Đàm Minh Triết đem suy nghĩ của mình đè xuống, rất là an lòng mà thu về túi áo Đàm Tiểu Duệ.
Chính mình anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, thông minh lại tốt bụng như vậy, người khác theo đuổi còn không kịp, ai lại dám không tiếp thu?!
Nếu là tên kia không tiếp thu, hừ hừ! Sẽ làm cho hắn chịu không nổi!
Đàm Minh Triết cầm chặt nắm đấm, mặc dù bây giờ cậu chỉ nhỏ xíu, thế nhưng khí thế vẫn không hề nhỏ.
Đừng tưởng rằng cậu biến nhỏ thì dễ ức hiếp, chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu nguyện ý, nhất định sẽ không bao giờ có chuyện để cá tuột khỏi lưới.
Bên này Đàm Minh Triết ở bên trong túi áo Đàm Tiểu Duệ căm phẫn sục sôi, tự mình nổi giận, cũng không có người biết.
Đàm Tiểu Duệ đang ở bên trong phòng làm việc của Thẩm Đường Cửu tham quan.
Tuy rằng bé tuổi còn nhỏ không hiểu lắm lợi ích thương mại là cái gì, mà cùng Thẩm Đường Cửu đi đến địa bàn của chú ấy, bé cũng hiểu được cái gì gọi là bá đạo tổng tài, lãnh khốc tà thiếu*.
Đàn ông phải như vậy mới đẹp trai nè! Như ba ba bé trốn đằng đông nấp đằng tây, quá hèn mọn.
Thời điểm họp, Thẩm Đường Cửu cũng mang theo Đàm Tiểu Duệ, nhiều người phụ trách nhìn thấy Đàm Tiểu Duệ biểu tình cùng nam nữ nhân viên trong công ty giống nhau, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, đồng thời tâm lý yên lặng mà YY ra tiết mục ân oán hào môn.
Thẩm Đường Cửu không phản ứng bọn họ, liền để Đàm Tiểu Duệ ngồi bên cạnh hắn, mở máy vi tính ra bật trò chơi chạy trốn khỏi mê cung, tắt âm thanh để đứa nhỏ chơi đùa.
Đàm Tiểu Duệ đương nhiên cũng không khách khí, ngoan ngoãn dựa theo thông tin nhắc nhở của trò chơi, chơi rất vui.
Bên kia Thẩm Đường Cửu đem sự tình một tháng tiếp theo đều bàn bạc lại một lần, xác định không có việc gì, sau khi tan họp Đàm Tiểu Duệ còn đang chơi rất vui vẻ.
“Chơi vui không?” Thẩm Đường Cửu để trợ lý rót hai chén nước lại đây, đưa cho Đàm Tiểu Duệ một chén.
Đàm Tiểu Duệ tiếp nhận chén nước, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình đáp một tiếng: “Dạ, chơi vui.”
Bé muốn nhanh chóng qua cửa, cuối cùng cửa này tìm chìa khóa không quá dễ dàng, bất quá bé không có chút nào nhụt chí, cũng không vội vã, mở mắt to ở trên màn ảnh đảo qua từng ngóc ngách, rốt cuộc tìm được chìa khóa, mở cửa mật thất, qua cửa.
Thẩm Đường Cửu dựa vào cái bàn lớn phòng hội nghị, ánh mắt từ trên màn ảnh rơi xuống trên mặt Đàm Tiểu Duệ, đứa bé này thực sự rất thông minh, người lớn chơi game đều không nhất định có thể nhanh như vậy liền chơi qua một cửa, huống chi còn dùng thời gian nhanh chóng để kết thúc nhiệm vụ.
Xem ra đứa bé này nói mình IQ cao cũng không phải lời nói dối.
Đàm Tiểu Duệ tính tự chủ rất cao, qua cửa sẽ không chơi nữa, đem trò chơi đóng lại, nâng cốc nước hết sức chuyên chú mà uống.Buổi trưa bọn họ cũng là ở bên ngoài ăn, Thẩm Đường Cửu mang theo Đàm Tiểu Duệ gọi vài món thức ăn thêm một phần canh, tiểu tử không kén ăn, ăn rất nghiêm túc cũng rất biết điều.
Mà thừa dịp Thẩm Đường Cửu không chú ý, Đàm Tiểu Duệ đưa cho Đàm Minh Triết một chút đồ ăn bỏ vào túi áo.
Cũng may Đàm Minh Triết hiện tại ăn uống không nhiều, không cần lo lắng.
