Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 113: Chương 113: Ở chung phòng lần nữa




Diêm Thanh Viên ngồi trên ghế xe, tuy rằng đó là một chỗ ngồi thoải mái nhưng cả người Diêm Thanh Viên cứng đờ căn bản không cách nào an tâm ngồi, sau một thời gian dài Nghiêm Hãn Hải bây giờ rất khác với Cố Hãn Hải mà cậu biết khi đó.

Ánh mắt Diêm Thanh Viên nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong ánh mắt lại không có tiêu cự, lúc này trong lòng cậu tràn đầy chuyện Nghiêm Hãn Hải đang ngồi bên cạnh cậu.

Do không phải bóng lưng, Diêm Thanh Viên bây giờ ngay cả lá gan nhìn thẳng vào Nghiêm Hãn Hải cũng không có, thỉnh thoảng to gan liếc mắt nhìn một cái đã là cực hạn rồi, huống chi đối với Diêm Thanh Viên mà nói, Nghiêm Hãn Hải của bây giờ đã rất xa lạ.

Tài xế an tĩnh lái xe, không hề tò mò về bầu không khí xấu hổ ngưng tụ trong không khí, hết sức chăm chú lái xe, chiếc xe vô cùng vững vàng.

Thật ra đã rất lâu rồi Diêm Thanh Viên không ngồi xe hơi, cậu thường đi xe ba bánh nhỏ của mình hoặc là đi xe buýt, ngón tay mân mê dây đai an toàn, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà có hơi hoảng hốt.

Nghiêm Hãn Hải nói ngay trước mặt là lỗi của cậu, Diêm Thanh Viên cũng biết những gì đối phương nói đều là sự thật, cậu không có lý do gì để phản bác.

Diêm Thanh Viên muốn xin lỗi Nghiêm Hãn Hải, nhưng thật vất vả mới lấy hết dũng khí quay đầu muốn nói chuyện với đối phương lại nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải bình tĩnh nhìn điện thoại, nhất thời không nói nên lời.

Nghiêm Hãn Hải thật sự đã thành thục hơn, chỉ cần nhìn thôi cũng biết, hắn trưởng thành rất nhiều.

Lúc này khí chất của hắn càng thêm trầm ổn, khiến cho người ta bất giác tin tưởng và nghe theo, và có hơi sợ hãi.

Ngón tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, cuối cùng dứt khoát cúi đầu, giống như chột dạ chậm rãi nói: "Xin lỗi cậu nha."

Nghiêm Hãn Hải không nói lời, dường như không nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi của Diêm Thanh Viên, Diêm Thanh Viên xin lỗi xong không nhận được câu trả lời, trong lòng càng khẩn trương chột dạ.

Diêm Thanh Viên hít sâu một hơi, nói: "Tất cả lời xin lỗi của tôi đều viết trong cuốn sổ rồi, tôi không biết chỉ viết ra như vậy thì có phải không đủ chân thành hay không, nhưng nếu cậu thật sự nguyện ý không ngại lặp lại điều đó với cậu."

Nghiêm Hãn Hải vẫn không nói gì.

"Tôi biết tôi làm như vậy rất không đúng, tôi cũng biết tôi đã làm chuyện rất quá đáng với cậu, bất kể là ôm nhầm thân phận, bất kể là lừa gạt cậu giành hảo cảm của cậu, hay là chiếm cứ tài nguyên của cậu nhưng vẫn không chịu rời đi..." Diêm Thanh Viên bắt đầu kể chi tiết tất cả áy náy đối với Nghiêm Hãn Hải, nhưng càng nói càng nhận ra rằng mình có lỗi với Nghiêm Hãn Hải quá nhiều, khó trách đối phương nói cậu sai...

Diêm Thanh Viên càng nghĩ càng ủ rũ, suy nghĩ từ góc độ của Nghiêm Hãn Hải, Diêm Thanh Viên cũng không thể bảo đảm mình có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.

"Chỉ có một chuyện em làm sai." Cuối cùng Nghiêm Hãn Hải cũng chịu mở miệng nói chuyện, chỉ là hắn không ngẩng đầu nhìn Diêm Thanh Viên, những lời hắn nói giống như chỉ là vô ý, nhưng lại khiến Diêm Thanh Viên áp lực rất nhiều và nghi ngờ.

