Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 86: Chương 86: Càng ngày càng muốn ở cạnh cậu ấy nhiều hơn






Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay Cố Hãn Hải lướt qua cánh môi của mình sau đó dừng lại ở cánh môi trên của cậu, đây là một nụ hôn gián tiếp qua ngón tay.

Cố Hãn Hải rốt cuộc có ý gì, Nghiêm Thanh Viên cũng không phải tên ngốc, sao có thể không hiểu được, sắc mặt bất giác đỏ lên.

"Chúng ta là người yêu, cho dù hiện tại còn chưa ở bên nhau." Giọng nói của Cố Hãn Hải có vẻ khàn khàn hơn so với ngày thường, nhưng khàn khàn như vậy lại khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy cường thế hiếm thấy, "Em chán ghét tôi không?"

"Không chán ghét." Nghiêm Thanh Viên theo bản năng cãi lại.

"Vậy em bài xích cái gì?"

Nghiêm Thanh Viên nhìn người con trai ngồi bên mép giường, cậu bài xích Cố Hãn Hải ư? Sao có thể thế được.

Nhưng...

Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại đè nén tất cả suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, chấp nhận ám chỉ của Cố Hãn Hải, chủ động dâng tặng.

Làm một người con trai, Nghiêm Thanh Viên cũng hy vọng bản thân có thể nắm trong tay quyền chủ đạo, trong tính cách của cậu cũng có chút cường thế, nhưng khi đối mặt với Cố Hãn Hải, tất cả cường thế đều trở thành yếu thế.

Cậu thích Cố Hãn Hải, cho dù là thích theo kiểu nào, cậu đều không bài xích hôn với hắn.

Nghiêm Thanh Viên không muốn xác định tình cảm của mình dành cho Cố Hãn Hải rốt cuộc là gì, cho dù như thế nào cậu cũng không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường phát triển của Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ gần gũi duy nhất.

Chỉ cần Cố Hãn Hải muốn, cậu có thể dâng lên vô điều kiện.

___

Nghiêm Thanh Viên đã ngủ say, trải nghiệm ban ngày đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của cậu, đây là lần đầu tiên tiểu thiếu gia lấy hết can đảm trò chuyện với mọi người dưới tình huống nhiều trưởng bối như vậy, là một tiểu thiếu gia không biết cách xã giao đối đáp quả thực là một hành trình đốt não.

Có lẽ là vì tạo cho mọi người cảm giác là 'vua bụng bự*', Nghiêm Thanh Viên ăn khá nhiều đồ ăn ở trước mặt mọi người, cậu mà xấu hổ sẽ dùng đồ ăn để che đậy.

*大胃王 (Đại vị vương): Là ăn được rất nhiều, bụng không đáy.

Cho dù ăn như thế nào, cách ăn như vậy chắc chắn sẽ không thoải mái, sau khi tiểu thiếu gia trở về thì bị bệnh dạ dày, giày vò thật lâu.

Nhưng cho dù ở tình huống khó chịu như vậy, cậu vẫn cố gắng hết sức chỉnh lý ​​tư liệu ý kiến về nhà ma cho hắn, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác vừa phức tạp vừa vui mừng.

Điều chỉnh điều hòa cho Nghiêm Thanh Viên, đắp chăn, Cố Hãn Hải rời khỏi phòng Nghiêm Thanh Viên, vừa ngước lên đã nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh đang bưng ly nước uống cách đó không xa.

Đều ở lầu một trong biệt thự nhỏ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra chỗ của đối phương.

"Thế nào, trong hai ngày nay cậu có nhìn Nghiêm gia với đôi mắt khác không?" Nghiêm Trạch Thủy nở nụ cười mỉm, nói với Cố Hãn Hải.

"Quả thực là một gia hệ vô cùng lớn." Bên trong mối quan hệ rắc rối phức tạp, các ngành nghề liên quan cực kỳ rộng lớn, có thành tựu trong mọi tầng lớp xã hội và rõ ràng có thể cảm thấy được có ý muốn tham gia vào tất cả các ngành, không thể không nói đó là một doanh nghiệp không ngại mở rộng.

