Ôm Mê Nhĩ Lão Cha Đi Gặp Cha

Chương 20: Chương 20: Con muốn ăn quả nho!




Không thể không nói, chủ ý này của Lục Dương tựa hồ cũng không tồi.

Bất quá Đàm Minh Triết nhíu mày, không nói gì, mà là nhìn về phía Thẩm Đường Cửu.

Bây giờ cậu chỉ là người tí hon, gấp cái gì đều không giúp được, quyền quyết định đều giao cho Thẩm Đường Cửu đi!

Thẩm Đường Cửu trầm mặc chốc lát, gật đầu: “Vậy cũng tốt, đợi tôi lái xe để vào ga ra đã.”

Lục Dương thật vui vẻ, nhảy lên một cái: “Tôi đi chung với anh.”

“...” Thẩm Đường Cửu liếc mắt một cái nhìn hắn, trước tiên đi ra cửa.

Lúc trước thời điểm từ sân bay rời đi, Thẩm Đường Cửu cố ý nghe Đàm Minh Triết, để tài xế đi vòng đã lâu.

Chủ ý của hắn chính là bỏ rơi Hồng Ưng cùng đồng bọn của cô ta.

Tuy rằng Đàm Minh Triết nói hai người kia biết nơi ở của cậu tại thành phố N, bất quá cũng không đáng kể, sáng sớm trước khi bọn họ xuất phát đã kiểm tra tốt thân xe, không có phát hiện vết tích bị động qua, cũng không phát hiện máy theo dõi, có thể thấy đối phương vẫn chưa hành động.

Thẩm Đường Cửu lái xe vào gara biệt thự, sau khi thu thập tất cả vết tích xe ở bên ngoài biệt thự mới trở về.

Lục Dương vẫn đi theo hắn, ở bên cạnh nói liên miên cằn nhằn: “Thẩm thiếu gia, các người ở thêm nhiều ngày đi, để tôi cẩn thận nghiên cứu vị người yêu kia của anh một chút...”

“Cậu ta không phải người yêu tôi.” Thẩm Đường Cửu đánh gãy lời nói của hắn, nhíu mày lại nói.

Đối với thân phận của Đàm Minh Triết, Thẩm Đường Cửu thật sự không biết nên định nghĩa như thế nào.

“Ây... lỡ lời, lỡ lời, tôi là nói ba ba của con trai anh a.” Lục Dương nhanh chóng đổi giọng, “Thẩm thiếu gia, tôi là thành tâm muốn giúp một tay.”

“Ừm. Tôi biết. Chỉ có điều chính cậu cũng vất vả an ổn mấy năm, chuyện lung ta lung tung này đó... Vẫn là đừng nhúng tay vào.” Thẩm Đường Cửu vỗ vỗ vai Lục Dương, “Tôi cũng không muốn thời điểm đó lại phải phái người bảo vệ cậu.”

“... Vị kia của anh... Khụ khục... Người bạn kia của anh thật sự có phiền toái rất lớn sao?” Lục Dương không hiểu hỏi.

“Cậu ta nói cậu ta là trộm, cướp của người giàu chia cho người nghèo, là trộm chính nghĩa, thường thường trộm chút đồ vật khoa học công nghệ tinh tiến sau đó tự cậu ta cải tạo bán lấy tiền, bán được tiền liền quyên tiền hoặc là trợ giúp những người cậu ta cho là cần thiết. Xuất quỷ nhập thần, thường thường đổi nơi ở, bất quá có lúc vẫn lưu lại chút dấu vết.” Thẩm Đường Cửu nhăn lại lông mày nói, cho nên loại hành vi vô tâm vô phế này chọc giận không ít người, gây không ít phiền toái, thậm chí còn có thể gây phiền phức cho người trong nhà.

“Có đúng không?” Lục Dương ánh mắt sáng ngời, không nhịn được huýt sáo, “Trộm chính nghĩa a, nghe rất có phong cách! Xem ra vị Đàm tiên sinh này theo phong cách cổ đại a.”

