Đâu Đâu ôm lấy cổ Giang Thiếu Huân, vui mừng hôn “bẹp” một cái lên mặt anh, “Cảm ơn chú, chú tốt quá, cháu thích chú nhất.”
Từ thích nhất này làm Giang Thiếu Huân cười khẽ ra tiếng, anh sờ sờ đầu Đâu Đâu, cúi xuống nhìn vào hai mắt trong suốt của nhóc con, “Vì sao lại thích chú? Chúng ta mới gặp mặt có hai lần…”
Đâu Đâu nghiêng đầu, tay nhỏ nắm lấy cằm mình, nghĩ ngợi một lúc, giơ tay lên hưng phấn nói, “Bởi vì chú sẽ kể chuyện cổ tích cho Đâu Đâu, còn đồng ý đến thăm Đâu Đâu nữa!”
Sự yêu thích của trẻ con có đôi khi chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Giang Thiếu Huân ôm Đâu Đâu vào nhà, trong nhà rất sạch sẽ, tuy rằng hơi giản dị nhưng làm cho người ta có cảm giác an tâm và ấm áp.
“Trường Hoan đâu?”
Đâu Đâu chỉ phía phòng ngủ, ý bảo anh nói nhỏ một chút, sau đó xoay người tụt xuống, “Chú, cháu đi lấy quà nhỏ cho chú.”
Trong lúc Đâu Đâu đi lấy quà, Giang Thiếu Huân tới trước cửa phòng Trường Hoan, khẽ đẩy cửa ra, thấy Trường Hoan đang nhắm chặt mắt nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ đau đớn và kháng cự, giống như gặp phải ác mộng, nước mắt lăn dài trên má.
Giang Thiếu Huân hơi nhíu mày, nhẹ chân bước tới, anh đứng bên giường, cúi người, vươn tay lau nước mắt trên mặt Trường Hoan, nhưng khi ngón tay vừa mới đụng vào gò má cô, chợt nghe thấy Trường Hoan trong lúc ngủ mơ hoảng sợ kêu lên thảm thiết, “Không, không cần…”
Trường Hoan giật mình tỉnh giấc, hai tay nắm chặt lấy chăn trên người mình, cả người run rẩy, ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn một giọt máu, mắt mở to vì sợ hãi, thở phì phò…
Ngẩng đầu thấy Giang Thiếu Huân làm cô ngây ra, không rõ đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ, thấy tay anh đang vươn ra giữa không trung, Trường Hoan theo bản năng rụt người lại, lui về phía sau…
Giang Thiếu Huân chậm rãi thu tay về, hành động theo bản năng này của Nhiếp Trường Hoan thể hiện nỗi sợ của cô đối với anh trong tiềm thức.
“Hoan Hoan, Hoan Hoan…” Đâu Đâu ở bên ngoài nghe được tiếng Trường Hoan hét, vội vàng chạy vào, nhóc con nhảy lên giường, cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy Trường Hoan, giọng nói non nớt mềm mại vang lên bên tại Trường Hoan, “Đừng sợ đừng sợ, Hoan Hoan không sợ, chỉ là ác mộng, đừng sợ…”
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Đâu Đâu, còn có cánh tay nhỏ bé mềm mại kia nhẹ vuốt trên lưng mình, Trường Hoan vươn tay ôm lấy Đâu Đâu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô mơ thấy chuyện cô sinh Đâu Đâu bị người ta tung ra, sau đó Đâu Đâu bị người mang đi, nói rằng cô đã vi phạm hợp đồng lúc trước, cô liều mạng giữ chặt Đâu Đâu, Đâu Đâu khóc tê tâm phế liệt, nhưng vẫn bị người bắt rồi nhét vào trong xe, mà cô đuổi theo xe, bị ngã đến mặt mũi bầm dập, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đâu Đâu bị mang đi…
Trường Hoan nhịn không được cắn chặt răng, mặc kệ thế nào, cô cũng không thể thừa nhận chuyện Đâu Đâu là do cô sinh ra, về phần vết sẹo trên bụng bị Giang Thiếu Huân phát hiện - cô có nên đi bệnh viện làm giấy khám bệnh giả hay không?
Cô buông Đâu Đâu ra, lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi, làm cho cảm xúc của mình bình phục lại, mới ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Giang Thiếu Huân, “Anh tư, sao anh lại tới đây?”
Giang Thiếu Huân đứng bên giường, khuôn mặt anh tuấn không hiện lên gợn sóng nào, nghe cô hỏi, lúc này anh mới nâng mắt thản nhiên liếc Trường Hoan một cái, châm chọc nói, “Không phải em xúi Đâu Đâu để tôi tới thăm nó sao?”