôm qua rồi phơi ở ban công. Xong xuôi, tôi suy nghĩ có nên làm chút bữa ăn sáng cho mọi người hay không, nhưng nghĩ lại nếu làm vậy thì có chút tùy tiện, vì vậy tôi ngồi trên ghế salon ở phòng khách, đọc cuốn tạp chí thời trang.

Đến 7 giờ rưỡi, trên cầu thang mới vang lên tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu thì thấy mẹ Diệp Tư Viễn.

Nhìn thấy tôi, cô ấy có chút kinh ngạc: "Tiểu Kết, dậy sớm vậy sao?"

"Hôm qua cháu ngủ nhiều rồi nên buổi tối ngủ không được." Tôi vội vàng đứng lên, hỏi, "Cô có muốn cháu giúp cô làm bữa ăn sang không?"

"Cháu biết làm bữa sáng à? Được, hôm nay tết Nguyên Tiêu, cô định nấu cháo trứng và bánh trôi nước, cùng cô nấu đi."

"Vâng." Nấu cháo và bánh trôi, thật là có lòng thành.

Khi ba Diệp Tư Viễn cùng Tiểu Tư Viêm xuống lầu thì tôi đã nấu xong bánh trôi và cháo, mẹ Diệp Tư Viễn mới mua bánh quẩy về, cô ấy nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ thì nói: "Mau ăn sáng thôi, rửa mặt rồi chứ? Hôm nay cháo và bánh trôi là Tiểu Kết nấu đấy, chúng ta nếm thử như thế nào."

Tôi đỏ mặt, càng không ngừng nhìn cầu thang, chờ người kia xuống lầu.

Diệp Tư Viêm vô cùng vui vẻ, nhảy tới kéo tay của tôi nói: "Tiểu Kết, ngày hôm qua chị ngủ thật lâu, em vẫn muốn dẫn chị xem phòng em, kết quả chờ mãi mà chị vẫn không có rời giường, thật là một con heo lười!"

Mẹ Diệp Tư Viễn cau mày nói: "Tiểu Viêm, phải gọi là chị Tiểu Kết, gọi vậy có lễ phép hay không?"

Tiểu Tư Viêm chu miệng lên, chạy đến bàn ăn, ngồi xuống nói: "Con muốn ăn sạch bánh trôi chị Tiểu Kết nấu, một ít cũng không chừa lại cho anh, ai bảo anh chưa ngủ dậy, anh cũng là một con heo lười!"

". . ." Tôi hết ý kiến, thật sự không cách nào tưởng tượng nỗi Tiểu Quỷ Diệp Tư Viêm này nghe lời, hiểu chuyện, đáng yêu, khéo léo ở đâu như lời Diệp Tư Viễn nói.

Mẹ Tư Viễn lau tay nói: "Đúng vậy, Tiểu Viễn tại sao còn chưa xuống? Tiểu Kết, cháu lên gọi nó thử xem, bình thường nó không khóa cửa."

Đây là lời tôi muốn nghe nhất! Đáp một tiếng rồi chạy lên lầu.

Chạy đến lầu ba, tôi gõ cửa phòng Diệp Tư Viễn một cái, thấy không có động tĩnh gì, tôi liền mở cửa đi vào, thấy anh đang nằm ngủ sấp ở trên giường. Trong phòng máy điều hòa mở rất nóng, anh không mặc áo, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót, chỉ che đắp ngang hông, từ ngực trở lên và hai cái chân dài đều lộ ra ngoài.

Tôi đi tới, ngồi ở bên giường, vỗ lưng của anh, kêu: "Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, dậy thôi."

"Hả?" Anh hé mắt, xoay người, mở mắt nhìn tôi, lập tức nở nụ cười, "Tiểu Kết. . . Anh nằm mơ thấy em tới nhà anh, anh vẫn cho là mơ thôi, nên không muốn tỉnh lại, thì ra là. . . em tới thật."

"Đồ ngốc!" Tôi nắm chặt lấy bờ vai của anh, giúp anh lật người, để cho anh ngồi dậy, nói, "Mau dậy đi, hôm nay em giúp mẹ anh làm bữa sáng, anh không đi ăn thì Diệp Tư Viêm sẽ ăn sạch đấy."