"Chuyện gì cơ?" Diêm Thanh Viên nuốt một ngụm nước bọt để giảm bớt căng thẳng, có lẽ chính là bởi vì chuyện này mà Nghiêm Hãn Hải mới không ngại ngồi xe lửa đi tới một trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh như vậy cũng phải gặp cho bằng được cậu phải không?

"Bỏ lại tôi." Giọng điệu Nghiêm Hãn Hải bình thản giống như đang kể lại tối hôm qua ăn gì, cực kỳ vững vàng, "Ôm nhầm, thân phận thay đổi, người nhà tôi đều không quan tâm, em sai cũng chỉ sai qua loa cho có lệ đối với tình cảm chờ mong của tôi dành cho em."

Diêm Thanh Viên lập tức nghẹn lời, thật ra cậu cũng không phải không biết chuyện này sẽ làm Nghiêm Hãn Hải tổn thương bao nhiêu, nhưng cậu vẫn làm như vậy, chỉ là vì cậu chắc chắn rằng làm như vậy sẽ mang lại cho Nghiêm Hãn Hải một tương lai tốt đẹp hơn.

"Tôi chỉ là... Không muốn kéo chân sau của cậu." Tâm trạng Diêm Thanh Viên rất suy sụp, cậu chỉ là không muốn người Nghiêm gia bị người ngoài lấy ra coi như chủ đề để nói chuyện, không muốn làm người nhà lo lắng, cũng... Có chút ích kỷ nho nhỏ không muốn nhìn thấy người nhà bực bội vì cậu.

"Em đã làm những gì em cho là đúng, nhưng đã bao giờ em nghĩ rằng tất cả những gì em cần làm là chuyện đúng đắn cần thiết cho một người chưa?"

Diêm Thanh Viên cứng họng, cậu chỉ là cảm thấy... Như vậy sẽ tốt hơn, huống hồ Nghiêm Hãn Hải trong sách không phải cũng là dựa theo phương hướng cậu quy định đi sao?

Cậu chỉ là muốn thay đổi kết cục về cái chết của mình thành kết cục bỏ trốn mà thôi, làm người ích kỷ một chút chẳng lẽ cũng không được ư?

"Xin lỗi cậu." Diêm Thanh Viên không nhớ rõ mình rốt cuộc đã viết bao nhiêu chữ xin lỗi trong cuốn sổ kia, viết đến mức cậu thậm chí nhìn thấy mấy từ này cũng cảm thấy xa lạ.

"Tôi không cần em xin lỗi." Nghiêm Hãn Hải nói.

Cuối cùng lực chú ý của Nghiêm Hãn Hải đã không còn ở trên điện thoại nữa, Diêm Thanh Viên nhìn màn hình điện thoại trong tay Nghiêm Hãn Hải tắt đi, đột nhiên phát hiện chiếc điện thoại này vẫn là chiếc năm đó cậu dùng giá rất rẻ bán cho Nghiêm Hãn Hải.

Trong lòng không hiểu sao có một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng chợt lóe rồi lại biến mất.

"Tôi biết cậu muốn trả thù tôi, nhưng tôi thật sự không thể đi máy bay." Diêm Thanh Viên tưởng tượng đến bản thân sẽ đi máy bay thì bắt đầu triệu chứng sợ độ cao, nhưng Nghiêm Hãn Hải nói muốn đưa cậu đi máy bay đến thành phố nơi có trường học của cậu.

Nghiêm Hãn Hải hơi híp mắt lại, dường như đang chợp mắt, không có hứng thú với lời phản bác của Diêm Thanh Viên.

Diêm Thanh Viên quả thực không dám tưởng tượng, lúc trước cậu làm sao vượt qua sau áp lực tâm lý cực lớn trên máy bay, nhưng ít nhất cho đến bây giờ, cậu thậm chí không dám đặt mình vào vị trí tưởng tượng cảnh tượng như vậy xuất hiện.

Diêm Thanh Viên cảm thấy lúc ấy cậu đã khó chịu như vậy, nếu như ngồi máy bay nữa cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có bị sốc nếu lên máy bay lần nữa hay không.

