Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 107: Chương 107: Trực tiếp kéo cô lên đùi mình 2




“Thật không?” Thẩm Bội Nghi mới không tin, “Bạn bè gì vậy, gia cảnh như thế nào? Hiện tại đang làm cái gì? Bao nhiêu tuổi? Đối với con có tốt không?”

“Mẹ.” Trường Hoan nhịn không được giậm chân, nhíu mày nói, “Chỉ là một người bạn, mẹ nói gì thế…”

Thấy Trường Hoan không muốn trả lời, Thẩm Bội Nghi không nói gì nữa, bà ôm Đâu Đâu vào trong nhà.

Lúc chuẩn bị ăn cơm tối, Thẩm Bội Nghi lại không nhịn được nói với cô, “Trường Hoan à, nếu người ta tốt tính thì con mang đến cho mẹ xem, con cũng nên có gia đình…”

“Ôi trời, mẹ, bộ đồ mẹ mới mua đẹp quá…” Trường Hoan trực tiếp dời đề tài, cô không dám để cho mẹ nhìn thấy Giang Thiếu Huân, bởi vì hiện tại quan hệ của cô và anh không thể tiết lộ ra ngoài, mẹ cô là một người cổ hủ, nếu bà biết nhất định sẽ không chịu nổi.

“Phải không? Mẹ cũng thấy rất đẹp.”

“Là chú Trịnh chọn sao?”

Trên mặt Thẩm Bội Nghi hiện lên vẻ không được tự nhiên, ánh mắt trợn lên, “Là mẹ chọn!”

Trường Hoan cong môi cười không ngừng, ngồi trên sô pha xoa bóp đôi chân mỏi nhừ của mình, cô lấy di động ra, lại phát hiện không biết khi nào có một tin nhắn gửi đến, Trường Hoan nhíu mày mở ra, đọc được nội dung trong tin nhắn cô đột nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha.

Trong tin nhắn còn có ảnh chụp, là ảnh hôm nay cô mang Đâu Đâu đến công viên trò chơi, ảnh chụp còn có bóng dáng của Giang Thiếu Huân, nhìn qua, bọn họ thật giống như một nhà ba người, điều quan trọng là, khuôn mặt bị chụp rất rõ.

“Muốn lấy lại cuộn phim thì đến khách sạn xx của Thành Đô.”

Trường Hoan nhớ tới giấc mơ trưa nay, cô vô lực ngồi trên sô pha, nếu chuyện Đâu Đâu bị truyền ra ngoài, vậy cuộc sống yên bình của cô sẽ bị phá vỡ hoàn toàn, có lẽ còn có thể khiến cha của Đâu Đâu biết tới, như vậy, chuyện năm đó cô lừa dối, liền không thể che đậy được, còn có thể liên lụy đến dì Phạm tốt bụng kia.

Tuyệt đối không thể như vậy, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Nghĩ đến khả năng này, Trường Hoan liền cảm giác không thở nổi.

“Mẹ, con có chút việc phải đến Thành Đô một chuyến, hôm nào rảnh con sẽ về thăm mẹ với Đâu Đâu.”

Thẩm Bội Nghi lau tay vào tạp dề, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, không nỡ, hỏi, “Tại sao lại vội như thế, cơm nước xong rồi đi không được sao?”

Trường Hoan bất đắc dĩ, “Con về đây mà quên mất còn có việc chưa xử lý.”

Thẩm Bội Nghi đau lòng cho con gái, “Nhưng mà bây giờ muộn rồi? Nếu không ngày mai hẵng đi.”

Trường Hoan lắc đầu, chuyện này không bỏ được, cô đi đến trước mặt Đâu Đâu đang ngủ say, cũng không biết Đâu Đâu đang mơ gì, trong mơ cũng cười rộ lên.

Trường Hoan cầm lấy tay nhỏ của Đâu Đâu, đặt tay cậu lên môi mình, trong lòng nói: xin lỗi Đâu Đâu, mẹ không thể bên con lâu được, chờ sau khi Hoan Hoan xử lý xong mọi việc lại về với con.

Trường Hoan thu thập hành lý, bữa tối cũng không ăn, trực tiếp rời khỏi thị trấn.

Thời điểm Trường Hoan tới khách sạn xx đã là mười hai giờ đêm.

Cô một mình đi khách sạn, dáng người mảnh mai nhỏ nhắn nhìn yếu ớt lạ thường, tóc dài bị gió lạnh thổi bay, cô xoay đầu giữ lấy mái tóc, lộ ra khuôn mặt nghiêng rất xinh đẹp, khuôn mặt mộc không phấn son nhìn qua rất ngây thơ, nhưng lại hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông không có ý tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.