Sau khi Đàm Tiểu Duệ ngồi xong còn ngoan ngoãn nịt lên dây an toàn, kết quả không bao lâu Đàm Minh Triết liền ở bên trong túi áo đâm bé.
Đàm Tiểu Duệ uốn éo, không để ý tới Đàm Minh Triết, kết quả Đàm Minh Triết vẫn tiếp tục đâm.
Thẩm Đường Cửu không nhịn được cười: “Cháu làm sao vậy? Có muốn chú giúp cháu gãi ngứa hay không?”
“Không cần không cần, cháu tự mình làm được rồi.” Đàm Tiểu Duệ cuối cùng vẫn là đem Đàm Minh Triết lấy ra, thật nhanh chuyển đến bên tay trái gần cửa sổ bên kia, sau đó nghiêng thân thể, tay phải làm bộ đang cào túi áo, không tiếng động mà hỏi Đàm Minh Triết, “Ba ba làm gì vậy?”
Đàm Minh Triết lấy tay làm cái thủ thế muốn đi WC (nhà vệ sinh), Đàm Tiểu Duệ bất đắc dĩ lườm một cái, tiếp tục không hề có một tiếng động dò hỏi —— buồn tiểu?
Đàm Minh Triết cũng không thanh trả lời bé —— tiểu.
Đàm Tiểu Duệ yên lặng thở dài, ba ba thật là, sớm không đi, lại buồn tiểu ngay vào lúc này hiện tại... Ai, sớm biết để cho ba ba uống ít nước.
Đàm Tiểu Duệ rung chuông gọi nữ tiếp viên hàng không tới, nữ tiếp viên hàng không cũng không phải người phụ nữ Thẩm Đường Cửu nhìn quen mắt, mà là nữ tiếp viên hàng không chính quy.
“Bạn nhỏ, làm sao vậy?”
“Cháu muốn một bình nước khoáng, cảm ơn cô.” Đàm Tiểu Duệ lễ phép nói.
Thẩm Đường Cửu dựa lưng vào ghế dựa, nhìn chằm chằm vị nữ tiếp viên hàng không đi lại đây, ánh mắt cũng không buông tha động tác nhỏ của Đàm Tiểu Duệ.
Con rối kia đến cùng có cái vấn đề gì? Lẽ nào thật sự biết cử động?
Thẩm Đường Cửu xác định nữ tiếp viên hàng không trực tiếp cầm một bình nước khoáng lại đây, trước tiên nhận lấy lại mở ra uống một hớp, sau đó mới đưa cho Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ vốn là muốn nắp bình nước, thế nhưng Thẩm Đường Cửu lại vặn ra cho bé, đem nắp bình cầm ở trên tay, bé không thể làm gì khác hơn là trước tiên ngoan ngoãn tiếp nhận bình nước uống nước.
Vào lúc này máy bay sắp cất cánh nên không thể đi phòng vệ sinh trên máy bay, nếu như bé cố ý xuống máy bay đi phòng vệ sinh thì quá rắc rối.
Đàm Tiểu Duệ yên lặng oán thầm —— liền dứt khoát mà giải quyết, ngược lại ba ba bé tí tẹo như thế, nước tiểu phỏng chừng cũng không bao nhiêu.
Nghĩ như thế, Đàm Tiểu Duệ lại bắt đầu nghĩ biện pháp, bé tìm nữ tiếp viên hàng không muốn một bao giấy ăn, rút mấy tờ khăn giấy đi ra làm bộ lau bàn ăn, sau khi lau xong liền vo thành viên tròn nhỏ, nhét vào trong túi giấy ăn, sau đó nhét vào bên trong túi lưới ở phía sau ghế dựa trước mặt.
Người bên ngoài xem chính là đứa trẻ bướng bỉnh đang đùa nghịch giấy ăn...
Thẩm Đường Cửu còn đang quan sát tiếp viêm hàng không, Đàm Tiểu Duệ thừa dịp hắn không chú ý vội vàng đem Đàm Minh Triết nhét vào bên trong cái túi lưới kia.
Đàm Minh Triết liền giải quyết nhu cầu trên giấy ăn.... Khụ khục...
Cũng may Đàm Tiểu Duệ đem Đàm Minh Triết nhét vào trong túi giấy ăn, giấy ăn hút nước, a không, là nước tiểu, sau khi hút nước tiểu sẽ không lộ đến nơi khác, còn ở bên trong túi giấy ăn.Sau khi Đàm Tiểu Duệ nghe thấy trong túi giấy ăn plastic phát ra tiếng vang, giả bộ dùng tay gảy cọng dây thun một chút.