"Mở rộng càng lớn, ngược lại đã nói lên giờ đây toàn bộ gia tộc càng thêm rời rạc, cho nên địa vị và năng lực của chủ tịch vô cùng quan trọng, chủ tịch tất nhiên đã vượt qua hơn vô số người, y nắm giữ toàn bộ tin tức và nhân mạch xoay chuyển của mọi người ở Nghiêm gia, cho dù là mớ hỗn độn phức tạp đối với gia chủ mà nói cũng đều rõ ràng."

Cố Hãn Hải sau khi nghe xong chậm rãi nói: "Bài xích của tôi đối với Nghiêm Y đã rõ ràng như vậy sao?"

Nghiêm Trạch Thanh rất hiếm khi lộ ra vài phần ý cười: "Viên Viên đáng để bất cứ ai ghen vì em ấy, ít nhất cậu có ý nghĩ này khiến tôi rất vui."

Ánh mắt Cố Hãn Hải phức tạp nhìn lướt qua Nghiêm Trạch Thanh, cho đến bây giờ Nghiêm Trạch Thanh luôn phá lệ thiên vị Nghiêm Thanh Viên, cho nên hắn cũng sẽ chú ý Nghiêm Trạch Thanh nhiều hơn một chút.

"Từ khi cậu đến, trình độ bám dính của Viên Viên đối với cậu tăng lên rõ rệt, thật sự khiến người làm anh như tôi vô cùng hâm mộ." Nghiêm Trạch Thanh thở dài, "Để cậu ghen cũng không sao, để cậu biết tình thương yêu của Viên Viên không phải ai cũng có thể có được."

"Là hy vọng tôi đừng nhằm vào Nghiêm Y quá nhiều sao?" Cố Hãn Hải tránh đi trêu chọc của Nghiêm Trạch Thanh.

"Cho dù nói như thế nào thì gia chủ chính là gia chủ, có thể kết giao nhất định có lợi, Viên Viên nếu muốn vì cậu mở đường, nếu cậu thật sự không muốn chấp nhận vậy có thể trực tiếp từ chối."

Hành động của Nghiêm Thanh Viên mọi người đều thấy rõ ràng, cậu có ý định gì ngay cả quản gia Hứa Tam Tối cũng nhìn thấy rõ ràng, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị quần áo tham gia bữa tiệc cho Cố Hãn Hải tỉ mỉ như vậy.

Cố Hãn Hải làm sao có thể không biết Nghiêm Thanh Viên cho đến bây giờ vẫn không ngừng lặp lại tên của hắn, hy vọng tên của hắn sẽ lưu lại ấn tượng trong trí nhớ của mọi người.

"Tôi biết." Cố Hãn Hải rũ mắt, chậm rãi nói, "Chỉ cần là em ấy cho tôi, tôi đều tiếp nhận."

Nghiêm Trạch Thanh nhẹ nhàng thở dài: "Nghe nói ngày mai Viên Viên muốn dẫn cậu đi nhà ma gia chủ tự mình thiết kế?"

"Phải."

Nghiêm Trạch Thanh xoa giữa mày: "Y cả ngày làm những việc này, thiết kế đồ chơi còn cần anh ta làm sao?"

Cố Hãn Hải không bình luận gì về chuyện của người đàn ông đó.

Sau đó Nghiêm Trạch Thanh cười nói: "Nghiêm Trạch Thủy cái tên đầu óc không tốt kia mỗi ngày đều bắt nạt Viên Viên, khi đến công viên giải trí chơi nhà ma luôn dọa Viên Viên sợ đến khóc, nghe nói khi đó rất ngoan, có lẽ cậu có thể gặp được cảnh tượng rất thú vị, đừng để Viên Viên quá sợ hãi."