Nghiêm Hãn Hải không nói lời nào, khiến Diêm Thanh Viên càng thêm thấp thỏm, cậu đã không thể đọc được tâm trạng của Nghiêm Hãn Hải như trước kia nữa, dường như lúc này cậu mới hiểu được thì ra nếu Nghiêm Hãn Hải không muốn để cho người khác biết tâm trạng của hắn thì thật sự không có sơ hở nào.

Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy thời gian hiện tại trở nên vô cùng dày vò, cho dù đã tìm cách thả lỏng cũng sẽ cảm thấy khẩn trương như trước.

Bởi vì sự không chắc chắn của Nghiêm Hãn Hải, bởi vì bản thân... Lại tiếp xúc với Nghiêm Hãn Hải.

Diêm Thanh Viên thích Nghiêm Hãn Hải, nhưng phần tình cảm này giống như điều cấm kỵ giữa hai người, Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mình thích Nghiêm Hãn Hải có lẽ là do ông trời đang trêu đùa cậu, để cậu biết sự xấu xa và thảm thương của mình, sau đó để cậu cảm nhận chuyện không nên cảm nhận nhất.

Diêm Thanh Viên vẫn luôn suy nghĩ miên man, nhưng Nghiêm Hãn Hải lại không có chút động tĩnh nào, hắn an tĩnh ngồi trên xe, giống như tất cả mọi thứ bên ngoài đều không liên quan gì đến hắn.

Diêm Thanh Viên không biết mình có cảm giác như vậy từ khi nào, nhưng có trời mới biết khi cậu cảm nhận được cảm giác tội lỗi, đồng thời sâu trong nội tâm bởi vì nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải nên vui vẻ gần như muốn che lấp cả nỗi buồn, cho dù cậu có cố gắng tạo dựng khoảnh khắc gặp Nghiêm Hãn Hải trong tâm trí đến đâu, chỉ có khi thật sự gặp mặt Diêm Thanh Viên mới có thể chắc chắn về tâm trạng của mình.

"Khách sạn?" Diêm Thanh Viên nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải xuống xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy một chuỗi khách sạn năm sao, khách sạn này trang trí xa hoa hơn nữa Nghiêm Hãn Hải đã đặt phòng tổng thống, khi Diêm Thanh Viên nghe nói rằng cậu sẽ vào phòng tổng thống với Nghiêm Hãn Hải, cậu hoàn toàn bị ngốc.

"Sao thế? Tâm trạng không tốt?" Nghiêm Trạch Thanh nhìn thấy dáng vẻ mày ủ mặt ê* của Diêm Thanh Viên, nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đứng cách đó không xa chờ cấp dưới mở cửa phòng, y chủ động đến gần em trai mình.

*愁眉苦脸(Sầu mi khổ kiếm): Mặt mày sầu khổ.

"Anh hai Nghiêm." Vẻ mặt Diêm Thanh Viên rất khó xử.

"Em không muốn đi cùng cậu ta à?" Nghiêm Trạch Thanh đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Sắc mặt Diêm Thanh Viên hơi cứng đờ, sau một lúc thì lắc đầu.

Đây là có hay là không có? Nghiêm Trạch Thanh không thể đọc được suy nghĩ chân thật của Diêm Thanh Viên.

Nhưng y cần một thái độ của Diêm Thanh Viên, nếu có chần chừ dù chỉ một lát y cũng sẽ không tùy ý Nghiêm Hãn Hải làm chuyện không tốt với Diêm Thanh Viên.

"Khi hai người ở bên nhau, cậu ta nói thích em, nhưng tất cả chúng ta không ai nghe được một câu trả lời." Nghiêm Trạch Thanh nhìn thẳng vào Diêm Thanh Viên, "Em thích Nghiêm Hãn Hải không?"

Diêm Thanh Viên không trốn tránh, cũng không chần chừ, mà là vô cùng chắc chắn gật đầu, cậu thật sự thích Nghiêm Hãn Hải, chưa từng thay đổi.

Tâm trạng Nghiêm Trạch Thanh có chút phức tạp, cuối cùng y cũng hiểu cảm giác ê chề của cái gọi là cải trắng nhà mình bị heo gặm đi, nhưng suy nghĩ của Nghiêm Trạch Thanh vẫn giống như trước kia, sẽ không có gì thay đổi.

Y sẽ bảo vệ Diêm Thanh Viên cưới vợ sinh con, bất kể người vợ này rốt cuộc là nam hay nữ cũng không sao cả.

