"Nhị thiếu gia." Lời này nói ra, phản ứng của mọi người đều khác nhau.
Suy nghĩ của những người ăn dưa là: Vì sao thời đại này còn có người gọi người ta là nhị thiếu gia? Điều này không phải chỉ xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình sao? Người này thoạt nhìn tuổi không nhỏ, cũng có thể gọi thiếu gia sao? Hay là thiếu gia theo nghĩa khác?
Suy nghĩ của người phụ nữ giường trên là: Đây là có ý gì? Đến diễn kịch đấy à? Những người này cũng quá thú vị rồi, làm những chuyện này có ý nghĩa gì không, không có bản lĩnh gì còn ở đó khoác lác lung tung còn không phải khiến người ta chê cười sao? Bây giờ còn xuất hiện một thiếu gia, đây là đang đùa nhau đó hả?
Suy nghĩ của Diêm Đàm là: Tú nhi*, Diêm Thanh Viên vậy mà gọi Nghiêm Trạch Thanh là nhị thiếu gia, chỉ sợ bây giờ mặt của Nghiêm Trạch Thanh sẽ tái xanh luôn, thật là buồn cười, nhưng nếu bây giờ cười cảm thấy sự việc sẽ trở nên rất phiền phức, hay là thôi không cười, hơn nữa bây giờ anh ấy mới là anh trai của Diêm Thanh Viên, hai người bọn họ chính là cùng một họ đó!
*秀儿 Mình không hiểu tú nhi là gì luôn ಥ‿ಥ
Diêm Thanh Viên là đương sự trong vụ việc thật ra cả người vẫn ngây ngốc, cậu thật sự không biết vì sao Nghiêm Trạch Thanh lại xuất hiện ở nơi này, cậu thậm chí còn chưa tin nhéo tay mình một lúc lâu, là một cơ thể hoàn chỉnh và chắc chắn không phải là giả, nhưng mà... Vì sao chứ?
Mà suy nghĩ của Nghiêm Trạch Thanh lại đơn giản hơn, đó chính là —— tức giận.
"Em vừa mới gọi anh là gì?" Tâm trạng còn đang rất vui vẻ của Nghiêm Trạch Thanh bởi vì một câu của Diêm Thanh Viên mà trực tiếp bị đánh rơi xuống đáy vực, có trời mới biết y chạy đến để giúp đỡ em trai đáng yêu nhà mình, nhưng kết quả là cậu lại giữ khoảng cách với y trong nháy mắt, loại cảm giác này quả thực nghẹn đến mức khiến y tức muốn hộc máu.
Diêm Thanh Viên nuốt nước miếng một cái, xác nhận lại lần nữa đây là giọng nói của Nghiêm Trạch Thanh, là Nghiêm Trạch Thanh mà cậu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn!
Nhất thời đủ loại tâm trạng vừa vui vẻ vừa nghi ngờ lan tràn trong lồng ngực, đôi mắt Diêm Thanh Viên trông mong nhìn người đàn ông trước mặt, lại không biết nên làm ra phản ứng gì.
"Vì sao không nói lời nào? Em nên gọi anh là gì? Gọi đi?" Nghiêm Trạch Thanh đã nghiến răng nghiến lợi, thật muốn bế nhóc con vô ơn này lên tét mông một trận, ở bên ngoài chơi một năm đến ngông cuồng rồi đúng không, vậy mà dám gọi anh hai của mình là nhị thiếu gia!
"Nhị... Nhị thiếu gia á." Diêm Thanh Viên như bị ma xui quỷ khiến nói lại lần nữa, sau đó trơ mắt nhìn sắc mặt Nghiêm Trạch Thanh trong nháy mắt trở nên đen thành đáy nồi.
Diêm Đàm ở bên cạnh nhàn nhã dựa lưng vào chăn bông ở giường dưới, bộ dạng như đang xem một vở kịch hay.
"Viên Viên à, có phải anh hai để em ở bên ngoài lâu quá rồi, khiến em ngay cả anh trai cũng không gọi?" Nghiêm Trạch Thanh tức giận đến mức cười, ánh mắt vốn đã không thân thiện lại càng thêm âm hiểm, Diêm Thanh Viên không hiểu sao rùng mình một cái.
Thật ra Diêm Thanh Viên cũng rất muốn gọi anh hai, nếu không sẽ không vừa nhìn thấy đã buột miệng thốt ra tiếng gọi anh hai này.