"Anh rất vui à?" Cố Hãn Hải nhận ra tâm trạng hôm nay của Nghiêm Trạch Thanh dường như khá tốt.

"Hôm nay phụ thân cười."

Cố Hãn Hải không hiểu một câu không đầu không đuôi này là có ý gì, nhưng Nghiêm Trạch Thanh lắc đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Nghiêm Trạch Thanh về lại phòng đặt ly nước trong tay xuống, ngồi trên cửa sổ lồi* nhìn ra bên ngoài đã tối đen, cảnh vật ở đây rất đẹp, khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

*Ảnh cửa sổ lồi





Bữa tiệc lần này y cũng đã nhận ra Nghiêm Thanh Viên thay đổi.

Trước đây Nghiêm Thanh Viên luôn sẽ trốn đi và không thích cảnh này giờ đây đã cố lấy hết can đảm để đứng trong tầm nhìn của mọi người, tuy rằng ngây ngô nhưng chủ động giao tiếp với người khác, mặc dù rất dè dặt nhưng rất cố gắng không hề tỏ ra miễn cưỡng.

Mà cũng chính vào hôm nay, y mới biết được thật ra em trai nhỏ của mình vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

"Trạch Thanh à, em trai cậu tên là Thanh Viên hả? Thật là một cái tên hay, rất đáng yêu, cũng rất thích hợp với em ấy."

"Anh Trạch Thanh ơi, nghe nói cậu em trai trắng nõn mềm mềm cũng muốn tham gia nhà ma hả? Anh Trạch Thanh cho em chút chỗ tốt, em có thể dẫn em ấy đi cùng nha, em cũng muốn đi."

Khi họ nhắc tới Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt không hề bài xích, tiểu thiếu gia luôn sống rất hướng nội đã bất tri bất giác thu hút sự chú ý của mọi người.

Hôm nay khi trở về người phụ thân luôn ít khi nói cười cũng không thể kìm nén được vẻ mặt buồn cười hỏi y có phải trước kia luôn không cho Viên Viên ăn hay không, vì sao lại thèm ăn nhiều như vậy.

Nghiêm Trạch Thanh chỉ có thể nói là vì dạ dày của cậu không tốt cho nên vẫn luôn được chăm sóc, kết quả chăm sóc quá mức.

Câu trả lời này thực ra không có ý nghĩa gì, nhưng bầu không khí trong xe lại hài hòa hiếm thấy.

Khi Nghiêm Trạch Thanh trở về biệt thự nhỏ hẹp kia*, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.

*当严泽清回答了那狭小的别墅中的时候 câu này mình không hiểu trả lời là trả lời gì nữa nên mình đổi thành trở về nha, vì đang nói về chuyện em Nghiêm mà cua ngang sang cái này nên chưa nhảy số kịp, ai hiểu thì ét o ét mình nhoa:3

Bầu không khí lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt khi sống cùng nhau, bây giờ dù gặp nhau cũng có thể nói vài câu, đây đã tốt hơn rất nhiều so với trước.

Ngẫm kỹ lại, có vẻ như tất cả những cải tiến thật ra có liên quan đến Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên sau khi gặp Cố Hãn Hải nảy sinh thay đổi.

Mà bọn họ lại bởi vì Nghiêm Thanh Viên thay đổi mà thay đổi theo.

Nghiêm Trạch Thanh thở dài, đến bản thân cũng chưa từng phát hiện, suy nghĩ mà y đã kiên trì trong một thời gian dài lúc này đã có chút buông lỏng*.

*Không biết có ai còn nhớ hông chứ mình cũng hông nhớ mấy là anh Thanh định đưa em Nghiêm đi để tránh phải nối dỗi gia tộc hay gì đó đó, không biết nhớ đúng không nữa, hỏn lọn_ing:<

Nếu là như vậy thì...

"Vậy thì không có lý do gì để đưa Viên Viên đi." Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng vang lên trong không khí im lặng, Nghiêm Trạch Thanh thích Nghiêm Thanh Viên được người khác thích.