"Viên Viên à, trên đời này ai cũng sẽ mắc sai lầm, không phải lỗi lầm nào cũng do một mình em." Nghiêm Trạch Thanh vươn tay, cong ngón trỏ gõ vào trán Diêm Thanh Nguyên, "Có đôi khi thay vì dùng cái não nhỏ này nghĩ những thứ này thì chi bằng cảm tính nhiều hơn chút, thường thì cảm tính sẽ nói cho em sự thật."

Diêm Thanh Viên mím môi: "Nhưng em không biết nên ở chung phòng với cậu ấy như thế nào."

Cảm thấy nếu như họ gặp nhau, sẽ rất nghẹt thở.

"Không cần quản cậu ta." Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh không ngăn cản Nghiêm Hãn Hải làm gì Diêm Thanh Viên, nhưng so với Nghiêm Hãn Hải, y càng thêm đau lòng và nguyện ý bảo vệ cậu em trai không có quan hệ huyết thống mà mình nuôi nấng.

"Anh và anh Diêm ở cùng ạ?" Diêm Thanh Viên nhìn Diêm Đàm đã ngồi trên sô pha đại sảnh.

"Không, bọn anh sẽ ở riêng."

"Em cũng muốn ở riêng với Nghiêm Hãn Hải." Mặc dù Diêm Thanh Viên nói rất nhỏ, nhưng Nghiêm Trạch Thanh vẫn có thể nghe thấy.

"Rõ ràng em thích cậu ta, vì sao không muốn ở cùng cậu ta?" Nghiêm Trạch Thanh không hy vọng tương lai nếu Diêm Thanh Viên và Nghiêm Hãn Hải thật sự trở thành người yêu, tính cách của Diêm Thanh Viên có thể trở thành bên yếu thế hay không.

"Chỉ là cảm thấy, rất xấu hổ thôi ạ." Diêm Thanh Viên rõ ràng có chút không vui.

"Anh biết rồi, anh mở một phòng riêng cho em, hoặc nếu em nguyện ý có thể ở cùng anh." Nghiêm Trạch Thanh về cơ bản chưa bao giờ ngủ với Diêm Thanh Viên, y vẫn luôn nuôi dưỡng tính độc lập của Diêm Thanh Viên.

"Không... Không cần đâu ạ, em một mình sẽ tốt hơn, em cũng có thể cùng anh Diêm..." Diêm Thanh Viên theo bản năng phản bác, đột nhiên nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đi về phía cậu, tất cả âm thanh đều tiêu tán, Diêm Thanh Viên chỉ có thể nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đi về phía mình.

Tất cả những cái cớ mà bản thân cố gắng nghĩ ra đều trở thành hư vô, bởi vì Nghiêm Hãn Hải đã đến và nắm lấy cổ tay cậu.

Diêm Thanh Viên cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Nghiêm Hãn Hải nắm lấy cổ tay cậu, tay hắn rất lớn, hơn nữa... Không đeo găng tay.

Lúc này Diêm Thanh Viên mới phát hiện tay của Nghiêm Hãn Hải đã không còn giống như trong trí nhớ vết sẹo chồng chất nữa, hiện tại xem ra, cậu cẩn thận quan sát mới có thể nhìn thấy một ít vết sẹo.

Hắn đã thay đổi rồi, lẽ nào hắn đã chữa trị cho đôi tay của mình?

Diêm Thanh Viên ngớ người nghĩ, đây có nghĩa là Nghiêm Hãn Hải đã bỏ quá khứ đau khổ, hướng tới phương hướng hoàn hảo nhất?

Diêm Thanh Viên bị Nghiêm Hãn Hải kéo về phía dãy phòng của họ, từ đầu đến cuối Diêm Thanh Viên chưa từng ngăn cản, cho đến khi Nghiêm Hãn Hải hoàn toàn đóng cửa lại sau lưng hắn, không cho cậu bất cứ đường nào để xoay chuyển đường sống.

Phòng tổng thống trông giống như một gia đình bình thường, tất cả tiện nghi đều được chuẩn bị vô cùng đầy đủ, lúc này Diêm Thanh Viên nhìn thấy hai bộ quần áo trên giường trong phòng ngủ.