"Ừ." Anh vội vàng mặc áo quần, ngồi ở trên giường nhấc chân khom lưng mặc áo, nút áo đều không mở, trực tiếp mặc vào.

Sau đó, anh lại kẹp quần ngủ, ngậm lấy cái gậy, vừa mặc anh vừa đứng lên, giật giật bả vai, lắc lắc người làm hai tay áo rủ xuống hai bên.

"Tốt rồi." Anh ngẩng đầu cười, rồi đi vào phòng tắm. Tôi đã nhìn anh mặc quần áo vô số lần, sớm đã quen, chỉ là lần này, tôi lại gọi anh lại.

"Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?" Anh nghi ngờ hỏi tôi.

Tôi đi tới trước mặt anh, giúp anh cài mấy nút áo tối hôm qua bị tôi mở ra, chắc là anh quên.

"Anh cứ như vậy xuống lầu sao? Đồ điên." Tôi cười anh.

"Không có chú ý, là kiệt tác của em mà." Anh cúi đầu hôn trán tôi, nói, "Em đi xuống trước đi, nói là anh rửa mặt xong thì xuống ngay."

"Được, em chừa cho anh chút bánh trôi, em trai anh có khẩu vị khá tốt đấy."

Năm người chúng tôi cùng nhau ngồi quanh bàn ăn, ăn bánh trôi gặm bánh quẩy, Diệp Tư Viễn dùng đũa gắp bánh quẩy, từng miếng từng miếng một ăn rất ngon lành.

Diệp Tư Viêm ăn toàn bộ 10 cái bánh trôi, sau đó thõa mãn nói: "Tiểu Kết, chị nấu ăn ngon thật đấy!"

Diệp Tư Viễn dùng dưới bàn chân trái nhẹ đá chân Diệp Tư Viêm, nói: "Ngày hôm qua nói gì với em em quên rồi sao?"

"Không phải anh cũng gọi chị ấy là Tiểu Kết sao? Em là em trai anh, nên cũng có thể gọi như vậy."

"Chị ấy lớn hơn em, cô em không có dạy em phải biết lễ phép sao?"

"Anh cũng lớn hơn chị ấy, tại sao chị ấy không gọi anh là anh Tư Viễn? Tại sao anh không gọi chị ấy là em Tiểu Kết?" Tiểu Quỷ còn rất lí lẽ.

Diệp Tư Viễn nghe nó nói xong cũng không biết đáp lại ra sao, tôi nói: "Ai nói chị không gọi , chị thường gọi anh Tư Viễn là anh đó, có đúng không anh Tư Viễn?"

"Đúng vậy! Em. . . Tiểu Kết" Diệp Tư Viễn quệt miệng, thật là giống như đứa bé.

Ba Tư Viễn đột nhiên ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: "Ừm. . . em Văn Linh, có thể giúp anh múc thêm chén cháo không? Cám ơn. Còn nữa, con trai Tư Viễn, con trai Tư Viêm, hai con yên tĩnh cho ba một chút , nhất là con, con trai Tư Viêm, nếu con không chịu gọi chị Tiểu Kết là chị thì tiền mừng tuổi năm nay của con sẽ bị ba tịch thu toàn bộ!"

Oa! Tôi rốt cuộc cảm nhận được ba Tư Viễn đúng là dí dỏm ngầm.

Mẹ Tư Viễn không nhịn được bật cười, nhận lấy chén ba Tư Viễn đi vào phòng bếp, Tiểu Tư Viêm tiu nghỉu cúi đầu xuống, bất đắc dĩ nói: "Con biết rồi."

Diệp Tư Viễn hài lòng ăn bánh trôi, còn cười cười với tôi, lộ ra má lúm đồng tiền cùng hàm răng trắng.

Sau bữa ăn sáng, tôi đi mua sắm với mẹ Diệp Tư Viễn, tôi rất muốn Diệp Tư Viễn cùng đi, nhưng mà anh mẹ không nói, anh cũng không mở miệng, tôi cũng biết ý mà không nói, tôi cảm thấy Diệp Tư Viễn muốn để cho chúng tôi đi với nhau.

