Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 17: Chương 17: Gặp nhau lần nữa (1)




Trong quá trình quay phim một tháng này, để đóng tốt vai diễn, cô lẽo đẽo theo chỉ đạo võ thuật của đoàn phim để học cưỡi ngựa, cách đánh võ, thậm chí bây giờ cô múa đao cũng ra dáng ra hình…

Đạo diễn cũng rất hài lòng với kỹ thuật diễn của cô, lần nào quay cảnh của cô hầu như chỉ quay một lần là xong. Nhưng thế thì sao? Giờ cô vẫn bị người ta hủy vai chẳng chút lưu tình.

Đơn giản thôi, Nhiếp Trường Tình có cái ô là Nhiếp Tuân, cái ô đó lớn quá mà, lớn đến mức cô ta nghênh ngang chen chân, vênh váo cướp mất vai diễn vốn thuộc về cô.

Trường Hoan đỏ bừng cả mắt, cô nhìn về phía trường quay, lúc này, diễn viên đóng thế cho Nhiếp Trường Tình đang ngồi trên lưng ngựa, áo choàng đỏ tươi tung bay trong gió, thanh đao dài vung lên vung xuống, mỗi một lần đều có đầu địch rơi xuống, máu vẩy ra làm người hoa cả mắt, máu bay đầy trời. Bản thân Nhiếp Trường Tình ấy hả? Đang ngồi dưới ô che nắng, uống đồ uống mát lạnh, nhàn nhã thoải mái nghe trợ lý đọc lời thoại.

“Trường Hoan à, thôi, chúng ta về đi…”

Người quản lý khuyên cô đi về.

Ngồi trên xe, chị Triệu cầm lấy tay cô bắt đầu nói không ngừng, “Trường Hoan, em cũng nên nghĩ lại đi, đừng suốt ngày vùi đầu vào diễn nữa, có ích lợi gì đâu? Mất vai diễn này đáng tiếc thật đấy, chắc chắn nó sẽ nổi lắm. Nói thật, em mà nghĩ thoáng một chút, khéo đưa đẩy một chút thì đã chẳng phải lăn lộn mãi với mấy vai nữ thứ ba bốn rồi… Tối nay có một tiệc giao lưu, em tốt nghiệp học viện điện ảnh B đúng không? Chủ tiệc là phó chủ nhiệm của học viện này, người tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới. Em về nhà trang điểm một chút, sáu giờ chị sẽ bảo lái xe tới đón em…”

Quản lý sợ Trường Hoan lắc đầu cự tuyệt, không đợi cô nói gì lại mở miệng nói, “Nếu em còn muốn diễn những vai mà em thích thì em bắt buộc phải tham gia mấy bữa tiệc kiểu này. Chị nói cho em biết, ngay cả hai đại hoa đán tên Băng Băng mà vẫn phải đi tới những bữa tiệc như thế này thì em lại tính cái gì? Trường Hoan à, em là một hạt giống tốt nhưng nếu em không chịu nắm bắt cơ hội thì sớm muộn gì cũng chết khô mà thôi…”

6h tối, Trường Hoan cầm một thỏi YSL tô lên môi.

Trường Hoan mặc một chiếc váy đen hở lưng với hai đường dây mảnh treo trên vai, đây là chiếc váy sexy nhất mà cô có trong tủ đồ, cô đi một đôi giày cao gót đế nhọn, mái tóc dài xõa tung trên vai, khuôn mặt trái tim nhỏ nhắn, hai má phớt hồng, ánh mắt như biết nói. Chà, chỉ trang điểm một chút mà khác xa với ngày thường rồi.

Có người, giống như một chiếc hộp đựng châu báu có vẻ ngoài không bắt mắt, chỉ có mở chiếc hộp đó mới biết nó chứa đựng những viên ngọc đẹp đẽ và quý báu như thế nào.

Chỉ có điều, có rất nhiều người chỉ biết xem mặt mà bắt hình dong, nhìn thấy chiếc hộp bình thường liền quay đầu rời đi ngay.

Trường Hoan cầm túi xách, cô chỉnh trang lại lần cuối rồi mới đi xuống.

Lái xe là một anh chàng còn rất trẻ, vừa thấy cô bước ra liền không nhận ra cô. Trường Hoan bước lên xe mà anh chàng vẫn còn ngây ra như phỗng, mặt đỏ bừng bừng. Bình thường Trường Hoan đều ăn mặc vô cùng đơn giản, không trang điểm, mặc dù lái xe cho cô lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô trang điểm đẹp như thế này.

“Chị Trường Hoan, chị trang điểm như thế này trông đẹp lắm. Nếu ngày thường mà chị cũng thế thì em khẳng định với chị, cả giới giải trí này sẽ nổ tung luôn, em thấy chị còn đẹp hơn cả Bách Anh, ảnh hậu năm nay ấy chứ.”

Trường Hoan có chút thẹn thùng nói lời cảm ơn. Xe vừa lăn bánh vào câu lạc bộ với đèn đuốc sáng trưng thì Trường Hoan bắt đầu khẩn trương, hình như váy ngắn quá, hình như phần lưng lộ ra quá nhiều,… biết thế thì cô mặc kín đáo hơn một chút cho xong…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.