Nhưng Diêm Thanh Viên cũng từng vô số lần tưởng tượng vào ban đêm rằng nếu mình và anh cả anh hai và người nhà gặp lại nhau, khi đó cũng đã không còn là quan hệ người nhà nữa, cậu nên xưng hô như thế nào đây.
Cậu không thể gọi cha mẹ anh em trước mặt Nghiêm Hãn Hải được, nếu không sẽ rất khó đối mặt với Nghiêm Hãn Hải, cho nên thật ra Diêm Thanh Viên vẫn luôn lén luyện tập nên xưng hộ như thế nào nếu gặp mặt lại, cho nên bây giờ hơi từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là gọi một tiếng nhị thiếu gia.
Sắc mặt của Nghiêm Trạch Thanh lúc này rất đen, Diêm Thanh Viên nhất thời cũng lưỡng lự.
"Sao anh lại ở đây?" Diêm Thanh Viên đã nhận ra Nghiêm Trạch Thanh đang tức giận, theo bản năng giống như trước đây đã từng là thiếu gia nhỏ nhất của Nghiêm gia, đưa tay nắm lấy cánh tay của Nghiêm Trạch Thanh, mang theo một chút làm nũng và trấn an.
Nhưng giây tiếp theo Diêm Thanh Viên lại lập tức buông tay ra, cúi đầu tránh né tầm mắt Nghiêm Trạch Thanh, thói quen thật sự là chuyện đáng sợ, cậu vậy mà vô ý thức làm chuyện không thể làm.
Vẻ mặt Nghiêm Trạch Thanh càng thêm lạnh lẽo, gần như muốn đóng băng, Diêm Thanh Viên rõ ràng là cố ý giữ khoảng cách với y.
Diêm Thanh Viên theo bản năng nhận thấy mình không đúng sẽ thu tay về, nhưng mà lúc này Nghiêm Trạch Thanh lại trực tiếp nắm chặt cổ tay Diêm Thanh Viên, lực đạo mạnh đến mức cho dù sắp bẻ gãy cánh tay của cậu cũng sẽ không buông ra.
"Viên Viên, nói chuyện đàng hoàng, nếu không anh hai sẽ tức giận." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thanh dịu dàng, nhưng trong dịu dàng lại ẩn chứa một tia tức giận.
Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy bản thân đã rất nỗ lực kìm nén lửa giận của mình, nhưng sau cơn giận dữ kích động thì không cách nào ức chế đau lòng cùng buồn bã, đã từng là một thiếu niên không câu nệ luôn tìm cách làm nũng với y, nhưng bây giờ lại đang nỗ lực dùng cách của mình xác định lại quan hệ của bọn họ.
Điều này đối với Diêm Thanh Viên mà nói khó có thể tiếp nhận, tất cả những hành động này đều trái ngược với ý thức và bản năng của cậu.
"Em đang nói chuyện đàng hoàng mà."
Diêm Thanh Viên nắm chặt tay, cậu không giãy ra, nhưng khóe miệng của cậu mất tự nhiên mím lại, trong con ngươi lộ ra thứ gì đó nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống, Diêm Thanh Viên lại ngước mắt lên, lần này cậu rất nghiêm túc.
"Em đã không còn là em trai của ngài nữa, khoảnh khắc em thoát hộ khẩu cũng đã chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, bây giờ nhị thiếu gia còn gọi em là em trai nữa, như vậy... Nghiêm Hãn Hải cậu ấy nên tự xử thế nào đây?"
Diêm Thanh Viên thế nào cũng không chịu gọi là anh hai nữa, đây là xưng hô thuộc về Nghiêm Hãn Hải.
Sắc mặt Nghiêm Trạch Thanh tối sầm lại, Nghiêm Hãn Hải làm sao tự xử? Y cần quan tâm sao?
Nghiêm Hãn Hải hắn rất tốt, tốt hơn so với bất cứ ai.
Lúc y không thể chịu nổi khi nhìn thấy Diêm Thanh Viên bị bất cứ kẻ nào châm chọc nên nhanh chóng ra mặt, Nghiêm Hãn Hải lại lặng lẽ trốn ở đó không chịu đi theo.
"Viên Viên, đi theo anh." Nghiêm Trạch Thanh không thể chịu đựng được nữa, cho dù như thế nào y cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Diêm Thanh Viên.