“Có đại hiệp nào khiến bản thân trở thành bộ dạng chật vật như thế không?” Thẩm Đường Cửu thở dài, “Tôi xem cậu ta một chốc cũng không khôi phục được, ở nơi này của cậu mấy ngày cũng tốt, để cho cậu ta tỉ mỉ nói cho cậu nghe ngày đó cậu ta vì sao lại nhỏ đi, cậu cũng giúp cậu ta nghiên cứu một chút. Còn vấn đề khác... Cậu cũng nên cẩn thận một chút.””Được được được, tôi lập tức chuẩn bị nơi ở!” Lục Dương đắc ý mà mở miệng, sau đó liền chạy vào biệt thự.

Thẩm Đường Cửu đứng ở bên ngoài, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Hiện nay hắn đã có Duệ Duệ, đứa nhỏ này có thể ở trước mặt trước mặt cha mẹ hắn làm bia đỡ đạn, vậy chuyện hắn yêu thích đàn ông.. Có nên nói cho ba mẹ hay không?

Còn có Đàm Minh Triết... Đến cùng nên xử lý như thế nào?

Mặt khác... Lục Dương lại bị cuốn vào chuyện này, vẫn là phải chuẩn bị biện pháp phòng hộ.

Thẩm Đường Cửu thu hồi tâm tư, gọi điện thoại cho người đứng thứ hai công ty, bạn tốt của mình -- Âu Dương Văn --

“Đại ca? Chuyện gì vậy? Có phải là cần tiếp viện không?” Âu Dương Văn là bộ đội đặc chủng được Thẩm Đường Cửu đích thân chọn ra, tuy rằng người này bên trong tên có chữ 'Văn', thế nhưng tác phong làm việc, lộ ra khẩu khí nồng đậm mạnh mẽ,không hề có chút nào yếu đuối văn nhược!

Thời điểm tiếp nhận điện thoại của Thẩm Đường Cửu, y đang ở trong phòng huấn luyện cuồng loạn huấn luyện nhóm người mới vừa đến.

Mồ hôi đầm đìa, thủ đô nước B đang là mùa đông, nhưng y vẫn mặc trên người áo ba lỗ cơ bắp cuồn cuộn nổi lên rõ ràng, khiến cho một số nữ nhân viên không nhịn được nhìn lén y.

“Cậu gần đây nếu không có chuyện gì liền tới giúp tôi bảo vệ một người đi. Ba ngày sau tới đây là được.” Thẩm Đường Cửu nói.

“Được, gửi cho em tư liệu.” Âu Dương Văn không lời vô ích, một lời liền tiếp nhận, sau đó cúp điện thoại.

Nhân vật có thể để cho đại ca tự mình lên tiếng tìm y đến làm vệ sĩ khẳng định có quan hệ với đại ca, y nhận nhiệm vụ chính là như vậy, không cần phí lời cũng không cần hỏi nhiều.

Âu Dương Văn lấy khăn lau mồ hôi trên mặt trên cổ, đưa điện thoại di động vứt vào ghế tựa nghỉ ngơi, sau đó đột nhiên y vung khăn mặt ra một cái, lớn tiếng quát, “Số 3! Làm cái gì đây! Chạy mau lên! 6 vòng! Cậu đang cù lét à! Ra quyền! Không phải nắm tay!”

Người trong phòng huấn luyện không nhịn được mà rùng mình một cái, cố gắng nhấc lên tinh thần để đối phó vị trưởng đoàn du côn này.

-- Không sai, Thẩm Đường Cửu hiện tại ở công ty là rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, chỉ có một ít nhân viên làm việc lâu năm mới biết Thẩm Đường Cửu là người lãnh đạo, những người khác ví dụ như người mới vào này đó - đều coi Âu Dương Văn là người đứng đầu.

Người đứng đầu là tên du côn, tính tình rất bạo, dưới mí mắt của anh ta phải biểu hiện tốt một chút, không thể lười biếng...

Thời điểm nghe Lục Dương nói để cho bọn họ ở mấy ngày, Đàm Minh Triết cũng không thấy có cái gì bất ngờ.

