Ôm Mê Nhĩ Lão Cha Đi Gặp Cha

Chương 52: Chương 52: Thí nghiệm




Ngày thứ hai Âu Dương Văn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, tối hôm qua y uống nhiều rượu, cho nên lúc tỉnh lại đầu óc choáng váng, y lấy điện thoại di động ra muốn nhìn một chút, kết quả phát hiện album hôm qua y xem, lại bị y không cẩn thận xoá bỏ.

Âu Dương Văn sửng sốt nửa ngày, mới đem điện thoại di động ném đi, cụt hứng nằm vật xuống.

Thôi, ý trời như vậy, dù sao cũng đã nói chia tay, không còn gì lưu luyến.

Xoá bỏ thì xoá bỏ đi!

Âu Dương Văn ở trên giường nằm một hồi, rất nhanh liền rời giường thu thập thỏa đáng.

Quanh năm sinh hoạt quân lữ, khiếm cho y dưỡng thành thói quen rất tốt ngủ sớm dậy sớm, ngày hôm qua uống rượu ngày hôm nay có chút lười biếng, nhưng y cũng không quen ngủ lâu giường, cho nên rất nhanh y liền tỉnh lại.

Chuẩn bị đi hỗ trợ làm bữa sáng.

Chỉ là không nghĩ tới, có người so với y thức dậy sớm hơn.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, ngày hôm qua y là người uống rượu uống nhiều nhất, lại ngủ trễ nhất, khẳng định không phải là người thứ nhất rời giường.

Âu Dương Văn trước tiên đi đến nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Đường Cửu đang bận việc.

Y không vội vàng đi rửa mặt, đứng dựa vào cửa phòng bếp, trêu chọc nói: “Đại ca, càng ngày anh càng giống người đàn ông của gia đình rồi.”

Thẩm Đường Cửu nghe vậy liền ném một miếng dưa chuột mới vừa cắt vào mặt Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn giơ tay tiếp được, nhét vào trong miệng: “Thậ thủ càng ngày càng tốt.”

Thẩm Đường Cửu ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái: “Ngủ được không?”

“Được ạ, tinh thần sảng khoái, ngoại trừ có chút đau đầu.” Âu Dương Văn vung tay nói, “Em đi rửa mặt.”

“Đi đi.”

Sau khi ăn xong điểm tâm, Thẩm Đường Cửu đưa Thẩm Duệ đi nhà ông bà nội, Đàm Minh Triết đương nhiên cũng đi theo.

Lục Dương và Âu Dương Văn liền lưu lại trông nhà.

Lục Dương đã thành thói quen sống ở bên này , hắn đi đến phòng sách, lấy một quyển sách từ thư viện mượn được lật xem, thỉnh thoảng còn làm cái ghi chép.

Âu Dương Văn ở phòng khách ngồi một hồi, chơi điện thoại di động một chút, sau đó lại xem TV, cuối cùng không có việc gì, liền đi phòng sách tìm Lục Dương.

“Cậu về chỗ tôi ở đi.” Âu Dương Văn đứng ở cửa, châm chước mà mở miệng.

Kỳ thực y lo lắng Lục Dương không đồng ý, nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ đại ca giao cho y, trước kia y vì bạn gái mà bỏ quên nhiệm vụ đã rất thất trách, hiện tại y một thân một mình, vừa vặn có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Được, nhưng anh phải đợi hai ngày nữa. Tôi còn có một số việc muốn cùng Đàm Minh Triết thương lượng.” Lục Dương rất sảng khoái trả lời. Điều này làm cho Âu Dương Văn vô cùng kinh ngạc.Kỳ thực Lục Dương là đang suy nghĩ, Âu Dương Văn thất tình, nếu để cho y một mình trở lại, đối mặt căn nhà vắng ngắt, khẳng định tâm tình rất khó chịu, hắn cùng Âu Dương Văm trở về, anh ta sẽ có người nói chuyện, tâm tình sẽ không buồn chán nữa.

Coi như là vì báo đáp Âu Dương Văn không nói hai lời liền từ nước B bay đến nước A để bảo vệ hắn.

Tuy rằng tên to con này phần lớn là xem mặt mũi của Thẩm Đường Cửu...

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, thương lượng xong trở về cũng được.” Âu Dương Văn thoáng thanh tĩnh lại, y đi vào phòng, nhìn Lục Dương chăm chú lật xem trang sách trong tay, ánh nắng ban mai từ bên cửa sổ xuyên thấu vào bên trong, chiếu lên gương mặt góc cạnh của Lục Dương càng lộ vẻ thanh tú nho nhã của cậu ta.

“Có thể tìm được biện pháp thích hợp không?”

“Vẫn chưa, bất quá đã có chút tiến triển.” Lục Dương nói, chỉ là ánh mắt của hắn vẫn không di chuyển.

Âu Dương Văn ho nhẹ một tiếng, ngữ khí mềm nhũn mấy phần: “Xin lỗi, trước tôi không cân nhắc đến cảm thụ của cậu.”

“Hả?” Lục Dương có chút sững sờ mà ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình áy náy của Âu Dương Văn, hắn rất nhanh hiểu được, cười nói, “Không có gì, chuyện thường tình ở đời mà thôi, tôi hiểu mà. Anh cũng đừng quá để ý.”

Thẩm Đường Cửu đưa con trai đi nhà cha mẹ ở hai ngày, Thẩm Duệ được ông bà nội tặng cho rất nhiều lễ vật, cho nên rất vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ luôn nở nụ cười tỏa nắng.

