Ôm Mê Nhĩ Lão Cha Đi Gặp Cha

Chương 41: Chương 41: Chăm sóc




Sau khi đến công ty, Đàm Minh Triết sốt đến có chút mơ hồ, Thẩm Đường Cửu liền đem người bế lên, đi vào phòng nghỉ ngơi của hắn.

Thẩm Duệ chạy ở bên cạnh.

Âu Dương Văn cùng Lục Dương đã đến, bởi vì sớm gọi điện thoại tới, cho nên Lục Dương chuẩn bị không ít đồ dùng chữa bệnh, mà Âu Dương Văn cũng sớm đem những người không liên quan tiễn đi.

Thẩm Đường Cửu đem Đàm Minh Triết đặt lên giường, Lục Dương trước tiên tiến lên sờ trán của Đàm Minh Triết: “Tình huống cụ thể thế nào?”

“Ngày hôm nay chúng tôi đi tắm suối nước nóng, sau đó cho cậu ấy uống chút rượu đỏ, đột nhiên liền trở nên lớn...” Thẩm Đường Cửu kể lại chuyện phát sinh ngày hôm nay, nói tới chỗ này hắn dừng một chút, không biết làm sao nói tiếp.

Đàm Minh Triết sốt đến đầu óc choáng váng không nhịn được tranh thủ nở nụ cười, Thẩm Đường Cửu lườm cậu một cái, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó hai người chúng tôi tình đầu ý hợp.... tiếp sau đó ăn cơm xong mang theo Tiểu Duệ đi chơi một chút, cuối cùng cậu ấy liền bắt đầu phát sốt. Ban đầu chỉ là choáng váng đầu, sau đó liền sốt cao không hạ.”

Tâm đầu ý hợp?

Lục Dương vừa thấy đôi môi trắng bệch của Đàm Minh Triết nhếch lên, cười đến vô cùng muốn ăn đòn, lập tức liền biết chuyện gì xảy ra.

Huống chi, Đàm Minh Triết mặc quần áo này không thể nào vừa vặn, cổ áo hơi lớn, bên trong cổ áo còn có vết hồng loang lổ như ẩn như hiện đủ để hắn chứng thực suy nghĩ của mình..

'Tâm đầu ý hợp' ý ở ngoài lời nói thực chất chính là bọn họ cùng nhau lăn giường.

Quá nhanh rồi!

Người bình thường dưới tình huống này không phải đầu tiên nên đi tìm bác sĩ nghiên cứu tình huống một chút sao?!

Đàm Minh Triết này ngược lại  đem Thẩm thiếu gia đoạt tới tay.

Không sai, Lục Dương chính là có con mắt tinh tường như thế-- là Đàm Minh Triết đem Thẩm thiếu gia đoạt tới tay, mà không phải Thẩm đại thiếu đem Đàm Minh Triết đoạt tới tay.

Ngày đó thời điểm tại nước A, Lục Dương liền nhìn ra Đàm Minh Triết đối với Thẩm Đường Cửu có tâm tư.

Lục Dương nghĩ thì nghĩ, động tác trên tay vẫn là rất nhanh chóng, hắn thật nhanh lấy ra ống tiêm đã chuẩn bị xong, để Thẩm Đường Cửu kéo ống tay áo của Đàm Minh Triết kéo, lộ ra cánh tay, một kim châm xuống.

Lúc này Đàm Minh Triết là người lớn, hắn có thể yên tâm lớn mật mà lấy máu thử nghiệm một chút.

Duy nhất không quá thích hợp là, đối phương đã ăn cơm, khả năng huyết dịch đo lường không được chuẩn.

Bất quá dù sao cũng hơn một điểm thu hoạch đều không có.

Lấy xong máu, Lục Dương ném cho Thẩm Đường Cửu một thanh kẹo sô cô la mang theo bên người.

Thẩm Đường Cửu nhanh chóng lột vỏ nhét vào trong miệng Đàm Minh Triết.

Đàm Minh Triết còn cố ý liếm đầu ngón tay Thẩm Đường Cửu.Thẩm Đường Cửu: “...”

-- đừng nghịch!

-- em đâu có nghịch.

Ánh mắt hai người trao đổi trong thầm lặng.

“Thuốc hạ sốt.” Lục Dương cẩn thận thu ống tiêm huyết dịch, đem thuốc hạ sốt trong hòm thuốc đưa cho Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu nhận lấy, nhìn cặp mắt đào hoa của Đàm Minh Triết, có chút chần chờ, không biết nên trực tiếp đem thuốc nhét trong miệng cậu hay để tự hắn cắn rồi đưa vào trong miệng cho cậu.

Đàm Minh Triết nhẫn cười, ngoan ngoãn há miệng ra. Thẩm Đường Cửu bèn đưa thuốc đến bên miệng cậu.

Đàm Minh Triết tựa hồ thấy rõ ý đồ của hắn, hơi cúi đầu xuống, tự mình đem thuốc nuốt vào.

Thẩm Đường Cửu đứng dậy, đi rót cho cậu chén nước.

Âu Dương Văn đối với việc Đàm Minh Triết trở lại bình thường hứng thú không phải rất lớn, không như lúc ban đầu thời điểm gặp người tí hon, y âm thầm đánh giá hai chữ về tướng mạo yêu nghiệt của Đàm Minh Triết một phen, lại đi đến bên người Lục Dương xem Lục Dương làm kiểm tra.

Nha, hai chữ kia chính là -- họa thủy.

Thẩm Duệ cũng đi đến bên cạnh Lục Dương, kiễng chân nhỏ nhìn lên bàn, xem không chớp mắt.