Là hai bộ đồ ngủ, nhưng Nghiêm Hãn Hải chỉ cần dùng một bộ đồ ngủ, bộ quần áo còn lại rốt cuộc là chuẩn bị cho ai chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết.

"Đi tắm." Giọng nói của Nghiêm Hãn Hải giống như thôi miên cậu, Diêm Thanh Viên vô cùng ngoan ngoãn cầm lấy bộ đồ ngủ rõ ràng nhỏ hơn một cỡ trên giường.

Khi Diêm Thanh Viên đến nhà tắm, mới phát hiện rốt cuộc mình đang làm gì, cậu phát hiện mình căn bản không cách nào phản kháng Nghiêm Hãn Hải.

Nghiêm Hãn Hải bảo cậu xuống xe cậu liền xuống xe, hắn muốn kéo tay cậu thì tùy ý hắn kéo, bây giờ bảo cậu đi tắm cậu cũng vô cùng ngoan ngoãn đi.

Trước giờ Diêm Thanh Viên chưa từng ngoan ngoãn như vậy, ngoan ngoãn cực kỳ giống như mèo con bị nắm gáy.

"Ôi..." Diêm Thanh Viên thầm cảm thán mình ngoan ngoãn nghe lời, không biết vì sao cậu căn bản không cách nào sinh ra tâm tư phản kháng trước mặt Nghiêm Hãn Hải.

Diêm Thanh Viên mở vòi hoa sen cảm nhận dòng nước ấm áp rửa sạch mùi mồ hôi trên người, thời tiết mùa hè quá nóng, quần áo của cậu vừa ướt vừa khô, dù sao ngửi thấy vẫn không thoải mái.

Nhưng bây giờ Diêm Thanh Viên có chút xấu hổ, bởi vì nhà tắm được thiết kế trong suốt.

Không phải hoàn toàn trong suốt, mà là nửa trong suốt, mặc dù Diêm Thanh Viên không thể nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải qua lớp kính mờ mờ dưới ánh sáng rực rỡ, nhưng cậu chắc chắn 100% rằng Nghiêm Hãn Hải có thể nhìn thấy cậu qua ánh sáng.

Trước kia rõ ràng cũng nhìn bây giờ còn rụt rè cái gì chứ, Diêm Thanh Viên thở dài, vừa mới từ trong nước ấm từ vòi hoa sen ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy lúc này có người đang ở bên cạnh nhìn cậu, trái tim chợt nhảy dựng lên, trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Chuyện... Chuyện gì thế này... Cậu nhìn nhầm hả?

Lúc này Nghiêm Hãn Hải đang nửa dựa vào tấm kính trong suốt không kiêng nể gì nhìn cậu, không có hàm nghĩa đặc biệt dễ thấy trong đôi mắt lạnh lùng của hắn.

"Sao... Sao vậy?" Trong lúc nhất thời Diêm Thanh Viên cũng không biết mình có nên che chắn một chút hay không, nhưng che thì sẽ cảm thấy kỳ lạ, không che... Cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Nghiêm Hãn Hải không nói một lời, chỉ là ánh mắt của hắn không ngừng nhìn Diêm Thanh Viên từ trên xuống dưới, như thể muốn hoàn toàn khắc họa cơ thể của Diêm Thanh Viên vào đầu hắn thông qua phương pháp này vậy.

Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải khiến Diêm Thanh Viên cảm thấy không được tự nhiên, cứ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy luôn khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, vô thức muốn đưa tay lấy khăn quấn mình lại, nhưng lại không thành công.

Bởi vì Nghiêm Hãn Hải vươn tay ra, chạm vào lưng Diêm Thanh Viên.

Với sự đụng chạm đột ngột này, bản thân Diêm Thanh Viên bởi vì cực kỳ khẩn trương nên cực kỳ nhạy cảm suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng rốt cuộc không có, bởi vì cậu nhận ra rằng tay Nghiêm Hãn Hải vẫn lưu luyến để trên bả vai cậu, nếu như cậu nhớ không nhầm thì nơi đó... Hình như là chỗ bị thương lúc trước.