Giữa họ có quá nhiều lời muốn nói, quá nhiều việc phải làm, y cần một không gian chỉ thuộc về hai người.
Tuy nhiên vào lúc này, một vài giọng nói giễu cợt từ bên cạnh truyền đến: "Làm cái gì vậy? Hai người đàn ở trên xe lửa ông lôi lôi kéo kéo, chú ý hình tượng chút được không? Lúc này là ban đêm mọi người trên xe lửa đều muốn ngủ, mấy người ở đây ầm ĩ ồn ào còn không để người ta nghỉ ngơi."
Giờ này còn rất sớm để nghỉ ngơi, nếu nói ồn ào thì mọi người xung quanh cũng rất ồn ào, một chút cũng không buồn ngủ.
Rốt cuộc người phụ nữ vẫn không thích các loại khoác lác trước mặt cô, buồn nôn ai đây?
Nghiêm Trạch Thanh vẫn gắt gao nắm chặt cánh tay Diêm Thanh Viên như trước, nhưng lúc này ánh mắt y đột nhiên ngước lên, nhìn người phụ nữ đang nhìn xuống từ giường trên.
Người phụ nữ đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người này trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh, bản năng cơ thể con người khiến cô không chịu tiếp tục giao tiếp với người này, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó.
"Sao nào, sau khi nhìn thấy tôi vẫn cảm thấy em trai thân yêu của tôi đang khoe khoang sao?" Loại người nào mà Nghiêm Trạch Thanh chưa từng gặp, đối phương rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ cần liếc mắt một cái là biết, huống chi người phụ nữ này rõ ràng không có ý muốn dừng lại.
"Thì sao? Nhìn thấy cậu thì sao? Cậu cho rằng cậu là ai chứ?" Người phụ nữ cũng cảm thấy tức giận, vốn dĩ nghe mọi người bàn tán ở đó đã khiến cô không vui, khoảng thời gian này công việc của chồng cô không tốt lắm, cô muốn đi tìm chồng của cô còn chỉ có thể đi xe lửa còn không thể đi máy bay, vừa thấy người khác sống tốt thì tâm trạng đặc biệt khó chịu.
"Phải không? Xem ra cô không hề có năng lực phân biệt rồi." Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh khiêm tốn, nhưng cũng là một nhân vật xuất hiện không ít lần trên mạng, hoặc là nói suy nghĩ của y và suy nghĩ của Nghiêm Hãn Hải không mưu mà hợp*, hy vọng em trai mình có thể dưới sự trùng hợp nào đó nhùn thấy tin tức của y.
*不谋而合: không hẹn mà nên; tình cờ trùng hợp; không bàn mà trùng ý.
Nhưng khác với Nghiêm Hãn Hải, tất cả tin tức của y đều có liên quan đến tin tức chính thức của các công ty khác nhau, cũng không lập Weibo của riêng mình để thu hút fans, vì vậy không được nhiều người biết đến cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù gương mặt của Nghiêm Trạch Thanh không được coi như dùng để chứng minh thân phận, nhưng tóm lại là có uy tin danh dự trong giới, người phụ nữ thậm chí không cảm thấy có chút quen thuộc, vì vậy y biết rằng người phụ nữ này chắc chắn không phải thuộc về nhân viên đặc biệt cấp cao.
"Cậu chính là anh hai của cậu bé này nhỉ, sao em ấy lại gọi cậu là nhị thiếu gia? Là anh em cãi nhau à?"
Cảm giác giương cung bạt kiếm* này khiến mọi người không nhịn được dẫn dắt một đề tài khác, định khiến cho mọi người bớt căng thẳng, nhưng tiếc là đã tính sai rồi, người phụ nữ giường trên cảm thấy mình bị xem thường nên không nuốt được cục tức này, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không muốn bị phớt lờ như thế này.
*剑拔弩张: Chuẩn bị sẵn sàng có thể nhào vào bem nhau bất cứ lúc nào.
"Đúng đó đúng đó, còn nói cái gì mà anh hai, người ta căn bản cũng không phản ứng tới cậu, hai người các cậu muốn nói là ruột thịt nhưng nhìn không hề giống nhau xíu nào, còn ở đó giả bộ cái gì, có bị ngốc không*?"
*心里没点逼数吗? Là một từ thịnh hành trên mạng, bắt nguồn từ câu mắng người ở vùng Đông Bắc, chỉ người nào đó giả bộ hồ đồ, không rõ ràng, không có não, trí chướng hay sao (Thiệt ra tui hông chắc tui edit từ vầy có hợp không, nếu mọi người không chịu thì nói mình sửa lại nha).