Tối về đến nhà, Thẩm Đường Cửu mới vừa mở cửa liền nghe đến động tĩnh từ phía nhà bếp.
Đường Thu Diệp đến thăm.
Đàm Tiểu Duệ đổi dép lê chạy vào nhà bếp, vô cùng có lễ phép, âm thanh ngọt ngào cùng Đường Thu Diệp chào hỏi: “Chào bà, sao bà lại đến vậy ạ?”
“Ôi bảo bối đã trở lại? Bà qua làm sủi cảo cho hai người ăn.” Đường Thu Diệp cười tủm tỉm cúi người, suýt chút nữa bật thốt lên hỏi, 'Cha cháu đâu', hoàn hảo sau đó liền nuốt xuống, đổi thành một câu, “Ngày hôm nay cháu cùng chú Thẩm đi chỗ nào chơi?”
“Chú Thẩm mang cháu đi công ty chú ấy.” Đàm Tiểu Duệ chớp chớp mắt, cũng hiểu được, Đường Thu Diệp hẳn là nghe Thẩm Đường Cửu nói sự tình của bé, hiện tại sẽ không cho bé là con trai của chú Thẩm, đồng thời cũng không phải cháu trai của bà.
Vậy mình vừa nãy ngọt ngào gọi bà nội... Có phải là có chút ngốc?
Đường Thu Diệp không cam tâm mà nhìn kỹ Đàm Tiểu Duệ, mặt mày của đứa nhỏ này thật sự rất giống Thẩm Đường Cửu, thật muốn để hai người này đi làm giám định người thân a!
“Cháu thích ăn nhân loại gì?” Đường Thu Diệp lấy hai loại nhân, một loại là nhân thịt, một loại là nhân rau củ.
Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn đáp: “Cái gì cũng được ạ, cháu không kén ăn, bà nội, có cần cháu hỗ trợ không ạ? Cháu sẽ giúp bà cán da.”
“Không cần không cần, cháu đi phòng khách chơi đùa đi.” Đường Thu Diệp lưu luyến mà nhìn thằng bé, mãi đến tận khi Đàm Tiểu Duệ rời khỏi phòng bếp, bà mới quay mặt đi.
Bất quá trong đầu Đường Thu Diệp nhưng là bốc lên suy nghĩ -- nếu không chính mình cầm tóc của Đường Cửu cùng tóc Tiểu Duệ đi giám định thử xem?
Đứa con nhà mình tại phương diện tình cảm này giấu bọn họ đủ sâu, tuy nói sự nghiệp bận là nhất định,nhưng ngay cả mối tình đầu chẳng lẽ cũng không có?
Cho nên... Khẳng định không phải là không có, mà là sợ bọn họ lải nhải phiền phức mới cố ý che giấu...
Vậy đứa bé kia vì cái gì tới tìm nó? Còn mang theo nhiệm vụ ủy thác? Vô luận dạng biến cố gì khẳng định bên người phải có người lớn chăm sóc đứa nhỏ mới đúng, quả thực không phù hợp với lẽ thường.
Nếu như không có cha mẹ, vậy người thân của cha mẹ đâu? Không thể cũng không có đi?
Mà nếu là bởi vì đứa con nhà mình bội tình bạc nghĩa vân vân để người ta thành mẹ đơn thân, mẹ đơn thân lại cùng người nhà thân thích đoạn tuyệt quan hệ, sau đó gặp phải chuyện gì chỉ có thể tìm đến cha đứa bé... Vậy thì có thể giải thích được.Đường Thu Diệp trong đầu suy nghĩ một bộ kịch ngôn tình cẩu huyết, càng ngày càng khẳng định chính mình suy nghĩ không sai...
Nếu như không đúng lúc ở gặp phải ở sân bay như vậy, đứa trẻ này khẳng định cũng đi tìm Đường Cửu, tướng mạo tên vân vân đều rõ ràng như vậy, khẳng định là mẹ của nó dạy cho nó, từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm đất...
Cho nên... Chiếu theo lời con trai nói, ủy thác vân vân có thể có, đơn giản chính là đi cứu mẹ nó, mà đứa nhỏ cùng đứa con nhà mình... khẳng định có quan hệ...
Đường Thu Diệp chưa tới phút cuối chưa thôi, bà cảm thấy chính mình quả thật là muốn cháu đến điên rồi, bây giờ có cơ hội trên trời rơi xuống như thế, nhất định phải nắm lấy, vạn nhất, vạn nhất thật sự là đứa cháu bảo bối của chính mình, vậy thì quả thật nhặt được báu vật.