Bởi vì mỗi lần Nghiêm Thanh Viên nghe thấy sự yêu thích và thiện ý bất ngờ, Nghiêm Thanh Viên sẽ vô thức lộ ra biểu cảm vui vẻ.

Tựa như pháo hoa bất ngờ nổ trong bóng tối, thu hút sự chú ý của người khác một cách lạ thường.

Sáng sớm hôm sau Nghiêm Thanh Viên thức dậy theo bản năng duỗi tay muốn tìm Cố Hãn Hải bên cạnh, lại đột nhiên chụp vào khoảng không, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn chiếc giường trống rỗng, mới nhớ tới đây không phải ở nhà, Cố Hãn Hải có phòng riêng của hắn.

Nghiêm Thanh Viên hoang mang ngồi trên giường, sáng sớm đại não không tỉnh táo lắm, lại đang suy nghĩ một vấn đề.

Có phải thật ra...

Cố Hãn Hải cũng không muốn cùng cậu ngủ chung một giường không?

Cẩn thận nghĩ lại dường như vẫn luôn là mình chủ động yêu cầu ngủ chung một giường, hơn nữa lúc ở nhà thuê, cũng là bởi vì nhu cầu của mình mới có thể chen chúc trên một cái giường nhỏ.

Cố Hãn Hải cao lớn như vậy, ngủ giường nhỏ chắc chắn không thoải mái.

Có phải thật ra hắn... Vẫn luôn rất miễn cưỡng?

Một khi ý nghĩ này bắt đầu thì không thể vãn hồi nữa, trong đầu Nghiêm Thanh Viên tràn ngập ý nghĩ rằng thật ra Cố Hãn Hải không muốn ngủ với cậu chút nào.

Nhưng trực tiếp hỏi hắn, Cố Hãn Hải nhất định sẽ nói không.

Nếu cho đến bây giờ đều là cậu miễn cưỡng Cố Hãn Hải ngủ với cậu vậy không phải là quá đáng lắm sao?

Cậu cũng không đòi phải có người ngủ chung đâu nha.

Chỉ là cậu cảm thấy phòng của mình nên là phòng của Cố Hãn Hải, mình mới là cái người nên cút đi, nhưng không tìm thấy lý do để mình đi ra ngoài, cho nên mới tạm thời ngủ cùng nhau.

Suy nghĩ sâu hơn, nếu Cố Hãn Hải đã đòi hôn với cậu, vậy có lẽ không phải chán ghét ngủ với cậu, mà ngược lại rất vui vẻ ư?

Nghiêm Thanh Viên cực kỳ rối rắm, cảm thấy bất kỳ đáp án nào cậu nghĩ ra đều vô cùng không đáng tin cậy.

Thế là buổi sáng trên bàn ăn xuất hiện một màn kỳ lạ, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên quan tâm đến chất lượng giấc ngủ của cả nhà.

"Anh cả ngủ ngon hông?" Hỏi từng người một, như vậy lại hỏi Cố Hãn Hải sẽ có vẻ rất tự nhiên nhỉ?

"Viên Viên ngủ không ngon à?" Nghiêm Trạch Thủy lại trực tiếp chộp lấy lời nói của Nghiêm Thanh Viên hỏi, "Chẳng lẽ Viên Viên không thể ngủ một mình? Anh nhớ hai ngày nay Cố Hãn Hải đều về phòng mình ngủ nhỉ, chi bằng tối nay Viên Viên đến phòng anh, anh cả ngủ với em nha?"

Sau đó Nghiêm Thanh Viên nghe thấy tiếng dao cà vào dĩa rất khó chịu chói tai, Nghiêm Thanh Viên quay đầu nhìn Cố Hãn Hải, đây chính là Cố Hãn Hải luôn lễ phép vô cùng đúng chỗ sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này?