Từ xưa tới nay, mẹ chồng nàng dâu là vấn đề rất khó giải quyết, mặc dù tôi cùng mẹ Diệp Tư Viễn gặp mặt cho tới bây giờ coi như vui vẻ, mà tôi cảm giác cô ấy là một người đặc biệt nghiêm khắc, chính là loại trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra. Còn tôi là hoàn toàn ngược lại, cho nên nếu tôi đấu với mẹ Diệp Tư Viễn, aizzz. . . người thua nhất định là tôi.

Chúng tôi đi dạo hơn một giờ, tôi không dám có bất kỳ ý kiến gì, cô ấy lấy áo len, áo khoác đặt lên người tôi nhiều lần, trong chốc lát là có thể chọn lựa quần áo thích hợp với tôi. Tôi âm thầm bội phục, nghĩ thầm người làm về thời trang quả nhiên có ánh mắt thẩm mỹ rất tốt, xem ra, Diệp Tư Viễn cũng ảnh hưởng từ gia đình rất lớn.

Cuối cùng, tôi mặc thử một cái áo len màu hồng, phía dưới là quần jean bó sát người cùng với đôi giày màu cà phê. Quần áo thiết kế cũng rất đơn giản, nhưng là màu tươi sáng khiến tôi có vẻ rất tươi trẻ. Mẹ Tư Viễn đứng ở sau lưng tôi, vừa nhìn vào gương, vừa giúp tôi sửa sang lại mũ, nói: "Thật là đẹp, đúng là trẻ tuổi, Tiểu Kết, cháu thật xinh đẹp."

Tôi ngẩng đầu lên, đứng thẳng lại, cảm giác mình cũng rất tốt, tôi nhìn mẹ Diệp Tư Viễn bên cạnh trong gương, thật lòng nói: "Cô cũng rất đẹp, rất có khí chất."

Cô ấy nở nụ cười, đẩy vai tôi, nói: "Vậy thì mua một bộ này đi, cháu thích là tốt rồi."

Ở quầy thu tiền tôi mới biết bộ quần áo này có giá gần 4000 tệ, tôi kinh ngạc đến cằm cũng muốn rớt xuống, nhưng mà tôi lại cũng không dám nói gì. Tôi biết rõ, tối nay, tôi lấy thân phận bạn gái Diệp Tư Viễn có mặt, tôi không thể làm nhà bọn họ mất thể diện. Mặc dù nhận quà tặng đắt giá của mẹ anh như vậy, tôi cảm thấy rất không tốt, cũng có khó chịu một chút, nhưng tôi có thể làm gì đây? Chẳng lẽ muốn trước mặt mẹ anh thể hiện sự kiêu ngạo của mình sao? Chẳng lẽ tôi mặc một bộ áo quần tuỳ tiện đi cùng bọn họ sao?

Đó không phải là khí phách, đó là ngu xuẩn.

Chỉ là tôi vốn cho là chuyện đến đó là chấm dứt rồi, không ngờ trên đường trở về nhà Diệp Tư Viễn, mẹ anh lại thỉnh cầu tôi. Đúng vậy, là thỉnh cầu cầu.

Cô ấy lái xe, trong xe chỉ có hai người chúng tôi.

Ở một ngã tư lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô ấy đột nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Kết, tối hôm nay, cô có một yêu cầu quá đáng đối với cháu, có lẽ cháu không hiểu, nhưng xin cháu yên tâm, cô cũng không có ý tứ gì khác."

Tôi không hiểu lắm: "Cô nói đi, có thể thì cháu nhất định làm được."

Cô ấy nở nụ cười, nói: "Vậy thì cô nói thẳng, tối nay đến nhà ông Tiểu Viễn, phần lớn thân thích đều là rất dễ chung sống, nhưng nếu như có người nào tới hỏi hoàn cảnh gia đình của cháu thì cô hi vọng, cháu có thể nói uyển chuyển một chút."

Tôi ngây ngẩn cả người, cũng không cười nổi nữa.

Tôi hỏi: "Cô, cái gì gọi là nói uyển chuyển một chút?"

"Tiểu Kết, cô hi vọng cháu không hiểu lầm, cô tuyệt đối không phải là ghét bỏ cháu, cô rất thích cháu, hơn nữa cũng nhìn ra được cháu là cô gái rất tốt, đối với Tiểu Viễn là thật lòng, Tiểu Viễn cũng rất thích cháu, cho nên cô cũng phải suy tính kĩ nên nói với cháu như thế nào. Cháu là một cô gái đơn thuần, nhưng mà bên họ hàng thân thích cũng không đơn giản như vậy, cô chỉ có thể nói như thế, coi như cô thỉnh cầu cháu, tất cả đều vì muốn tốt cho Tiểu Viễn, cháu có thể hiểu không?"