Sau khi quyết định chủ ý, Đường Thu Diệp làm sủi cảo càng vui vẻ.
Thẩm Đường Cửu đem máy bay điều khiển từ xa đưa cho Đàm Tiểu Duệ để cho bé ở phòng khách chơi đùa, chính mình cũng đến nhà bếp cùng mẹ mình nói chuyện.
“Mẹ, mẹ tới cha con có biết không?”
“Biết, ông ấy buổi tối có bữa tiệc, không đếm xỉa tới mẹ. Tiểu Duệ đâu?”
“Chơi máy bay điều khiển từ xa ở phòng khách rồi ạ.” Thẩm Đường Cửu dừng một chút, đem hành trình chính mình cùng Đàm Tiểu Duệ báo cáo cho mẹ, “Mẹ, con ngày mai dẫn thằng bé đi nước A, có việc cần phải làm.”
“Không phải vừa mới trở về sao? Tại sao lại muốn đi?” Đường Thu Diệp không rõ.
“... Thằng bé có một người cha khác, con phải dẫn nó đi tìm cha.” Thẩm Đường Cửu quyết định ăn ngay nói thật.
Đường Thu Diệp quả nhiên không cao hứng: “Nói không chuẩn chính là con thì sao! Tìm tới tìm lui uổng phí công sức!”
“Mẹ...” Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm, “Mới vừa bồi mẹ du lịch một chuyến, con đây hai mươi bốn tiếng làm con trai hiếu thảo vẫn chưa khiến mẹ hài lòng sao? Mẹ không phải nên buông tha con à?”
Đường Thu Diệp nhìn dáng dấp kia của con trai cũng không khỏi có chút buồn cười: “Thôi, thuận theo tự nhiên thuận theo tự nhiên. Ngày mai hai người tính toán thời điểm nào đi nước A? Đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi ạ.” Thẩm Đường Cửu đáp, “ Thời điểm ở công ty đã đặt, con đã đem tất cả công tác một tháng an bài xong, có thể chuyên tâm cùng Tiểu Duệ đi tìm người nhà.”
“Được rồi, nếu không tìm được liền về đây trước cũng được, thằng bé không có người thân... Con hãy nhận nuôi nó.” Đường Thu Diệp nghĩ kế.
Thẩm Đường Cửu không làm sao kháng nghị được, mẹ mình yêu thích đứa nhỏ, mà chính mình gần đây cũng đang muốn để lại đời sau, Đàm Tiểu Duệ đều đã năm, sáu tuổi, bớt đi thời điểm đặc biệt khó chăm sóc phiền phức, hắn cầu cũng không được. Lại nói hắn cũng không thiếu tiền, thu dưỡng một đứa nhỏ cũng không vấn đề gì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đúng như mẹ mình nói, đứa bé này trừ ba ba vô căn cứ kia ra, thật sự không có người thân khác mới được.Đàm Tiểu Duệ ở phòng khách quay đầu nhìn một chút phòng bếp, sau đó đem Đàm Minh Triết lấy ra, thấp giọng hỏi cậu: “Ba ba muốn ngồi máy bay điều khiển từ xa không?”
Đàm Minh Triết nhìn máy bay kia hai mắt sáng ngời: “Đi phòng ngủ, đi phòng ngủ, ba ba tiến vào chơi một chút.”
“Được.” Đàm Tiểu Duệ còn là trẻ con đặc biệt yêu thích chơi đùa, bé ôm máy bay điều khiển từ xa tiến vào gian phòng chính mình ở tạm, sau đó đóng cửa lại, đem cửa máy bay điều khiển mở ra, để Đàm Minh Triết chui vào.
Đàm Tiểu Duệ so với Đàm Minh Triết còn hưng phấn hơn: “Ba ba, thế nào vậy ạ? Con không điều khiển từ xa, một mình ba ba có thể tự lái hay không?”
Đàm Minh Triết tại ghế của phi công ngồi xuống. Nếu nói, máy bay điều khiển từ xa còn thật giống như vì cậu chế tạo riêng, vị trí phi công to nhỏ vừa vặn, đủ để cậu ngồi làm cơ trưởng.
Đàm Minh Triết chưa từng lái qua máy bay, nhưng cậu hiểu qua kiến thức lái phi cơ, cho nên trước tiên sớm nhìn một chút các nút lệnh dùng để điều khiển, sau đó liền thử lái.
Rốt cuộc là IQ cao, Đàm Minh Triết nghiên cứu không bao lâu thật sự đem máy bay mở ra.