Nói cách khác thật ra hắn vô cùng nhạy cảm đối với chủ đề ngủ sao?

Vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên vừa phức tạp vừa bối rối.

"Không phải ạ, chỉ là đang nghĩ anh cả có bị lạ giường* hay không."

*认床 (Nhận sàng): Ngủ ở giường mình, nhà mình quen đã quen, ra chỗ khác lạ nước lạ cái, lạ giường lạ chiếu là không ngủ được.

"Đương nhiên không rồi, nếu Viên Viên lạ giường thì buổi tối đến phòng anh..."

Nghiêm Trạch Thủy còn chưa nói xong thì Nghiêm Thanh Viên lập tức chuyển chủ đề hỏi Nghiêm Trạch Thanh: "Vậy anh hai thì sao ạ?"

"Cũng được, xung quanh rất an tĩnh, tuy rằng không khí quá ẩm so với bình thường nhưng cũng nằm trong giới hạn có thể chấp nhận được, giường được sấy khô tốt, điều hòa cũng rất an tĩnh, từ góc độ thiết kế mà nói không có khuyết điểm quá lớn sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ."

Nghiêm Thanh Viên tha thiết chờ mong nhìn anh hai Nghiêm nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu, đột nhiên cảm thấy rằng cậu chỉ mở chủ đề để hỏi Cố Hãn Hải, anh hai Nghiêm nghiêm túc trả lời câu hỏi như vậy khiến cậu cảm thấy rất áy náy.

"Vì sao muốn hỏi cái này? Em không thoải mái?" Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, trước kia Nghiêm Thanh Viên chưa từng nói ngủ ở đây không được mà?

"Không, cũng không phải..." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Ba và mẹ dường như không ngủ cùng nhau?

Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc tuy rằng là vợ chồng nhưng lại có phòng riêng, họ dường như không thích ngủ chung với nhau.

Nhưng bọn họ không ngủ chung nhưng có một phòng chung, chỉ thỉnh thoảng ở lại qua đêm, rõ ràng là hình thức vợ chồng ở chung nhưng lại rất kỳ lạ.

Trong lúc suy nghĩ Nghiêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Vì sao ba mẹ không ngủ với nhau nhiều vậy ạ?"

Tịch Hạc cắn một miếng trứng chiên chậm rãi hỏi: "Vì sao Viên Viên lại cho rằng phải ngủ cùng nhau?"

"Bởi vì là ba mẹ." Đây không phải chuyện đương nhiên hả? Vợ chồng không phải đều ngủ cùng nhau sao?

"Bản thân giấc ngủ là một vấn đề rất riêng tư, dù là vợ chồng cũng nên dành đủ không gian riêng tư cho nhau." Tịch Hạc chậm rãi nói, "Có người ngủ sâu, có người ngủ quá nhẹ, chất lượng giấc ngủ sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ban ngày, một khi đã như vậy chi bằng lựa chọn cách ngủ phù hợp với bản thân."

"Cho dù không ngủ cùng nhau cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm ạ?" Nghiêm Thanh Viên trợn tròn đôi mắt, tựa như lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy nên rất kinh ngạc.

"Tình cảm không phải thể hiện bằng lời nói, mà là cảm nhận bản thân, nếu cảm thấy khó chịu, vậy thì đây không phải là một mối quan hệ lành mạnh."

Mặc dù Tịch Hạc nói như vậy, nhưng trên thực tế rốt cuộc bà và Nghiêm Kỳ Thúy có bao nhiêu tình cảm, trên cơ bản là không đáng kể, họ là đối tác nhiều hơn vợ chồng, và Nghiêm Thanh Viên nói như vậy cũng là hy vọng cậu có thể có một khái niệm bình thường về tình yêu.

Tịch Hạc ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kỳ Thúy, đây là người đàn ông của bà, nhưng nhiều lúc, bà chỉ coi đối phương là người bạn của mình.

Cùng tiến cùng lùi, cùng vinh nhục, đây đối với bà mà nói là một mối quan hệ còn bền chặt hơn cả vợ chồng.

Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt.

Là như vậy sao?

Nếu là như vậy, cho dù Cố Hãn Hải không cùng cậu ngủ chung giường, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ phải không?

Khi suy nghĩ chân thật nhất xuất hiện trong đầu, gương mặt Nghiêm Thanh Viên đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Có trời mới biết vừa rồi tất cả những gì cậu nghĩ thật ra cũng chỉ vì Cố Hãn Hải không chủ động ngủ với cậu khiến cậu sinh ra cảm giác nguy cơ, nghĩ rằng Cố Hãn Hải không thích cậu nữa.

Nghiêm Thanh Viên càng nghĩ càng cúi thấp đầu xuống, cậu thật là... Thật là... Càng ngày càng...

Không biết xấu hổ.

Cũng quá lưu luyến Cố Hãn Hải rồi! Nghiêm Thanh Viên à!

Nghiêm Thanh Viên không ngừng khiển trách bản thân mãnh liệt trong lòng, nửa khó chịu, nửa áy náy, cuối cùng trở thành sự bối rối.

Lực chú ý của Cố Hãn Hải luôn trên người Nghiêm Thanh Viên, nhưng cho dù là hắn cũng không thể trở thành con giun trong bụng Nghiêm Thanh Viên được.

Cậu suy nghĩ cái gì, Cố Hãn Hải không biết.

Nhưng trực giác của hắn nói với hắn rằng, phải đi theo bên cạnh Nghiêm Thanh Viên.

Nếu không...

Cậu sẽ biến mất.

Ý nghĩ kỳ lạ.

Chẳng lẽ người không có cảm giác an toàn nhất thật ra là hắn ư?

Rõ ràng đã hôn, nhưng lại luôn cảm thấy người hôn kia dường như không ở đối diện.

——

Nghiêm Thanh tròn mắt trông mong nhìn gia chủ lúc này đứng bên cạnh bọn họ, mở to mắt hoang mang hỏi: "Vì sao anh suối nước nóng lại ăn mặc như vậy?"

Đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên là một người đàn ông rất cao và vạm vỡ hơn nữa trong tay còn cầm chiếc búa sao băng* trong tay, nhưng ngay cả cơ thể vạm vỡ giả và chiếc mặt nạ đáng sợ cũng không khiến Nghiêm Thanh Viên cảm thấy ghê sợ, đôi mắt kia Nghiêm Thanh Viên vừa nhìn đã biết là Nghiêm Y.

*Búa sao băng:



Nghiêm Y cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, vì để đóng vai một người đàn ông cao lớn nên y đã đặc biệt đi một đôi giày tăng chiều cao, nhưng không ngờ rằng dáng vẻ này vậy mà có thể bị Nghiêm Thanh Viên nhìn ra.

"Làm sao em biết được?" Do tạo hình, cho dù y muốn nửa khom người nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên, nhưng đáng tiếc hạn chế quá lớn, khiến cho cả người y trông giống như từ trên cao nhìn xuống có vẻ có chút kiêu căng.

"Em cũng không biết nữa, em cứ cảm thấy là anh suối nước nóng, chỉ là tùy tiện hỏi thôi, em cũng không ngờ rằng thế mà là thật." Lời Nghiêm Thanh Viên nói khiến Nghiêm Y dở khóc dở cười, lẽ nào mình đang bị đùa cợt sao? Nhưng con ngươi của thiếu niên hoàn toàn không có bất kỳ vẻ do dự nào khiến cho y theo bản năng cho rằng đối phương thật sự biết.

Thật là một đứa trẻ kỳ diệu.

"Anh suối nước nóng định đóng vai NPC trong nhà ma sao?" Có lẽ là do ánh sáng, cho dù chế tạo rất thật nhưng không có áp lực tâm lí không cảm nhận được uy hiếp quá lớn, Nghiêm Thanh Viên ngược lại không sợ.