Người đàn ông đeo kính mắt này chính là mọt sách, nhưng so với mọt sách lại nhiều hơn mấy phần đạo lí đối nhân xử thế, hơn nữa si mê nghiên cứu khoa học, vô tình lại có sở thích chung giống với cậu, vừa nãy anh ta cùng Thẩm Đường Cửu đi ra ngoài khẳng định chính là vì thuyết phục Thẩm Đường Cửu.Đàm Minh Triết kỳ thực cũng không cảm thấy được chính mình chọc phải bao nhiêu phiền phức, những người kia thông thường đều sẽ bị cậu bỏ rơi, thời điểm cậu 'hành hiệp trượng nghĩa' cũng tận lực không đánh rắn động cỏ. Như vậy cũng bình quan trải qua chừng mười năm, xưa nay không chưa hề gặp bất kì sai lầm nào.

-- hiện tại thế nào, phiền toái lớn nhất chính là cậu bị biến nhỏ.

Mà chuyện này kỳ thực cũng không sao, không ảnh hưởng ăn không ảnh hưởng uống, huống chi hiện tại cũng tìm được cha cho con trai, Thẩm thiếu gia cũng không phản cảm có thêm đứa con, Thẩm thiếu gia cũng rất yêu thích Duệ Duệ, như vậy dù cậu có bị biến nhỏ, cũng không làm ảnh hưởng đến trạng thái sinh hoạt.

Chính cậu trong lúc rảnh rỗi có thể tự mình nghiên cứu, tìm được phương pháp khôi phục đương nhiên là biện pháp tốt nhất, nhưng nếu không tìm được cũng sẽ không thiếu khối thịt.

Cho nên, Đàm Minh Triết vẫn rất lạc quan, cậu cảm thấy được chính mình nếu có thể đoạt Thẩm Đường Cửu tới tay, phiền toái gì, tẻ nhạt gì cũng có thể cho là mây bay, liền để tất cả bay theo gió rồi biến mất đi!

Thẩm Đường Cửu vào cửa liền nhìn thấy Đàm Minh Triết nở nụ cười tà ác, khóe miệng hắn không nhịn được giật giật, cái tên này làm sao lại luôn luôn cười như vậy? Còn cười đến bỉ ổi như thế... Khiến khắp cả người hắn không khỏi phát lạnh?

Đàm Minh Triết nhận ra được tầm mắt Thẩm Đường Cửu, lại nở nụ cười tươi hơn lúc trước.

Thẩm Đường Cửu khó giải thích được cảm thấy vị này tựa hồ là đang cố tình lấy lòng hắn!

Đàm Tiểu Duệ cọ đến bên người Thẩm Đường Cửu, ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha. Chú Lục nói để chúng ta ở lại, phải ở lại sao ạ?”

Thẩm Đường Cửu gật gật đầu: “Ừ, ở tạm đây mấy ngày, để cho chú Lục giúp ba ba con nghiên cứu một chút, có lẽ hai người bọn họ đồng thời suy nghĩ có thể nghĩ ra phương pháp khiến ba ba con trở lại bình thường.

Chỉ cần có thể trở lại bình thường, Đàm Minh Triết sẽ không quấy nhiễu đếm hắn.

Thẩm Đường Cửu nghĩ tới đây liền nhìn lướt qua Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết vẫn còn nở nụ cười, đồng thời chưa quên phóng điện quăng mị nhãn về phía hắn.

Thẩm Đường Cửu: “...”

Người này không phải bị phóng xạ làm hư đầu óc chứ?!

Lục Dương đã dọn dẹp xong phòng ngủ, dù sao một lớn một nhỏ cộng thêm một người tí hon, một căn phòng là đủ rồi.

“Thật sự không cân nhắc ăn lẩu sao?” Lục Dương thèm ăn hỏi.

“Đi thôi đi thôi, tôi không ăn, toàn bộ hành trình ngồi ở trong túi con trai tôi là được, sẽ không tiến vào trong nồi khi các người cho nguyên liệu nấu ăn.” Đàm Minh Triết nhìn gương mặt nhỏ thèm ăn của Đàm Tiểu Duệ một chút, lên tiếng nói.

Đàm Tiểu Duệ ôm Đàm Minh Triết hôn một cái, biểu thị bé rất vui vẻ.