Người phụ nữ nằm xuống, rồi lớn tiếng nói.
"Con người bây giờ thật là nhàm chán, diễn trò còn có người giúp, thật sự cho rằng mình là một nhân vật đó hả? Còn ở đây làm bộ làm tịch, cho rằng không ai nhìn ra à."
Giọng nói của người phụ nữ rất lớn, chủ đề lại sắc bén, trong lúc nhất thời khiến cho những người có thể nghe thấy động tĩnh trong khoang đều im lặng, Nghiêm Trạch Thanh thì hơi nheo mắt lại.
Tức giận nhưng đồng thời y cũng không khỏi thắc mắc, trong một năm này, rốt cuộc Diêm Thanh Viên đã nhận bao nhiêu sự thờ ơ và chế giễu mà y không biết.
"Nói như vậy, là cô không đúng, cho dù người ta có nói gì đi chăng nữa, đó cũng không phải là lý do để cô dùng lời nói của người ta để chế giễu đối phương." Ngay khi Nghiêm Trạch Thanh đang suy nghĩ trong đầu, giọng nói của Diêm Thanh Viên đột nhiên vang lên bên cạnh y.
"Chính cậu nói toạc ra ở đó, cậu nói được thì người khác không được nói à?" Người phụ nữ nghe thấy thiếu niên mở miệng phản bác, quay sang nói ngay.
"Vậy thì cũng là chuyện của tôi, vì sao cô phải liên lụy đến người khác?!"
Nghiêm Trạch Thanh nhìn thiếu niên cho dù đã phân chia giới hạn với mình, nhưng vẫn đứng che trước mặt y để ngăn người khác nói rằng y sai, trong lòng như có thứ gì đó đang từng chút một sụp đổ, y hiểu rồi, đó là rào cản khiến y duy trì sự tỉnh táo, những cảm xúc mãnh liệt trong lòng cũng dần không thể kiểm soát được.
Bản thân Diêm Thanh Viên cũng không phát hiện rõ ràng mình không quá hiếu chiến, nhưng sau khi nghe được Nghiêm Trạch Thanh bị người phụ nữ kia châm chọc thì không nhịn được mở miệng.
"Chậc, còn nhị thiếu gia cơ đấy, đây là thời đại nào rồi còn có kiểu xưng hô này, các cậu là định đem thói xấu của xã hội cũ áp dụng vào xã hội hiện đại sao? Loại người như các cậu nên được đưa vào trường học để giáo dục để hiểu cái gì gọi là cải cách và mở cửa!"
Diêm Đàm nhìn người phụ nữ kia bắt đầu lải nhải không ngớt, dù sao Diêm Thanh Viên cũng rất ít khi cãi nhau với người khác, lời nói cũng không lưu loát bằng người khác, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: "Nói ít một chút đi, vừa rồi không phải cô nói muốn im lặng sao? Lúc này tự mình kêu la không ngừng như vậy, chưa nói xong thì không chịu im à?"
"Thì sao chứ? Ỷ vào mấy người người đông thế mạnh đúng không, một người đàn ông chẳng lẽ còn muốn ức hiếp một người phụ nữ như tôi sao?" Người phụ nữ nghe thấy thế mà còn có người dám nói như vậy với mình, tâm trạng bản thân vốn rất khó chịu lập tức lan tràn, cô cúi đầu nhìn mọi người, sau đó mở chức năng quay video của điện thoại ra, "Đúng là không có đạo đức, từng người từng người trẻ tuổi ở đây nói chuyện như vậy với một trưởng bối như tôi, giáo dục của mấy người đều cho chó ăn hết rồi à?"
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, cãi nhau với một người như vậy là vô nghĩa, ngược lại chỉ khiến tâm trạng càng thêm tồi tệ hơn thôi, y cúi đầu liền nhìn thấy thiếu niên ở bên cạnh lộ ra vẻ nôn nóng.
"Cô đang quay video à?" Cuối cùng Nghiêm Trạch Thanh cũng đưa tay ra đem Diêm Thanh Viên nửa chắn ở phía sau, nói với người phụ nữ ở giường trên, khóe miệng hơi nhếch lên, "Trừ cái này ra cô còn muốn làm gì nữa? Làm hết luôn đi."