"Đúng rồi, chỉ là còn đang trong quá trình chuẩn bị, không ngờ bạn nhỏ Viên Viên tới sớm như vậy, anh còn tưởng rằng sẽ còn một lúc nữa." Nhìn thời gian, còn hơn một giờ nữa mới đến thời gian đã hẹn, Nghiêm Thanh Viên thật sự đến quá sớm.

"Thật ra em không định tới sớm như vậy, sáng nay em dẫn Cố Hãn Hải đến nơi không có người tập lái xe." Nghiêm Thanh Viên nói.

Trong mắt Nghiêm Y hiện lên một tia sáng tỏ: "À, là trường dạy lái xe ở đây hả?"

Bởi vì diện tích của Nghiêm gia quá lớn, chỉ lúc cần tụ hội năm mới mới có thể đóng cửa mọi mặt, những lúc khác rất nhiều nơi đều mở cửa với bên ngoài, ở chỗ này vừa hay có một trường dạy lái xe dưới tên của Nghiêm gia.

Nghiêm Y có chút cảm khái sờ sờ đỉnh đầu Nghiêm Thanh Viên, mặc dù bàn tay giả thô to không khống chế được sức lực đè cậu xuống, "Bạn nhỏ Viên Viên thật sự rất hiểu rõ nơi này nha, ngay cả trường dạy lái xe ở đâu cũng biết."

"Bởi vì em thích chạy loanh quanh nơi này á." Nghiêm Thanh Viên cố gắng hết sức chống tay Nghiêm Y, nói với y, "Vốn dĩ đã để dành rất nhiều thời gian, kết quả Cố Hãn Hải thực sự quá thông minh, chỉ mới huấn luyện lái xe trong một giờ đã làm chủ được toàn bộ, hai tiếng đồng hồ đã thông suốt không trở ngại không xóc nảy, cho nên tụi em mới đến sớm, để Cố Hãn Hải lái xe qua."

"Vậy sao? Vậy đúng là thiên phú dị bẩm." Nghiêm Y cười nói.

Nghe thấy Cố Hãn Hải được khen Nghiêm Thanh Viên càng nói nhiều hơn: "Đúng á, cậu ấy học cái gì cũng nhanh hết, thời gian nửa học kỳ cậu ấy đã có thể nắm giữ hết nội dung chương trình cấp ba, cậu ấy thật sự siêu giỏi luôn!"

Nghiêm Y cảm thấy có chút buồn cười, có thể nhìn thấy khi Nghiêm Thanh Viên nhắc đến Cố Hãn Hải đôi mắt to sẽ lóe sáng: "Bạn nhỏ Viên Viên thật đúng là lúc nào cũng không thể tách rời Cố Hãn Hải nhỉ?"

Sắc mặt Nghiêm Thanh Viên ửng hồng: "Bởi vì cậu ấy đối với em mà nói là một người vô cùng quan trọng."

Nghiêm Y như cười như không nhìn lướt qua Cố Hãn Hải vẫn đứng ở một bên không nói một lời, mặc dù khuôn mặt của hắn gần như vô cảm vì trang điểm.

Hôm nay Cố Hãn Hải mặc một bộ quần áo tương đối tùy hứng, bộ quần áo sáng màu tràn đầy sự trẻ trung khiến gương mặt tưởng chừng như thờ ơ của hắn lộ ra vẻ non nớt hiếm thấy, hắn vẫn đeo găng tay trắng, an tĩnh đứng phía sau Nghiêm Thanh Viên, tự như sẽ luôn đứng sau lưng Nghiêm Thanh Viên.

Khi nghe Nghiêm Thanh Viên không tiếc lời khen ngợi hắn, tràn ngập trong mắt hắn không phải là sự tự hào về 'thành tích' của hắn, ngược lại tất cả đều là sự bất đắc dĩ và cưng chiều, khác hẳn với khí chất lãnh đạm khắp người hắn, đó là một ánh mắt gần như có thể khiến lòng người mềm mại bất giác mỉm cười.