Đàm Tiểu Duệ chính mình cũng cầm điều khiển từ xa cùng Đàm Minh Triết đối nghịch, Đàm Minh Triết lái bên trái, bé điều khiển hướng bên phải, có qua có lại, hai cha con chơi rất vui vẻ.
Đàm Minh Triết là loại người cả gan làm loạn, một điểm cũng không lo lắng bị 'rơi máy bay'. Ngược lại có con trai ở đây, máy nếu bị rơi xuống, Đàm Tiểu Duệ nhất định có thể tiếp được. Coi như không tiếp nổi, vậy cậu cũng nghiệm chứng qua, sau khi cậu nhỏ đi thân thể lực bật nhảy mạnh hơn rất nhiều, quăng đi cũng không chết, dù sao cân nặng cả người nhẹ như bông.
Bạn đã gặp quá con kiến ngã chết chưa?
Tuy rằng cậu không phải con kiến, mà căn cứ thuyết tương đối mà nói, cũng gần như là con kiến trong nhân loại.
“Duệ Duệ, ăn sủi cảo rồi!” Đường Thu Diệp gọi.
“Cháu tới đây ạ!” Đàm Tiểu Duệ đem máy bay điều khiển từ xa cầm ở trong tay, Đàm Minh Triết từ trong cửa sổ nhảy ra, rơi vào trên cánh tay Đàm Tiểu Duệ, sau đó thật nhanh tuột xuống, chạy vào túi áo Đàm Tiểu Duệ.
Đàm Tiểu Duệ ôm máy bay đi ra ngoài, trẻ con sức khỏe cường tráng, không bao lâu sau liền chơi ra một đầu đầy mồ hôi.
Đường Thu Diệp cầm khăn giấy ngồi xổm xuống đem người ôm chầm lấy: “Nhìn một trán đầy mồ hôi, đến bà lau cho một chút.”
“Khà khà, cảm ơn bà ạ.” Đàm Tiểu Duệ lộ ra miệng cười đầy răng trăng, cười rất vui vẻ.
“Nghe cha cháu... Ạch, không phải, nghe chú Thẩm nói hai người ngày mai phải đi nước A? Bà nội còn thật không nỡ xa cháu.” Đường Thu Diệp đem bé ôm đến trên ghế bên cạnh bàn ăn, “Hoàn hảo, ngày hôm nay qua đây làm sủi cảo cho hai chú cháu ăn.”
“Bà, cháu có thời gian còn có thể tới thăm bà.” Đàm Tiểu Duệ nghiêm túc nói, “Cảm ơn bà cùng chú Thẩm đã giúp đỡ cháu.”
“Đừng khách khí, nhanh ăn đi.”
Thẩm Đường Cửu còn tại nhà bếp vớt sủi cảo, hắn bưng cái cái đĩa lớn đi ra đặt ở trên bàn ăn, sau đó liền cầm một bình dấm chua đi ra: “Cháu có ăn dấm không?”
“Có ạ!” Đàm Tiểu Duệ đã lâu không được ăn sủi cảo, dùng đũa kẹp sủi cảo chấm dấm chua, từng ngụm từng ngụm ăn rất ngon.
Đường Thu Diệp thích xem người khác ăn cơm ăn đến ngon miệng, đặc biệt là món ăn tự mình làm. Bà vẫn luôn cười híp mắt nhìn Đàm Tiểu Duệ ăn sủi cảo, ánh mắt ôn nhu, tràn ngập ý cười.
Thẩm Đường Cửu ở bên cạnh yên lặng ăn sủi cảo, làm bộ mình không tồn tại.
Đúng, cứ để mẹ mình như vậy từ trên người Đàm Tiểu Duệ rút lấy niềm hạnh phúc gia đình đi, hắn cũng ít phải nghe mấy câu lải nhải.
Lần này đi nước A, hắn cũng phải thừa dịp kiểm tra nòng nọc có an toàn hay không, thuận tiện cũng tìm người mang thai hộ sinh ra đứa nhỏ!
Nhìn điệu bộ này của mẹ, có đứa cháu để cho bà ôm nhất định bà rất thỏa mãn, sẽ không truy cứu tới cùng nguyên nhân...
Hết chương 11.
Edit có lời muốn nói: Tuy rằng mẹ Thẩm, quả thực là nghĩ ra câu chuyện rất cẩu huyết, nhưng mà tui cũng muốn mượn câu nói của mẹ.
Nói không chuẩn chính là con thì sao! Tìm tới tìm lui uổng phí công phu!”