Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 114: Chương 114: Vành tai mái tóc chạm nhau




Cung Trạch nhìn đôi tay nhỏ bé trắng nõn đang quấn trên lưng Giang Thiếu Huân kia, lắc đầu, oán trách, “Cái thang máy này thật không hiểu chuyện, mở cái gì mà mở, phá hủy mất hứng thú của anh tư nhà ta…”

Tần Tấn Dương đồng ý gật đầu, “Đúng vậy, lời này của tiểu lục nói rất đúng, cái thang máy này dám phá nụ hôn cuồng nhiệt của anh tư…”

Phó Tử Ngộ cũng rất đứng đắn mà nói, “Nếu ngày mai báo tung tin trong một chiếc thang máy nào đó… Khụ… Vậy có thể làm quảng cáo miễn phí cho khách sạn của tôi không? Chắc đám con gái nhà giàu của Thành Đô sẽ xếp hàng đi thang máy đấy?”

Nghe được mấy lời trêu chọc ngoài cửa, Trường Hoan xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Giang Thiếu Huân, tim đập giống như trống, hận không thể đem mặt mình chôn vào trong ngực Giang Thiếu Huân, không bao giờ đi ra nữa…

“Haiz, đánh bài vẫn thua, đến ngay cả đi ăn khuya cũng bị tập kích, tim tôi đau quá.” Cung Trạch làm trò hề mà ôm lấy tim mình, lộ ra vẻ mặt thương tâm muốn chết.

Giang Thiếu Huân nhịn không được nghiến răng, che chở cho Trường Hoan ra khỏi thang máy, liếc mắt nhìn Cung Trạch một cái, “Các cậu chơi đủ rồi đó, đừng có dọa cô gái nhỏ nhà tôi.”

“Ôi! Anh tư, anh thật quá đáng, anh trọng sắc khinh anh em!”

“Nhưng mà, không để cho chúng em nhìn xem người trong ngực anh là ai…”

Trường Hoan nghe được xưng hô anh tư này, rốt cuộc nhớ tới đã nghe qua giọng những người này ở đâu, bọn họ chính là mấy anh em tốt của Giang Thiếu Huân?

Cô còn nhớ mang máng, khi đó Đâu Đâu chính là được anh tư cùng với mấy người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ này cứu.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Giang Thiếu Huân trực tiếp từ chối, không cần xem cũng biết khuôn mặt Trường Hoan trong ngực có bao nhiêu đỏ, độ ấm trên mặt cô hâm nóng cả lồng ngực anh, dáng vẻ cô ngượng ngùng mê người ấy chỉ có anh xem, người đàn ông khác, cho dù là anh em tốt của anh, cũng đừng hòng liếc mắt một cái.

Vẫn là Phó Tử Ngộ biết điều, “Đi thôi đi thôi, không quấy rầy đến một khắc nghìn vàng của anh tư nữa.”

“Mấy chó độc thân như chúng ta thật là khổ, đáng thương cho anh hai…”

“Không phải cậu đang đi xem mắt sao? Cậu chấp nhận thì sẽ không là chó độc thân nữa! Còn có, chó độc thân chỉ có mỗi mình cậu, chúng tôi cũng không phải…” Tần Tấn Dương không lưu tình chút nào mà hất bát nước lạnh lên người Cung Trạch.

Cung Trạch lập tức oán than kêu rên, đến cả Trường Hoan cũng nhịn không được mỉm cười.

Nghe giọng điệu tranh cãi của anh em bọn họ, có thể biết được tình cảm của bọn họ tốt bao nhiêu, nói thật, cô rất hâm mộ Giang Thiếu Huân có những người anh em tốt như vậy.

Nhưng mà cô cũng có Trăn Trăn, cô có một người như Trăn Trăn là đủ rồi.

Chỉ là… Nhìn thái độ của Giang Thiếu Huân, anh không muốn giới thiệu cô cho bạn bè của anh, đúng vậy, cô chẳng qua chỉ là một tình nhân mà thôi, có lẽ ở trong mắt bọn họ cô căn bản không đáng giá nhắc tới.

Phó Tử Ngộ đi ra vài bước, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, anh ta quay đầu lại nhìn Giang Thiếu Huân, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong lồng ngực anh, hai tròng mắt linh động lấp lánh, lại mơ hồ khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng bi thương, một khắc bốn mắt nhìn nhau, cô giống như con mèo nhỏ bị kinh hãi, vội vàng chui vào trong ngực Giang Thiếu Huân.

Giang Thiếu Hân cúi đầu nhìn cô, “Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên giật mình.”

Trường Hoan vội vàng lắc đầu, “Không có gì, đã khuya rồi, anh tư, em muốn trở về nghỉ ngơi.”

“Đi thôi.”

Giang Thiếu Huân không đưa Trường Hoan về nhà mà đưa cô vào một phòng trong khách sạn.

Trường Hoan tắm rửa xong đi ra đã thấy Giang Thiếu Huân ngồi trước máy tính, đang xem những tấm ảnh bị chụp lén ở công viên trò chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.