Một đôi này, thật thú vị.

Bản thân bạn nhỏ Viên Viên vốn đã là một nhân vật rất thú vị, nhưng không ngờ còn mang đến nhiều người thú vị hơn.

Quả nhiên chỉ cần bạn nhỏ Viên Viên tới, Cố Hãn Hải nhất định sẽ đi theo phía sau.

"Anh suối nước nóng ơi, anh hóa trang trông rất giống thật á." Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt nói.

"Vậy sao? Anh cũng rất vừa lòng với lớp hóa trang này." Nghiêm Y nghe Nghiêm Thanh Viên nói khóe miệng bất giác nhếch lên, "Dù sao cũng là nhà ma nếu không thật một chút không dọa được người thì không tốt."

Nghiêm Y không nghe thấy Nghiêm Thanh Viên trả lời mình, mới cúi đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, nhìn thấy chính là Nghiêm Thanh Viên đang nhìn y với đôi mắt nghi ngờ.

"Sao thế?" Giọng nói Nghiêm Y dịu nhàng.

"Quả nhiên anh suối nước nóng rất thích thiết kế những thứ thú vị như đồ chơi phải không ạ?"

Rốt cuộc là người nói vô tâm người nghe có ý*, hay là thiếu niên trước mắt thật sự nhìn ra gì đó?

*说者无心,听者有意: Người nói không có ý gì, nhưng người nghe lại nghe ra được ý gì đó.

Nghiêm Y rũ mắt nghĩ, đột nhiên nói: "Anh của anh rất thích mấy thứ này."

"Quả nhiên là thích thứ gì mới có thể quan tâm như vậy đúng không? Lưu luyến ư?" Nghiêm Thanh Viên có thể nhìn thấy chính là lớp hóa trang trên ngực, vết thương được khâu lại bằng tay rất khéo léo đã khép lại trông rất giống thật, ngay cả khi chạm vào làn da và cơ bắp cứng rắn cũng cảm thấy rất giống với việc chạm vào cơ ngực của anh cả.

Giọng điệu Nghiêm Y có chút bất đắc dĩ: "Có phải những người khác ở trước mặt em nói anh không làm việc đàng hoàng không?"

"Đúng ạ." Nghiêm Thanh Viên thành thật trả lời.

Nghiêm Y cười khẽ một tiếng, không có ý nghĩa gì đặc biệt, nếu y ngồi ở vị trí này được nhiều người ưu ái như vậy đương nhiên phải trả giá tương ứng, ít nhất y vẫn có thể tiếp tục nghề nghiệp mình yêu thích, cũng không đến mức cảm thấy ủy khuất nhiều.

"Nhưng anh suối nước nóng à, anh có thể vừa làm việc vừa duy trì hứng thú của mình, còn duy trì tốt như vậy, thật sự siêu lợi hại luôn." Lời Nghiêm Thanh Viên nói khiến Nghiêm Y ngây ngẩn cả người, nghe thiếu niên chậm rãi hỏi, "Phải thế nào mới có thể biết được rốt cuộc mình thích gì? Anh suối nước nóng làm thế nào tìm được hứng thú của mình thế?"

Nghiêm Y nghe những câu hỏi không giống với tất cả mọi người, đột nhiên không biết trả lời như thế nào.

Y biết làm thế nào để xã giao, cũng biết làm thế nào để trình bày công việc, cũng biết nên làm thế nào để đối phó với tất cả các loại ngôn ngữ thương nghiệp.

Nhưng giờ đây thiếu niên hỏi y, làm sao tìm được hứng thú của mình, chủ đề này y đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.

Chưa từng có ai hỏi y, cũng sẽ không có ai muốn hỏi y.

"Vì sao muốn hỏi như vậy?" Nghiêm Y nghe thấy giọng nói của mình không lưu loát rất hiếm thấy.

___

19/1/2023.

20:35:20.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.