"Cậu cho rằng tôi không dám đúng không? Mọi người đến phân xử đi nào, cậu ta ở đây nói chuyện không để cho người ta thanh tịnh, bây giờ một đám người ở đây nói tôi không đúng, tôi sai rồi sao? Tôi không sai, cậu ta ở đây khoác lác, cậu ta có thể khoác lác lẽ nào tôi không thể khoác lác sao?" Người phụ nữ không chịu buông tha không ngừng phát động kỹ năng mồm mép, mặt lộ vẻ dữ tợn.
"Vậy bây giờ làm tất cả những chuyện cô muốn làm một lượt đi." Nghiêm Trạch Thanh nheo mắt nhìn người phụ nữ kia.
"Ây dà, đúng là, đây là muốn uy hiếp tôi sao? Cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu à? Ranh con thật sự cho rằng mình là nhân vật gì đúng không, lúc mẹ tôi lăn lộn trong xã hội, còn không biết các cậu đang ở trong góc nào đó bú sữa." Người phụ nữ vừa lải nhải không ngớt đối với màn hình đang quay video để nói những việc làm sai của bọn họ, vừa không ngừng mắng hai người.
Diêm Thanh Viên còn muốn tiến lên nói gì đó, lại đột nhiên bị Nghiêm Trạch Thanh kéo cánh tay lại: "Đừng bận tâm đến cô ta."
"Nhị thiếu gia..." Diêm Thanh Viên vẫn không muốn nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh bị người khác sỉ nhục.
Những người xung quanh đang xem trò hề này, người xem náo nhiệt có, người không muốn vướng vào rắc rối cũng có, chuyện không liên quan đến mình cũng có, tất cả những thứ này trông không có vẻ yên bình như vậy.
Nghiêm Trạch Thanh duỗi tay trấn an Diêm Thanh Viên, ngón tay của y luồn qua mái tóc Diêm Thanh Viên, dường như xúc cảm quen thuộc đã rất lâu không chạm vào khiến y sinh lòng xúc động, trong lòng y cũng không tức giận gì nữa.
"Em muốn làm thế nào?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Gì mà làm thế nào ạ?" Trong nháy mắt Diêm Thanh Viên không thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của đối phương.
"Người phụ nữ, em muốn khiến cô ta thành thế nào?" Nghiêm Trạch Thanh đã tìm thấy Diêm Thanh Viên, giữa bọn họ còn rất nhiều rất nhiều thời gian, nếu đã như vậy không bằng để người phụ nữ vẫn luôn kêu gào kia nhận được chút bài học.
"Em? Em không muốn làm gì cô ta cả..." Diêm Thanh Viên chỉ là không muốn có người sỉ nhục Nghiêm Trạch Thanh mà thôi.
"Mấy người muốn làm gì tôi? Mấy người vậy mà còn muốn làm gì tôi à? Mấy người cho rằng mình là ai?" Người phụ nữ kia thậm chí quay người ngồi dậy khi nghe những lời của Nghiêm Trạch Thanh, nếu không phải bởi vì đang dùng điện thoại quay video, cô đã chỉ vào mũi y mà chửi bới.
Nhưng đột nhiên điện thoại của người phụ nữ nhận được một tin nhắn kỳ lạ, sau đó đoạn video cô đang quay tự động tắt, người phụ nữ nhìn vào điện thoại với vẻ mặt khó hiểu, theo bản năng bấm vào xem nội dung tin nhắn.
Trong nháy mắt nhìn thấy nội dung tin nhắn đột nhiên im lặng, cô ngơ ngác nhìn tin nhắn trong điện thoại, không biết vì sao lại im lặng.
Có một số người tò mò đã bắt đầu dựng tai lên muốn nghe chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai biết vì sao người phụ nữ đột nhiên im lặng.
Người phụ nữ nhìn tin nhắn nhận được trên điện thoại, cho dù bây giờ cô đang tức giận, nhưng tin nhắn trên điện thoại giống như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, trong nháy mắt khiến cô không dám lỗ mãng.
Tin tức trên điện thoại truyền đến chính là thông tin thân phận của mình, nếu chỉ là thông tin thân phận bình thường, cô còn có thể coi là lừa đảo, nhưng những tin tức này vô cùng rõ ràng không nói, thậm chí còn quá mức chi tiết.
