Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 100: Chương 100: Con có quà muốn tặng cho chú… 2




Chị Triệu nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi, giọng nói của Trường Hoan hơi nghèn nghẹn. Chết thật, sao chị vô ý quá, tại chị đây mà, sao mà ngốc thế, chắc chắn là vì ngày hôm qua chị không nói với cô chuyện bó hoa là do ông chủ tặng nên bọn họ mới cãi nhau.

Chị Triệu nghĩ vậy, đi mấy bước đến cạnh Tống Hằng, cẩn thận nói, “Anh này, anh trợ lý, có thể giúp tôi một chuyện nhỏ hay không?”

Tống Hằng nhìn chị ấy, “Nói đi.”

“Có thể tiết lộ một chút lịch trình của ông chủ không?”

Tống Hằng lạnh lùng, “Không thể.”

Chị Triệu chậc một tiếng, nhịn không được trợn trắng mắt, “Keo kiệt.”

“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Tống Hằng trực tiếp bỏ đi, chị Triệu nhìn theo bóng dáng anh ta, không khỏi lắc đầu, hèn gì không có bạn gái, đàn ông như vậy, xứng đáng độc thân cả đời.

—————————————

Trường Hoan trở lại huyện nhỏ, vừa đến cửa, Đâu Đâu đã từ trong phòng chạy ra, trực tiếp nhào vào trong lòng cô.

“Hoan hoan, mẹ đã về rồi!” Giọng nói non nớt của Đâu Đâu vô cùng cao hứng.

“Đúng vậy, về nhà thăm con, hình như bảo bối nhỏ của mẹ lại cao thêm một chút rồi…” Trường Hoan khẽ hôn một cái lên gương mặt Đâu Đâu, khom lưng bế cậu lên, gương mặt mũm mĩm của cậu bé cũng béo lên không ít, tròn tròn càng thêm đáng yêu.

“Đó là bởi vì ông làm cơm rất ngon, cho nên con mới cao lên.” Đâu Đâu đắc ý, Trường Hoan nhịn không được véo gương mặt phúng phính của cậu, “Đâu Đâu của chúng ta giỏi quá!”

Trường Hoan ôm Đâu Đâu vào phòng, bỏ hành lý xuống, ông Trịnh còn đeo tạp dề bưng đồ ăn, vẻ mặt phúc hậu nhìn Trường Hoan, “Về rồi sao? Chú vừa nấu cơm xong… cháu mau rửa tay rồi tới ăn cơm…”

Nhìn ông Trịnh vui vẻ như vậy lại đi lại tự nhiên thì chắc mấy vết thương từ vụ bị người của Nhiếp Tuân đánh lành rồi, Trường Hoan không khỏi nở nụ cười, “Dạ, chú Trịnh, cháu tới ngay…”

“Trường Hoan đã về rồi sao? Ái chà, vừa lúc chú Trịnh có làm món con thích…” Thẩm Bội Nghi vô cùng vui mừng, xoa xoa tay cười nói.

Trong nhà tức khắc náo nhiệt lên.

Trong lúc ăn cơm trưa, Trường Hoan vẫn luôn lén lút quan sát ông Trịnh cùng mẹ cô, gương mặt Thẩm Bội Nghi biểu lộ sự hạnh phúc không hề che giấu, nhìn bà là cô biết trong khoảng thời gian này bà sống rất vui vẻ, hơn nữa ánh mắt lúc ông Trịnh nhìn về phía mẹ cô lộ rõ sự yêu thích thật lòng, có che cũng không thể giấu được…

“Trường Hoan à, lần này được ở mấy ngày?” Thẩm Bội Nghi cũng đã lâu không được gặp con gái mình, lần này trở về, bà cảm thấy con gái mình gầy đi không ít.

“Ngày mai đi rồi, lát nữa con đưa Đâu Đâu ra ngoài chơi một lúc.” Trường Hoan dẫn Đâu Đâu ra ngoài, để Thẩm Bội Nghi có thể cùng ông Trịnh ở riêng một lúc, tâm sự với nhau.

“Nhanh như vậy sao…” Thẩm Bội Nghi có chút luyến tiếc, bao nhiêu lâu rồi không được gặp cô mà vừa về đã phải đi ngay thế này.

“Đóng phim bận lắm, mẹ cũng biết mà.” Trường Hoan nói, lấy ra từ trong túi xách một số tiền đưa cho Thẩm Bội Nghi, “Mẹ, chiều nay mẹ và chú Trịnh cùng nhau ra ngoài dạo phố đi, mua ít quần áo mới…”

Thẩm Bội Nghi cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lắc đầu không chịu nhận tiền của con gái, “Quần áo này còn có thể mặc…”

“Bộ này đã mặc nhiều năm rồi, dù mẹ có suốt ngày chăm sóc cho Đâu Đâu thì cũng phải chăm chút cho bản thân mình chứ…” Trường Hoan kiên quyết đưa tiền cho Thẩm Bội Nghi, Thẩm Bội Nghi nhất định không chịu nhận.

Ông Trịnh ngồi bên cạnh nói, “Con cái hiếu thảo thì bà cũng đừng từ chối, bà không nhận, con bé buồn đấy…”

Nghe ông nói vậy Thẩm Bội Nghi mới đồng ý, bà cầm lấy tiền bỏ vào trong túi, Trường Hoan liền vội vàng kêu bà và ông Trịnh ra ngoài dạo phố.

Đâu Đâu giống như cái đuôi nhỏ quấn lấy Trường Hoan, chạy trước chạy sau đi theo cô, còn không quên hỏi, “Hoan hoan, sao mẹ không về nhà cùng chú? Con có quà muốn tặng cho chú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.