Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 27: Chương 27: Tại sao Giang Thiếu Huân lại tới đây.. (1)




Trường Hoan ngơ ngác, anh ta cứ tắt máy như vậy ư? Mà kể cũng đúng, tình cảm của bọn họ vốn đã đổ vỡ từ lâu, anh ta hận không thể giết chết Đâu Đâu, làm sao có thể giúp cô được chứ? Tất cả đều là cô ảo tưởng, đều là cô ảo tưởng…

Trường Hoan xót xa, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào. Cô phải làm sao đây? Nhiếp Trường Tình có Nhiếp Tuân thương yêu che chở, còn cô chỉ là một diễn viên vô danh thì lấy gì mà đòi chống lại cô ta chứ?

Trong đầu cô chợt hiện lên gương mặt anh…

Di động reo lên, trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ, Trường Hoan theo phản xạ mà mở máy, bên tai truyền tới một giọng nói có chút quen thuộc nhưng không đứng đắn.

“Trường Hoan à?”

“Xin chào, xin hỏi ông là…” Trường Hoan có chút nghi ngờ, giọng nói của người này rất quen nhưng cô không thể nhớ nổi là ai.

Tiếng cười của người đàn ông vang lên bên tai, “Tôi là nhà sản xuất Từ, cô còn nhớ tôi không?”

Trường Hoan ngơ ngác một chút bỗng chốc nhớ tới buổi tiệc tại câu lạc bộ, ông ta chính là người đã đặt tay lên đùi của cô, mới nghĩ đến thôi mà cô đã thấy rùng mình vì ghê tởm.

Nhưng mà hiện tại cô đã bị đình chỉ công tác, ông ta còn tìm cô để làm gì?

Trường Hoan miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cười cay đắng, “Tất nhiên là nhớ rồi, ông Từ, ông tìm tôi có chuyện gì không?”

“Là thế này, bộ phim sắp tới của tôi đang thiếu một vai nữ thứ số hai, tôi cảm thấy nó rất thích hợp với cô, không biết cô có hứng thú hay không?”

Tin tức này đối với Trường Hoan chẳng khác gì ánh rạng đông xuất hiện trong đêm tối, cô vội vàng đồng ý, “Có hứng thú, tôi rất có hứng thú…”

“Nếu vậy, tối nay cô tới đây một chút, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.” Nhà sản xuất Từ nói địa chỉ xong liền cúp máy.

Trường Hoan ngẩn ra, nếu như vừa rồi là ánh rạng đông xuất hiện giữa bóng tối thì thứ cô phải đối mặt bây giờ chỉ có bóng đêm vô tận.

Mặc dù bước vào giới giải trí nhưng Trường Hoan vẫn luôn cố gắng giữ mình trong sạch. Dẫu vậy, cô cũng chẳng phải là tờ giấy trắng đơn thuần, cô hiểu hàm ý trong lời nói của nhà sản xuất Từ.

Nếu là buổi thử vai sẽ báo trước thời gian và địa điểm để diễn viên có thể chuẩn bị thật tốt, công khai rõ ràng, làm sao có thể mời cô một cách qua loa như vậy, lại còn là một mình cô và mời vào buổi tối?

Nhưng mà… Trường Hoan cúi đầu cắn môi, dường như cô không còn sự lựa chọn nào khác.



Trước khi đến chỗ hẹn Trường Hoan trở về nhà thay quần áo, cô cố gắng chọn bộ đồ giản dị và kín đáo nhất rồi mới lên xe taxi đến nhà hàng.

Nhà hàng Trường Kỳ nằm ở trung tâm thành phố, là nhà hàng Nhật nổi tiếng nhất nhì Thành Đô. Người phục vụ mặc kimono dẫn đường cho Trường Hoan tới phòng vip. Trường Hoan đẩy cửa vào thì thấy nhà sản xuất Từ đã ngồi bên trong, đang nhàn nhã uống trà.

Thấy bên ông ta đặt một bộ kimono của nữ ngay bên cạnh là cô cảm thấy không ổn ngay. Ông Từ ngẩng đầu nhìn cô, vuốt cằm cười, “Trường Hoan, cô mặc bộ kimono này cho tôi xem một chút, vai nữ thứ số hai trong phim là một cô gái người Trung Quốc học văn hóa Nhật Bản từ rất nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.