Tại thời điểm Đàm Tiểu Duệ lấy túi giấy ăn ra, Đàm Minh Triết suýt chút nữa bị chóng mặt, đầu óc có chút choáng váng, trong lúc bị đuổi về bên trong túi áo, ánh mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Đường Cửu, Đàm Minh Triết trợn mắt lên tự nói với mình: Không thể chớp mắt không thể chớp mắt...
Nhưng mà vẫn là không nhịn được chớp mắt.
Thẩm Đường Cửu: “...”
Đàm Minh Triết: “...”
Đàm Minh Triết tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, cuối cùng lộ ra nụ cười, hỏi thăm Thẩm Đường Cửu một chút: “Xin chào!”
Đàm Tiểu Duệ nghe thấy ba ba phát ra âm thanh, tay chân vụng về che giấu nhất thời xấu hổ không thôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Đường Cửu đưa tay ra trước mặt bé.
Nói một cách chính xác là hướng Đàm Minh Triết trong tay bé đưa tay ra.
Đàm Minh Triết chê cười gãi gãi hai má, nhảy lên trên tay Thẩm Đường Cửu.
Dù là đã đoán được 'Con rối hình người' có thể biết cử động, cũng thấy được Đàm Minh Triết chớp mắt, mà Thẩm Đường Cửu kỳ thực còn không nghĩ tới 'Con rối hình người' này nhưng thật ra là sống, nhìn thấy Đàm Minh Triết nhảy đến tay mình, trong lòng hắn không nhịn được cả kinh, miễn cưỡng duy trì bất động thanh sắc ở trên nét mặt.
Thẩm Đường Cửu tinh tế đánh giá Đàm Minh Triết trong tay —— người tí hon giẫm trên lòng bàn tay hắn, hồi tưởng thời điểm lần thứ nhất tiếp xúc với người tí hon này xúc cảm quả thật rất chân thực, Thẩm Đường Cửu suy nghĩ một hồi lớn mật suy đoán.
—— Cái tên này không phải chính là bản thân Đàm Minh Triết đi?! Chỉ có điều không biết nguyên nhân gì biến thành nhỏ như vậy!
Thời đại khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, nếu thực sự có người phát minh ra loại khoa học kỹ thuật khiến con người có thể nhỏ đi này, đến cùng cũng không tính khó có thể tiếp thu.
“Khà khà... Nói rất dài dòng, chúng tôi không phải cố ý gạt anh.” Đàm Minh Triết mở miệng giải thích, trong lòng thầm nói vị này cũng đừng tính khí không tốt, nếu không nhiệm vụ ủy thác quả thật có nguy cơ thất bại.
Đàm Minh Triết đang lo lắng điều này, Thẩm Đường Cửu lại là làm động tác xuỵt, Đàm Minh Triết xem sắc mắt người khác vẫn rất giỏi, lập tức ngậm miệng, bị Thẩm Đường Cửu bắt lấy bỏ vào trong túi áo của chính mình.
Đàm Tiểu Duệ mắt chớp chớp nhìn ba ba nửa đường bị 'cướp đi', không hiểu làm sao bỗng nhiên liền cảm thấy... Vui vẻ ?
Sớm biết như vậy, vừa nãy tất nhiên không thèm dằn vặt diễn kịcn.
Bé mới vừa muốn nói chuyện, phát hiện có bóng người quen thuộc đi qua, chính đang nhắc nhở hành khách: “Xin mọi người thắt chặt dây an toàn, máy bay lập tức sẽ bay lên.”
Giọng nói của người này không giống người kia trong ký ức của bé, nhưng thân hình lại đặc biệt giống.
Không sai, Đàm Tiểu Duệ cũng nhận ra là Hồng Ưng.Bé không nhịn được co lại dán chặt vào trong lồng ngực Thẩm Đường Cửu.
“Không có chuyện gì, đừng sợ.” Thẩm Đường Cửu vỗ vỗ bé, vô cùng bình tĩnh. Hắn thuận tiện liếc mắt nhìn Đàm Minh Triết bên trong túi áo, cái tên này ngược lại hết sức phối hợp, yên lặng ở bên trong túi áo hắn làm bộ dạng con rối hình người.
Hồng Ưng đi qua một vòng đương nhiên cũng chú ý tới Đàm Tiểu Duệ.