Thâm sâu như vậy, khó hiểu như vậy, tôi làm sao hiểu đây?

Nhưng có mấy điểm tôi hiểu, mẹ Diệp Tư Viễn nói cô ấy yêu thích tôi, cô ấy nói biết tôi đối với Diệp Tư Viễn là thật lòng, cô ấy nói là vì Diệp Tư Viễn, mặc dù không biết những lời này là thật hay giả, nhưng tôi lựa chọn tin tưởng đó là thật.

Tôi nói: "Cô, cô có thể nói cho cháu biết, cuối cùng là nên làm như thế nào, nói thế nào? Cô nói như vậy, thật sự là. . . cháu không hiểu rõ lắm."

Cô ấy nắm hai tay lái, trầm ngâm một chút: "Nói như thế, nếu có người hỏi gia đình cháu ra sao, công việc cha mẹ, cô hi vọng cháu có thể giấu giếm, hoặc là tìm ra phượng diện tốt để nói. Cái này chắc cháu biết được."

"Nhưng Diệp Tư Viễn, anh ấy. . . không thích cháu nói láo."

Mẹ anh nở nụ cười: "Cái này cháu yên tâm, nếu như thật sự có người hỏi cháu vấn đề này, cháu trả lời ra sao, Tiểu Viễn đều sẽ hiểu."

". . ." Tôi trầm mặc.

Cô ấy còn nói: "Tiểu Kết, cô nói với cháu lần này tuyệt đối không phải ghét bỏ cháu cái gì, chỉ là trong gia đình cô, có một số việc cháu còn chưa hiểu rõ. Cô cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hi vọng là cháu có thể đồng ý với cô, còn nữa, cô nói những lời này với cháu, hi vọng cháu không nói cho Tiểu Viễn biết."

Cô ấy thậm chí cũng không có nói, tôi không đồng ý cũng được, căn bản là không cho tôi từ chối.

Tôi đột nhiên cảm rất buồn bực, rất buồn bực, rất buồn bực, rất buồn bực, buồn bực làm cho tôi không thở nổi, cảm thấy rất nóng, thật sự muốn mở cửa sổ xe ra để gió thổi cho đầu óc thanh tỉnh lại.

Tôi bắt đầu hối hận mình đã chạy tới thành phố D, bắt đầu hối hận đồng ý đi tới nhà ông Diệp Tư Viễn, bắt đầu hối hận đồng ý ra ngoài mua quần áo với mẹ anh, thậm chí bắt đầu hối hận khi đã gây gổ với ba.

Tôi nghĩ đến nhà tôi, ba của tôi, dì của tôi, Trần Dạ của tôi, bọn họ đều là những người bình thường, bọn họ không giết người, không phóng hỏa, mặc dù bọn họ thô tục, nhưng vẫn là những người thiện lương, chăm chỉ làm việc để nuôi gia đình.

Nhưng bây giờ, ở trước mặt mẹ bạn trai tôi, tôi lại bởi vì bọn họ thân phận thấp kém mà vội vã đồng ý một chuyện, tối nay, tôi và bọn họ tạm thời không có quan hệ, trở thành một cô gái xinh đẹp, gia thế bí ẩn.

Môn đăng hộ đối, lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý nghĩa cái cụm từ này.

Tôi đột nhiên bởi vì người thân của mình mà cảm thấy uất ức.

Nhưng mà tôi không có lựa chọn nào khác.

Đáng buồn chính là Diệp Tư Viễn vẫn không biết được sự tình, tôi nhăn mày nghĩ, khi Diệp Tư Viễn nghe tôi nói láo, anh nghĩ tôi như thế nào?

Nghĩ thật lâu, cuối cùng, tôi vẫn đồng ý với cô ấy.

Trở lại nhà Diệp Tư Viễn, ăn cơm trưa xong, tôi trở về phòng khách thay áo quần.

Hôm nay là chủ nhật, ba ở nhà, tôi gọi điện thoại về, là Trần Dạ nhận.

