Đêm mùa hè nóng nực, khắp nơi đều là đèn đường rợp bóng cây xanh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, Diêm Đàm ngồi trên cầu thang ngước nhìn bầu trời đầy sao, không biết vì sao thế mà sinh ra cảm giác đồng cảm* với Nghiêm Trạch Thanh.
*惺惺相惜 (Tinh tinh tương thích): Những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
Anh ấy thích Diêm Thanh Viên, nhưng không cách nào trở thành bạn đời với Diêm Thanh Viên, đây là nuối tiếc của đời người.
Mà Nghiêm Trạch Thanh thích Diêm Thanh Viên, nhưng y sẽ dùng cách của mình để ở lại bên cạnh Diêm Thanh Viên.
Tình cảm giữa bọn họ có lẽ đều có sự khác biệt, nhưng tình cảnh hiện tại lại giống nhau.
Một cái là gần trong gang tấc nhưng lại không thể chạm vào, một cái là xa tận chân trời cũng không thể chạm vào.
"Nhị thiếu gia, dạo này Viên Viên cao lên rồi." Diêm Đàm cũng không biết mình có tâm lí gì, bởi vì không cách nào nói với người khác, vậy mà lại khoe khoang sự trưởng thành của Diêm Thanh Viên mà mình được chứng kiến với Nghiêm Trạch Thanh trong điện thoại, "Không chỉ cao lên, mà còn bị rám nắng, trước đây em ấy có thể chạy rất giỏi, bây giờ vừa khỏe mạnh vừa chạy giỏi, rất hoạt bát, làm việc và sinh hoạt rất cố gắng."
"Vậy sao?" Nghiêm Trạch Thanh cũng không muốn nói quá nhiều với Diêm Đàm, nhưng chỉ cần chủ đề là Diêm Thanh Viên, anh không thể cúp máy, hơn nữa cùng với miêu tả của Diêm Đàm, y phác họa ra dáng vẻ hiện tại của Diêm Thanh Viên trong đầu.
"Trước đây nhìn như một cái bánh bao, bây giờ nhìn giống như bánh bắp*." Diêm Đàm cười nói, "Nhưng rất lạc quan."