Cô ta đã đổi thành đồng phục tiếp viên hàng không, cũng tận lực giảm thấp xuống tiếng nói, m quỷ nhỏ kia tựa hồ vẫn nhận ra cô.
Hồng Ưng trở lại khu vực dành cho nữ tiếp viên hàng không, trước tiên chờ máy bay cất cánh, sau đó máy bay phi hành vững vàng, vừa chăm chú phục vụ hành khách, vừa hướng Đàm Tiểu Duệ bên kia xem xét.
Bất quá dù vậy, Thẩm Đường Cửu cũng không buông tha quan sát xung quanh.
“Đúng rồi, ngày đó không phải còn có một người đàn ông da trắng sao? Rất trẻ, lông mày nhỏ nhắn mắt phượng, tìm xem nhìn anh ta có trà trộn lên phi cơ hay không.” Đàm Minh Triết nói.
Thẩm Đường Cửu không tiếp tục cướp đoạt quyền lên tiếng của Đàm Minh Triết, coi như chính mình chia làm đôi, chính mình cùng chính mình nói chuyện.
Cũng may Đàm Minh Triết tận lực nhỏ giọng, không lắng nghe rất dễ dàng quên lãng.
Đàm Tiểu Duệ theo chỉ thị của ba ba nhìn bốn phía kiểm tra 'Tiểu bạch kiểm', Thẩm Đường Cửu thì lại ho nhẹ một tiếng, bắt đầu cùng Đàm Minh Triết tính sổ: “Đàm tiên sinh, kỳ thực cậu cũng không phải là phòng ngừa chu đáo đúng không? Nói chính xác là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử. Tuy rằng không biết cậu tại sao lại biến thành như vậy, bất quá cậu tìm tôi cũng vô dụng, tôi chỉ biết võ công, không biết dùng công nghệ cao.”
Đàm Minh Triết nhô đầu ra, ngẩng cổ xem gò má Thẩm Đường Cửu, mặc dù ở góc độ này gương mặt Thẩm Đường Cửu vẫn rất có lực hấp dẫn, cậu yên lặng nuốt lấy ngụm nước, híp mắt cười nói: “Làm gì có chuyện đó, Thẩm đại soái ca anh cũng quá tự ti rồi!”
Thẩm Đường Cửu không lên tiếng.
Đàm Minh Triết nói tiếp: “Tôi đã sớm nghe nói uy danh của Thẩm đại soái ca, nhưng chưa từng được tiếp xúc, bây giờ tôi cùng Tiểu Duệ cùng đường mạt lộ, đương nhiên trước hết nghĩ tới chính là Thẩm đại soái ca anh. Anh là người lớn có độ lượng, đừng chấp nhặt với tôi, nói dối anh thật tình cũng là bởi vì việc này quá đột nhiên quá khó bề tin tưởng...”
Thẩm Đường Cửu bắt đầu còn nghiêm mặt nghe cậu biến tướng mà xin lỗi, thế nhưng sau đó không nhịn được cười, người nhỏ như vậy ngửa mặt lên nghiêm trang đối diện cùng hắn nói chuyện, thực sự là quá khôi hài.
Đàm Minh Triết nhìn thấy nụ cười Thẩm Đường Cửu trước tiên ngẩn ngơ, sau đó vô cùng không tiết tháo mà ở trong lòng YY một chút cảnh tượng nếu như mình cùng vị Thẩm thiếu gia này nói lời yêu thương, nghĩ như vậy nụ cười không khỏi trở nên tà ác.
Thẩm Đường Cửu nhìn người tí hon lộ ra nụ cười hèn mọn, không khỏi nhíu mà, đưa tay gảy trán Đàm Minh Triết: “Cậu cười cái gì?”Đàm Minh Triết suýt chút nữa bị động tác này của hắn làm cho ngã sấp xuống, bám vào trên túi áo của hắn, cố gắng đứng vững, đồng thời cũng triệt để hồi hồn.
“Không cười gì cả, không cười gì cả, khà khà.” Đàm Minh Triết trèo lên trên, ngồi ở trên bả vai Thẩm Đường Cửu, đem đầu đuôi câu chuyện chính mình bị nhỏ đi, dán vào lỗ tai Thẩm Đường Cửu nhỏ giọng nói cho hắn.
Sau khi nói xong, Đàm Minh Triết quan sát sắc mặt Thẩm Đường Cửu, chỉ bất quá mặt Thẩm Đường Cửu quá lớn so với cậu, xem cũng không xem được gì.