Không chỉ có cuộc đời cô, thậm chí ngay cả tài sản hiện tại của cô, thậm chí ngay cả vị trí công ty làm việc của chồng cô cũng được hiển thị trực tiếp trên điện thoại của cô, tình hình tài chính của họ bây giờ rất khó khăn cũng có thể nhìn thấy.
Trong đó có không ít thứ riêng tư mà chỉ có bọn họ mới biết được, khi người phụ nữ nhìn thấy mấy dòng chữ dưới cùng đột nhiên giật mình.
—— Nếu cô cảm thấy khiêu khích như vậy rất thú vị, thì phải gánh vác được hậu quả này.
—— Chẳng hạn như, khiến cho nền kinh tế đang khủng hoảng của cô trở nên tồi tệ hơn.
Lúc này người phụ nữ nhìn về phía Nghiêm Trạch Thanh, trong tin tức được gửi đến còn có mấy phần báo cáo vắn tắt, mà cô cũng thông qua báo cáo vắn tắt biết được thân phận của Nghiêm Trạch Thanh, đây quả thật là một gia đình "quý tộc" ở trong nước, tất cả những gì thiếu niên kia nói lúc trước thay vì nói là khoác lác, chi bằng nói là đã che giấu bớt rất nhiều thứ.
Nếu Nghiêm Trạch Thanh là thân phận như vậy, vậy cô thật sự không xứng nói gì, những gì đối phương nói vậy mà là sự thật.
Nhưng bọn họ tụ tập đông người ức hiếp người khác là sai, cô không có gì phải sợ.
Nhưng mà vào lúc này, điện thoại của cô đột nhiên hiện ra một màn hình trắng, cho dù thao tác như thế nào cũng không có phản ứng.
Cô không nhịn được khởi động lại điện thoại, sau đó mới ổn lại, nhưng lúc này cũng có một tin nhắn đi vào.
Người phụ nữ đã nhìn thấy tin nhắn, chỉ có vài chữ nhưng lại truyền đến cảm giác bức bách mãnh liệt.
—— đi xin lỗi.
—— nếu không...
Lúc này người phụ nữ mới thực sự biết chuyện này rất phiền phức, Bởi vì chồng của cô thực sự đang làm việc trong ngành thuộc tập đoàn này, mức lương rất tốt, chỉ là gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện nên hoạt động không bình thường, nếu lúc này quản lý cấp trên của tập đoàn muốn sa thải chồng cô... Vậy thì tất cả đều xong.
Sắc mặt người phụ nữ thay đổi mấy lần, tất cả kiêu ngạo của lúc trước giờ đây đều biến mất hết.
Lúc này trong lòng cô trống rỗng.
"Sao thế?" Diêm Đàm lại giống như đang chờ đợi cái gì đó, đột nhiên cười nói, "Vì sao đột nhiên im lặng như vậy?"
Diêm Đàm biết sự im lặng của người phụ nữ kia tất nhiên là do trên điện thoại có tin tức gì đó, rất có thể là hành động của Nghiêm Hãn Hải, người đang ở xa không đến đây ngay.
Bởi vì người phụ nữ im lặng hồi lâu, những người xung quanh cũng cảm thấy không còn thú vị nữa, mặc dù thấy kỳ lạ nhưng không ai hỏi xảy ra chuyện gì, bắt đầu gây huyên náo.
Trong lòng người phụ nữ tràn đầy khiếp sợ, cô đã đi kiểm tra và xác nhận thân phận của Nghiêm Trạch Thanh là thật, hơn nữa việc một người biết được thân phận của mình trong khoảng thời gian ngắn như vậy là điều gần như không thể tưởng tượng được.
Lúc này chồng của cô bất ngờ gọi điện, nói với cô: "Em đang làm cái gì vậy? Sao em ngồi xe lửa thôi mà cũng có thể gây chuyện với người ta vậy?"
"Em... Em..." Mặc dù kiêu ngạo với người ngoài, nhưng trên thực tế người phụ nữ đối xử với chồng không quá cứng rắn đột nhiên bị chồng làm cho ngây người, "Em không làm gì cả, sao anh lại nói em?"
"Vừa nãy lãnh đạo gọi cho anh, trời ơi, rốt cuộc em chọc ai mà lại có thể khiến tổng giám đốc gọi điện thoại cho anh, anh ta nói nếu em không xin lỗi, ngày mai anh sẽ bị sa thải!" Trong giọng nói của người đàn ông tràn đầy nôn nóng, rõ ràng bây giờ gã ta cũng rất bối rối, "Bất kể em đắc tội với ai thì cũng phải xin lỗi, lời xin lỗi chân thành nhất, aiss!"