"Chị! Chị!" Nghe được giọng nói vui vẻ của nó vui vẻ âm thnh, lại nghĩ đến lời mẹ Tư Viễn nói với tôi, trong lòng tôi liền có chút chua chua.

"Đồ đần em đang làm gì?"

"Đang làm bài tập, sẽ đi học ngay. Chị tới trường học rồi sao?"

"Ừ."

"Chị, sau khi chị đi thì tuyết rơi rồ, đã mấy ngày rồi, sáng sớm hôm nay mới ngừng, em định tôi đi xem hội đèn lồng, nhưng ba mẹ cũng không chịu đi với em, nói là quá lạnh, nếu chị ở đây thì tốt biết mấy."

"Sang năm nhất định chị sẽ đi với em."

"Chỗ của chị có lạnh hay không? Chị phải mặc nhiều quần áo một chút, ở đó cũng có không khí ấm, cẩn thận kẻo bị cảm."

Tôi cảm thấy rất ấm áp, đồ đần thật sự là đã trưởng thành, đã học được cách quan tâm người khác.

"Chị biết rồi, chị đã lớn, đúng rồi, ba có ở đó không?"

"Dạ có."

"Em nói ba nghe điện thoại đi."

Một lát sau, tôi liền nghe được giọng nói của ba: "Alo."

"Ba." Mới nói một tiếng, tôi đột nhiên xúc động đến rơi nước mắt, cố gắng mới nhịn được.

"Tới trường rồi sao?"

"Vâng. Ba… tết Nguyên Tiêu vui vẻ."

". . ." Tôi nghe thấy ba thở dài, nói, "Một mình con ở trường học, phải tự chăm sóc mình thật tốt. Còn nữa, ba xem dự báo thời tiết, thanh phố H có tuyết, con đi bộ cẩn thận kẻo té, mặc nhiều quần áo một chút."

"Con biết rồi, ba đừng lo lắng."

"Con. . ." Ba dừng một chút, còn nói, "Người kia trở về trường học chưa?"

"Còn chưa."

"Tiểu Kết, lời ba nói với con, chính là vì con mà suy nghĩ, ba cũng là vì con, thân thể người kia, các con không thể nào ở cùng nhau, chia tay sớm một chút đối với ai cũng tốt."

"Ba, bây giờ không nói chuyện này được không? Thân thể anh ấy không tốt, nhưng anh ấy thật sự là một rất người ưu tú, đối với con cũng rất tốt."

Ba lại có chút tức giận, nói: "Tóm lại, ba sẽ không đồng ý. Bây giờ con ở trường học, ba cũng không xen vào nữa… con hãy tự suy nghĩ thật kỹ, ở cùng với anh ta, về sau con sẽ nếm mùi đau khổ! Không nói nữa, cúp máy."

Tôi còn chưa trả lời, ba đã cúp điện thoại.

Tôi ngơ ngác ngồi một hồi thì nghe được giọng Diệp Tư Viễn ngoài cửa: "Tiểu Kết."

Tôi quay đầu lại nhìn anh, anh cũng đã mặc xong áo quần, đi tới ngồi bên cạnh tôi, nói: "Sao thế?"

"Không có gì, em mới gọi điện thoại cho ba."

"Anh có nghe thấy." Anh cúi đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, "Có phải em lại vì anh mà cãi nhau với ba hay không?"

"Không có." Tôi tựa đầu trên bả vai anh, kéo qua ống tay áo của anh nắm thật chặt ở trong tay, nói, "Tư Viễn, cho ba em một chút thời gian, ông sẽ hiểu."

"Ừm."

Thật ra thì tôi rất lo lắng.

3 giờ chiều, năm người chún tôi lên đường đi đến nhà ông bà nội Diệp Tư Viễn.

Mẹ Tư Viễn lái xe, còn ba anh ngồi ở ghế phụ, tôi, Diệp Tư Viễn và Diệp Tư Viêm ngồi ở ghế sau.

Chúng tôi không đi bằng chiếc thương vụ mà đi bằng một chiếc Nissan. Mẹ Tư Viễn vừa lái xe vừa nói: "Mấy ngày nay chú Tào bận chết đi được, mỗi ngày đi tới đi lui ở xưởng, trạm xe lửa, bến xe để chở công nhân về nhà máy."