Lại nói Thẩm Đường Cửu lại là người có thói quen thu liễm tâm tình, hắn nếu không muốn để người ta nhìn ra, khẳng định cũng không thể biết tâm trạng hắn như thế nào.
Thẩm Đường Cửu tự tiếu phi tiếu nghiêng đầu nhìn Đàm Minh Triết dò hỏi: “Con trai cậu là do cậu sinh?”
Đàm Minh Triết: “...”
Cậu nghiêng mắt nói: “Đúng a, làm sa? anh không tin?”
Thẩm Đường Cửu không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cậu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “Không, tôi tin, cậu còn có thể biến nhỏ như vậy, sinh con vui đùa một chút cũng không tính là việc khó.”
Đàm Minh Triết quay đầu hừ một tiếng nói: “Anh rõ ràng là không tin.”
Thẩm Đường Cửu cũng không phải người thích nói giỡn, nhưng vẫn là không nhịn được trêu chọc: “Cậu lại sinh thêm một đứa nữa, chứng minh cho tôi xem, tôi sẽ tin.”
“Sinh thêm một đứa nữa? Tôi ngược lại thật ra không đáng kể, nhưng là sinh cho ai a? Cho anh sao?” Đàm Minh Triết da mặt dày, cậu trả lời rất nhanh, cũng không cảm thấy có gì lúng túng.
Thẩm Đường Cửu ngược lại bị câu trả lời của Đàm Minh Triết, làm cho có chút lúng túng.
Đàm Minh Triết nhìn biểu tình sững sờ của hắn, ha ha nở nụ cười.
“Cậu đi nước A, rốt cuộc muốn tìm người nào?”
“Chính là cha đứa nhỏ a, anh không tin chờ thời điểm đó đến nhất định sẽ tin.” Đàm Minh Triết hào phóng giải thích, “Tình huống của tôi đặc thù, cũng không thích phụ nữ, đến tuổi muốn nuôi con, vì vậy liền sinh một đứa.”
Thẩm Đường Cửu nhíu mày: “Không thích phụ nữ?”
“Không sai, làm sao? Anh kỳ thị hả?” Đàm Minh Triết mắt trợn trắng.
“Không biết. Chỉ là ước ao mà thôi.” Thẩm Đường Cửu nói.
“Ước ao cái gì?”
“Ước ao vị người yêu kia của cậu, dĩ nhiên có thể cùng người đồng tính sinh con. Đây là ước mơ của biết bao nhiêu người đấy....”
“Chuyện này có là cái gì, hiện tại tìm người mang thai thuận tiện như vậy...” Đàm Minh Triết tự hào nói, thay đổi cái tư thế ở bên tai Thẩm Đường Cửu xì xào bàn tán, “Cũng là do tôi có thiên phú dị bẩm, bất quá người khác trong giới cũng không khó lưu lại đời sau.”
“Kỳ thực cậu cũng là tìm
người mang thai hộ đúng không? Nói là tìm cha đứa nhỏ, kì thực là muốn tìm mẹ của đứa nhỏ đúng không?”
Đàm Minh Triết bất đắc dĩ thở dài: “Thôi thôi, tôi không giải thích cho anh nữa, anh không tin tôi, tôi phí nửa ngày miệng lưỡi cũng vô dụng.”
Thẩm Đường Cửu không tỏ rõ ý kiến, nghĩ nửa ngày Đàm Tiểu Duệ không có động tĩnh, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nguyên lai hai người nói chuyện đều không quá chú ý Đàm Tiểu Duệ, vào lúc này vừa nghiêng đầu phát hiện đứa nhỏ đã ngủ say.
Bây giờ không cần bé phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, nói dối gạt người gì đó bỏ qua đi, thanh thản ổn định làm đứa nhỏ là tốt nhất.
Cái khác, giao cho ba ba đi quyết định đi!
Vốn là, ba ba gây ra chuyện, để chính ba ba tự mình giải quyết! Hừ!
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ 【 đáng yêu 】 tiểu bồn hữu địa lôi oanh tạc, viên thứ nhất mìn, đáng giá kỷ niệm một chút, khà khà khà PS: Không có thân thỉnh đến bảng danh sách phạt vui vẻ, nằm úp sấp mà...
Hết chương 13.
Chú thích.
+Đại tài tiểu dụng: tài năng lớn bị sử dụng vào việc nhỏ.
Edit có lời muốn nói. Dù sao thì truyện đàn ông mang thai cũng rất khó tin, bạn Cửu không tin cũng dễ hiểu thôi. Về sau là tin ngay đó mà. ^^