Người phụ nữ choáng váng, đây là chuyện gì?
"Anh có nhầm lẫn không vậy? Em chỉ cãi nhau vài ba câu với người trên tàu, sao lại liên lụy đến công việc của anh?"
"Sao anh biết, anh mới là người nên cảm thấy kỳ lạ đây này, rốt cuộc em làm cái gì vậy, chọc tới ai?"
"Em... Em cũng không biết." Người phụ nữ mở tin nhắn trên điện thoại rồi nói với chồng của cô, "Hình như tên là, Nghiêm Trạch Thanh, em vừa mới kiểm tra hình như... Hình như đã điều tra ra được em."
Ánh mắt người đàn ông đang nói chuyện điện thoại với người phụ nữ đột nhiên tối sầm lại, không chút suy nghĩ nói: "Mau xin lỗi, mau tìm người xin lỗi, trời ơi, em, mau lấy được sự tha thứ của người ta, nếu không ngày mai anh sẽ không còn công việc!"
Người phụ nữ nghe thấy câu nói khoa trương như vậy của chồng thì cũng hoảng loạn, cũng cảm thấy mình có thể thật sự đắc tội với người mà mình không thể đắc tội, trong lòng cũng có chút sợ hãi, tuy rằng tính tình vẫn chưa bình tĩnh lại nhưng cô vẫn ôm tâm trạng mong may mắn nhìn xuống giường dưới, nhưng lại phát hiện hai người vốn nên ở đây đã biến mất không tăm tích.
Người phụ nữ run rẩy hỏi chồng của cô: "Tìm... Tìm không thấy thì làm sao giờ? Hình như họ không còn ở đây nữa."
"Cái này, em... Aiss!" Người đàn ông cũng bị tức giận đến thái dương đều đang co rút đau đớn, "Dù sao bọn họ nhất định sẽ trở về, nếu bọn họ trở lại cho dù thế nào thái độ của em nhất định phải tốt hơn, trời ơi, rất hiếm khi được tiếp xúc với một người cấp cao như vậy, em còn đắc tội với người ta, em... Em thật là!"
Người phụ nữ thật sự cảm thấy sợ hãi, vừa xin lỗi với chồng, vừa cảm thấy nội tâm bất an nên từ giường trên đi xuống, lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy ngoại hình của người phụ nữ ở giường trên kia, mọi người xung quanh đều đưa mắt tò mò, nhất thời người phụ nữ càng cảm thấy trên mặt như phát sốt.
Bước nhanh rời đi muốn đi tìm hai người kia đi đâu.
Vừa đi vừa nôn nóng cực kỳ, lúc này gần như tức đến sắp khóc, sao cô lại xui xẻo như vậy, rõ ràng chính là do hai ngưởi kia sai.
Diêm Đàm tùy ý nằm trên giường dưới, người xung quanh có nhìn sang thì cũng chỉ trông giống như những hành khách bình thường đến không thể bình thường hơn đang chơi điện thoại.
Nhưng mặc dù điện thoại di động của Diêm Đàm luôn bật, nhưng ánh mắt của Diêm Đàmn không hoàn toàn dán vào điện thoại.
Anh ấy nhìn Diêm Thanh Viên bị kéo đi, ngay trước mắt anh ấy.
Dù biết rằng họ sẽ không thể duy trì tình trạng hiện tại mãi được, nhưng khi thật sự nhìn thấy Diêm Thanh Viên bị kéo đi mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, trong lòng Diêm Đàm rốt cuộc dâng lên một nỗi buồn.
Dù có chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, khi thật sự nhìn thấy thiếu niên mình yêu thương bị người khác kéo đi, cảm xúc trào dâng vì hụt hẫng rốt cuộc cũng chẳng mấy dễ chịu.
"Hai người các cậu không phải là anh em sao?" Lúc này người bên cạnh hỏi Diêm Đàm, "Vậy cậu đứng thứ mấy? Nhà các cậu nhiều anh em quá."
Sắc mặt Diêm Đàm hơi ngưng lại, lộ ra một chút lo lắng hiếm thấy.
Cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi này.
Anh ấy có thể đứng thứ mấy?
Chỉ sợ anh ấy thậm chí không có tư cách để xếp hạng.
___
10/2/2023.
19:57:26.