Bọn họ sau khi trở lại, Âu Dương Văn liền nói ra chuyện phải đưa Lục Dương về nhà

“Bất quá Lục Dương còn có việc muốn cùng Đàm Minh Triết thương lượng, các người thương lượng xong, tôi trở lại đón cậu ấy.”

“Vậy cũng đừng chạy tới chạy lui phiền phức, ở lại đây hai ngày đi.” Thẩm Đường Cửu vỗ bờ vai y, đem y kéo về.

Lục Dương cùng Đàm Minh Triết ở trong phòng sách, nói chuyện một buổi tối.

“Thế nào?” Thẩm Đường Cửu thấy bọn họ đi ra, trước tiên hỏi một câu.

“Lục Dương và em tìm được biện pháp thích hợp, chuẩn bị ngày mai đi công ty, dùng thiết bị công nghệ cao chế tạo ra vũ khí từ trường sau đó dựa vào hợp chất bên trong rượu đỏ và suối nước nóng tinh luyện thành thuốc, nói không chắc có thể khiến em khôi phục.” Lúc nói những lời này Đàm Minh Triết rất hưng phấn, có Lục Dương ở đây giúp cậu, hai người cùng nhau liên thủ, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy tìm được phương pháp, cũng xem như không tệ.

Thẩm Đường Cửu nghe vậy cũng hết sức cao hứng, bất quá hắn vẫn lo lắng hỏi: “Liệu có nguy hiểm không? Nếu như nguy hiểm quá lớn, thì hãy bỏ thêm thời gian nghiên cứu cẩn thận. Không cần nhất thời nóng lòng.”

“Không có chuyện gì, nguy hiểm không lớn, nhiều nhất là không biến trở lại, thí nghiệm thất bại không gây ảnh hưởng đối với em, anh yên tâm đi.” Đàm Minh Triết đối với sự quan tâm của Thẩm Đường Cửu, cảm thấy rất ấm áp.

“Vậy thì tốt, ngày mai anh cùng đi với hai người.”

Ngày mai, Thẩm Đường Cửu trước tiên đưa Thẩm Duệ đi học, sau đó lái xe mang Đàm Minh Triết và Lục Dương đến công ty.

Thẩm Duệ kỳ thực có chút không vui, bé cũng muốn xem ba ba có thể biến trở về hay không, bất quá ngẫm lại lễ giáng sinh đã được nghỉ hai ngày, không đi học nữa có chút không quá tốt, hơn nữa cha đã đáp ứng bé, nếu như ba ba phục hồi như cũ sẽ đưa ba ba tới đón bé, vì thế bé mới chấp nhận đi học.

Ngày đó Âu Dương Văn về nhà lái xe tới, cân nhắc đến việc sau khi kết thúc thí nghiệm lần này, Lục Dương sẽ về nhà y, vì vậy Âu Dương Văn không ngồi xe Thẩm Đường Cửu, tự mình lái xe đi phía sau bọn họ.

Bốn người đi tới căn phòng cất chứa trang bị Thẩm Đường Cửu mua trước đó, sau khi đi vào liền khóa kỹ cửa phòng.

Lục Dương cùng Đàm Minh Triết đồng thời thương lượng, đầu tiên phải làm ra một cái vũ khí từ trường lần đầu khiến Đàm Minh Triết biến nhỏ.

Lục Dương đưa cho Đàm Minh Triết một bình thuốc nhỏ: “Cậu uống đi.”

“Cảm ơn.” Đàm Minh Triết nhận lấy, sau đó nhìn ba người khác nói, “Các người đều lui lại một chút, chẳng may có chuyện gì xảy ra, từ trường mất đi sự khống chế, sẽ gây nguy hiểm cho ba người.”

Thẩm Đường Cửu đưa tay nhẹ nhàng đụng cậu một cái, ánh mắt lộ ra lo âu nồng đậm.

“Được rồi, đừng lo lắng, em không sao đâu!” Đàm Minh Triết hôn ngón tay của hắn, lui về phía sau hai bước, để Thẩm Đường Cửu tránh xa ra một chút.

Thẩm Đường Cửu lùi về sau, Đàm Minh Triết cười với hắn, thiết bị từ trường bắt đầu khởi động, Đàm Minh Triết ngửa đầu uống cạn bình thuốc, sau đó liền đi vào bên trong mảnh từ trường kia...

Quả nhiên có chùm sáng lóe ra, ánh sáng chói mắt, ba người Thẩm Đường Cửu bất đắc dĩ nghiêng đầu nhấc tay áo che mắt lại.

Gió lớn đột nhiên nổi lên, thổi đến mức tóc của bọn họ rối thành tổ qua, đồ vật trong phòng cũng loạng choạng va vào nhau, không ít thứ bị đổ xuống.

Sau khi sóng gió qua đi, Thẩm Đường Cửu buông ống tay áo ra, bị ánh sáng đột xuất chiếu lại khiến hắn có chút hoa mắt lúc đầu có chút không thích ứng, nhưng không bao lâu, hắn liền thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Dù là bình tĩnh như Thẩm thiếu gia, cũng không khỏi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Trời ạ!”

Hết chương 51.

Edit có lời muốn nói: Bạn Lục Dương kì thực cũng lo cho Âu Dương Văn lắm đúng không?

Bạn Triết liệu có trở về hình dạng ban đầu không nhỉ?

Hình như có chuyện thú vị hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.