Bởi vì đã từng sinh sống ở nước A, tên gọi Tiếng Anh của máy móc và thuốc kháng sinh của Lục Dương, Thẩm Duệ đều biết hết.

Lượng từ ngữ của bé so với đứa trẻ bình thường còn nhiều hơn.

Dù sao cũng là IQ cao...

Thẩm Đường Cửu ngồi ở bên giường, đắp chăn lên cho Đàm Minh Triết, sau đó đem nhiệt độ trong phòng nâng cao mấy độ, đưa tay giúp cậu xoa huyệt thái dương.

Đàm Minh Triết thoải mái híp mắt một cái: “Ai, đừng làm long trọng như vậy, em không sao đâu.”

“Cậu có chút tự giác làm bệnh nhân đi được không?” Lục Dương quay đầu nói cho Đàm Minh Triết.

“Được được được, tôi không nói, anh tiếp tục.” Đàm Minh Triết ngậm miệng, yên tĩnh hưởng thụ Thẩm Đường Cửu xoa bóp.

Ngón tay của Thẩm Đường Cửu thon dài mạnh mẽ, đại khái là thân thủ rất tốt, quanh năm luyện tập võ thuật quyền thuật đánh lộn vân vân, lực đạo hết sức vừa vặn, giúp cậu ấn lại huyệt thái dương, chứng đau đầu của cậu thật sự giảm nhẹ không ít.

Đàm Minh Triết cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Tay Thẩm Đường Cửu sờ nhẹ hai má hồng hồng của Đàm Minh Triết, rồi lại cầm cái cặp nhiệt độ tiêu độc bỏ vào trong miệng cậu.

Sau năm phút, Thẩm Đường Cửu đem cái cặp nhiệt độ lấy ra, ba mươi chín độ năm.

Sốt nặng hơn!

Thẩm Đường Cửu đành phải đi kiếm cái khăn mặt dính nước, sau đó để lên cái trán Đàm Minh Triết hỗ trợ hạ nhiệt độ.

“Còn chưa hạ nhiệt độ?” Lục Dương dọn dẹp xong máy móc, quay đầu hỏi Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu gật đầu: “Ba mươi chín độ năm.”

“Sát chút rượu đi.” Lục Dương tìm bên trong hòm thuốc lấy ra một bình rượu y học, còn có một miếng bông, đưa cho Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu nhận lấy, tạm thời chưa làm, mà là quay sang hỏi Lục Dương: “Kiểm tra huyết dịch có kết quả gì?”

“Bên trong có hợp chất của rượu đỏ, vốn phải chờ xác định thành phần của suối nước nóng, nhưng ban đầu đã xác định trong nước nóng các loại ly tử phân tử cùng với nhiệt độ thích hợp tạo thành tế bào biến hóa...” Lục Dương nói, “Còn có chính là bản thân tế bào của cậu ta phải chịu phóng xạ từ trường, sinh ra biến dị, không giống với người bình thường cho nên nảy sinh biến dị.”

Lục Dương cuối cùng tổng kết nói: “Nói chung đối với nghiên cứu của tôi có trợ giúp lớn, tôi tin tưởng không lâu, có thể nghiên cứu rõ ràng. Cậu ta cũng có thể mau chóng khôi phục.”

“Đúng rồi, bình rượu đỏ chúng tôi uống lúc trước ở trên xe, Âu Dương, cậu đi lấy một chút, vừa nãy quá cuống, quên mất lấy tới.” Thẩm Đường Cửu liếc mắt nhìn Thẩm Duệ, sau đó lại nói, “Hai người thuận tiện mang Tiểu Duệ đi ăn một chút gì đi, cơm tối nó vẫn chưa ăn đâu.”

Thẩm Duệ cũng không chối từ, hiện tại có cha chăm sóc ba ba, bé không cần phải giống như trước đây, bận tâm lo lắng như vậy nữa.

Âu Dương Văn cùng Lục Dương liền dẫn Thẩm Duệ ra cửa.

Thẩm Đường Cửu đóng kỹ cửa phòng nghỉ ngơi, đi đến bên giường, đem quần áo Đàm Minh Triết cởi bỏ.

Chuẩn bị lau chùi rượu giúp cậu hạ nhiệt độ.

Thẩm Đường Cửu tầm mắt ngưng tại vết tích trên bụng Đàm Minh Triết, thật lâu không có dời đi.

Lúc trước hắn tuy rằng cùng Đàm Minh Triết lăn giường, mà khi đó uống rượu, ý loạn tình mê không có tỉ mỉ quan sát. Thêm nữa Đàm Minh Triết tựa hồ vô tình mà cố ý che giấu vết sẹo này tồn tại, cho nên cho tới giờ khắc này hắn dùng miếng bông chà xát rượu hướng trên người Đàm Minh Triết mới phát hiện.

Vết tích dài khoảng chừng ba tấc, không phải rất rõ ràng, nhưng ở trên da thịt trơn bóng của Đàm Minh Triết đột nhiên có một vết sẹo như thế, càng trở nên nổi bật.

Nhớ tới lúc trước Đàm Minh Triết tại nhà Lục Dương nói cậu tự mình sinh Tiểu Duệ, Thẩm Đường Cửu ánh mắt hơi trầm xuống.

Là thật?

Hắn vẫn luôn là cho rằng đó là chuyện cười.

Không nghĩ tới...

Không, chờ chút, có lẽ chỉ là bởi vì nguyên nhân khác bị thương lưu lại vết tích?

Nhưng vị trí này đặc thù lại nhạy cảm như thế......

Hết chương 40.

Edit có lời muốn nói: Ốm rồi mà vẫn không quên câu dẫn người ta. Phục bạn luôn ấy bạn Triết ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.