Thẩm Đường Cửu cùng Lục Dương cũng không nhịn được cười.

Nếu muốn ăn lẩu, ở nhà ăn không được -- bởi vì trong nhà nguyên liệu nấu ăn không đủ.

Lục Dương chạy trở về phòng thay quần áo khác, vô cùng nhiệt tình mở miệng: “Tôi lái xe, tôi mang mấy người đi ăn, tôi biết ở thành phố Y có nhà hàng lẩu ăn rất ngon.”

Xe của Lục Dương là chiếc xe việt dã màu xanh đậm, trước khi ra cửa liền để Thẩm Đường Cửu, Đàm Tiểu Duệ cùng với Đàm Minh Triết lên xe trước, sau đó Lục Dương liền nổ máy xe ra khỏi nhà.

Thành phố Y nước A trị an coi như không tệ, bên này phong cảnh cũng đẹp, Đàm Tiểu Duệ nhìn cảnh sắc bên ngoài, đợi một chút đột nhiên nói: “Ba ba, chúng ta trước đây ở nơi này!”

“Hả?” Đàm Minh Triết bị Đàm Tiểu Duệ giơ lên một bên cửa sổ kính nhìn một chút, quả nhiên, sau một vườn cây nho lớn, có cái biệt thự nhỏ lờ mờ lộ ra điểm màu đỏ, Đàm Minh Triết khen ngợi, “Thằng nhóc thúi trí nhớ không tệ lắm!”

Lúc đó Đàm Tiểu Duệ mới ba tuổi, không nghĩ tới đến bây giờ vẫn còn nhớ được.

Đàm Tiểu Duệ cười ha hả mà nói: “Đó là dĩ nhiên, con chính là thần đồng.”

Thần đồng...

Lục Dương quay đầu liếc mắt một cái nhìn Đàm Tiểu Duệ ngồi ơ ghế phía sau: “Hai người đã từng ở chỗ này sao?”

“Đúng a, làm sao vậy?”

“Không có gì. Chính là cảm khái một chút thì ra chúng ta cũng đã từng làm hàng xóm” Lục Dương nói xong liền chuyên tâm lái xe, không nói cái gì nữa.

Đàm Tiểu Duệ hoài niệm nói: “Khi đó cháu thích nhất là việc hái nho, ba ba khi nào chúng ta có thể trở về nơi này sống ạ.”

Đàm Minh Triết ngẩng đầu nhìn Thẩm Đường Cửu, cười nói: “Cái này phải hỏi cha con! Ba ba hiện tại không làm chủ được.”

Thẩm Đường Cửu suýt chút nữa bị sặc nước miếng, đề tài này làm sao nghe ám muội như thế?

Cha và ba ba, nối liền nói cùng nhau, làm sao nghe lại có cảm giác biệt nữu.

Dù sao hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng thân phận làm cha này.

Đàm Tiểu Duệ ngóng trông mà nhìn Thẩm Đường Cửu trưng cầu ý kiến: “Cha?”

“Sau này hãy nói đi. Bên này bây giờ rất không an toàn. Hơn nữa chỗ thường ở của cha là nước B, có rất ít cơ hội tới bên này ở. Nếu như con thích ăn cây nho, có thể nói cho ông bà nội, bọn họ sống trong biệt thự nhỏ vùng ngoại thành, bên trong còn có vườn cây vườn ở đó có thể trồng mấy cây nho” Thẩm Đường Cửu nghĩ một hồi, đưa ra một cái đáp án như vậy.

Đàm Tiểu Duệ quả nhiên mặt mày hớn hở: “Được a được a, cảm tạ cha.”

Đàm Minh Triết cũng giống con trai tặng cho Thẩm Đường Cửu một nụ cười tỏa nắng.

Thẩm Đường Cửu lại một lần nữa cảm nhận được Đàm Minh Triết đang lấy lòng, lần này hắn thu nhận.

Bởi vì Thẩm Đường Cửu đột nhiên cảm thấy, bên người có một người tí hon như thế tựa hồ... Chơi cũng rất vui.

Hết chương 19.

Edit có lời muốn nói: Tui đã nghĩ sẽ có thêm một couple nữa, nhưng... -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.