Ba anh cười: "Nếu chú Tào lái xe thì cái xe này chúng ta ngồi không đủ rồi, hôm nay có thêm nhiều hơn một người mà."

Diệp Tư Viễn nghe nói xong thì hơi nở nụ cười, tôi ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy bắp chân trái anh cọ xát bắp chân phải tôi, còn chớp mắt nhìn tôi.

Tôi không cười được, tôi khẩn trương và không được tự nhiên, Diệp Tư Viễn đoán chừng không nhìn ra cái gì, cúi đầu nói bên tai tôi: "Đừng sợ, em hôm nay rất đẹp, ông bà anh nhất định sẽ thích em."

Tôi nở nụ cười, gật đầu một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến một vùng ngoại ô ở thành phố D, tôi mới biết, cái gì gọi là khu biệt thự chân chính.

Khu biệt thự kia dựa vào núi mà xây, chung quanh đầy cây cối, chỉ là bây giờ là mùa đông nên có chút trơ trụi, nhưng tôi có thể tưởng tượng vào mùa hè thì nơi này sẽ có không khí trong lành như thế nào.

Tôi nhìn khu biệt thự từ chân núi vẫn kéo dài đến giữa sườn núi, trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh, nhớ tới lời mẹ Diệp Tư Viễn nói, tôi nghĩ sẽ có người nào tới hỏi về gia đình của tôi? Người ở đây còn có thể hứng thú với cái gì? Hơn nữa, tôi cần nói uyển chuyển như thế nào mới có thể làm bọn họ hài lòng?

Xe đi đến một tòa nhà, chúng tôi xuống xe, mẹ Diệp Tư Viễn lái xe đến bãi đỗ, tôi lo lắng đi theo Diệp Tư Viễn.

Ba Tư Viễn bấm chuông cửa, cửa lập tức mở ra, một bé gái tầm 2 tuổi lao ra, bước chân không vững, lảo đảo chạy tới, vẻ mặt vui mừng.

"Hoan Hoan." Diệp Tư Viễn cười ngồi chồm hổm xuống nhìn cô bé.

"Câu!" Cô bé ngọng nghịu gọi, hai tay mập mạp sờ mặt Diệp Tư Viễn, lại nghiêng đầu hướng vào cửa kêu, "Mẹ! Mẹ! Mở cửa!"

Một cô gái tóc ngắn xinh đẹp chạy ra: "Xin lỗi xin lỗi, chú hai, để cho mọi người đợi lâu rồi."

Cô ấy mở cửa, mẹ Tư Viễn cũng vừa đi tới, cùng chúng tôi đi vào.

Cô gái tóc ngắn ôm lấy Hoan Hoan, nhìn tôi cười cười, nói: "Chú hai, thím hai, cô gái này. . . có phải là con dâu của hai người không?"

Ba mẹ Diệp Tư Viễn cười lớn lên.

Tôi đỏ mặt, hận không thể trốn sau lưng Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn lại khom người một cái, dùng vai trái đẩy tôi đến bên cạnh anh, anh nói với cô gái kia: "Tư Dĩnh, em giới thiệu với chị, đây là bạn gái em, Trần Kết. Tiểu Kết, đây là là chị họ của anh, Diệp Tư Dĩnh."

Tôi cười nói: "Chào chị Tư Dĩnh."

"A a, chào em chào em, Tư Viễn em không tồi nha, tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, là cố ý chọc giận chị là người đã kết hôn đúng không hả? Hoan Hoan, gọi mợ đi." Cô ấy đùa với cô bé trong lòng, tiểu nha đầu lập tức ngọt ngào gọi: "Mợ!"

Tôi lung túng, cười kéo vạt áo Diệp Tư Viễn.

Anh bật cười, nói: "Thế nào? Làm mợ không quen sao? Tư Viêm cũng là cậu nhưng Hoan Hoan lại thích gọi là anh, còn anh thì nó lại gọi là cậu."

Chào hỏi xong, chúng tôi đi vào phòng, tôi nghe thấy Diệp Tư Viễn hỏi Diệp Tư Dĩnh: "Anh đến chưa?"

"Chưa, chị mới gọi điện thoại, bọn họ đang đi trên đường."

"Xe lăn của anh đã sạc pin chưa?"

"Yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong hết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.