"Chỗ này..." Diêm Thanh Viên xem nhẹ chỗ kỳ lạ của hai người, tư thế kỳ lạ, sự đối đầu kỳ lạ, kiên trì nói: "Là một nơi yêu cầu chuyển phát nhanh có loại cầu thang tương đối rộng rãi, lúc ấy khách hàng yêu cầu giao hàng tận nhà, bởi vì rất cao nên tôi rất sợ, dán sát vào tưởng để đi, bởi vì căng thẳng quá nên lúc sau mới phát hiện trên tường có thứ gì đó nhô ra đã đâm vào lưng, lúc ấy tôi không chú ý lắm, hình như đã để lại sẹo."

Diêm Thanh Viên chỉ nhớ rõ lúc ấy mình chỉ cảm thấy hơi đau, còn lái xe ba bánh nhỏ đi khắp nơi, cho dù chảy máu còn nghĩ có phải mồ hôi ra nhiều quá rồi không, sau đó vô thức sờ một chút mới phát hiện là chảy máu.

Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy đau, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, cậu không đến bệnh viện mà về thẳng nhà, vết thương trên lưng chảy rất nhiều máu, nhưng khi về đến nhà máu đã ngừng chảy, xác định không có vấn đề gì nghiêm trọng nên cậu đã không xử lý.

Dù sao đều ở sau lưng nơi không nhìn thấy, chi bằng mặc kệ nó.

Thật ra Diêm Thanh Viên cũng không để ý nhìn nhiều phía sau lưng, cậu hỏi Nghiêm Hãn Hải: "Để lại vết sẹo rất nghiêm trọng à? Trông xấu lắm hả?"

Diêm Thanh Viên không có được câu trả lời của Nghiêm Hãn Hải, mà là bị kéo ra ngoài, Diêm Thanh Viên đến đồ ngủ cũng chưa kịp mặc nữa.

Diêm Thanh Viên nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải lấy ra một cái lọ nhỏ thoạt nhìn rất tinh xảo từ đống đồ của hắn, sau khi mở chiếc lọ ra, mùi thơm thoang thoảng, hơi lạnh phả vào lưng cậu, Diêm Thanh Viên bị đè lên ghế, ánh mắt hoang mang.

Hình như Nghiêm Hãn Hải... Khác với sự trả thù mà cậu tưởng tượng?

"Có phải là... Thuốc mỡ xóa sẹo không?" Diêm Thanh Viên suy đoán nói, "Là thuốc mỡ cậu dùng để xóa vết sẹo trên tay phải không?"

Có lẽ là bởi vì được thoa thuốc, sự phòng thủ mạnh mẽ của Diêm Thanh Viên đối với Nghiêm Hãn Hải đã tiêu tan rất nhiều, Nghiêm Hãn Hải vẫn là Nghiêm Hãn Hải, Nghiêm Hãn Hải sẽ đau lòng mỗi một vết thương trên người cậu.

Nhưng Nghiêm Hãn Hải vẫn không trả lời cậu, thật giống như hắn không muốn nói chuyện với Diêm Thanh Viên.

Tâm trạng vui vẻ của Diêm Thanh Viên bởi vì hành động nho nhỏ này mà lại trầm xuống, Nghiêm Hãn Hải đang làm gì, làm như thế nào, cậu cũng không biết Nghiêm Hãn Hải đang nghĩ gì.

Ánh mắt Diêm Thanh Viên che giấu sự mất mát, Nghiêm Hãn Hải lại coi như không nhìn thấy.

Thuốc mỡ mát lạnh từng chút một thoa lên vết sẹo trên lưng do Diêm Thanh Viên để lại, Diêm Thanh Viên đưa lưng về phía Nghiêm Hãn Hải, ánh mắt đảo qua đảo lại không biết nên nhìn vào đâu.

Trong phòng bật điều hòa, ngăn cách không khí ngột ngạt ở bên ngoài, Diêm Thanh Viên đã quen với cuộc sống quạt điện vô tình cảm thấy không khí rất lạnh, không tự nhiên hắt xì một cái.

Ngón tay Nghiêm Hãn Hải hơi tạm dừng, đôi tay đột nhiên dùng sức đè lưng Diêm Thanh Viên giống như muốn ấn cậu xuống, Diêm Thanh Viên không phản kháng mặc cho đối phương ấn mình lên giường, chăn bông đột nhiên bao lấy cậu.

Diêm Thanh Viên xoay người qua lại, nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải lúc này đang đứng trước mặt cậu bắt đầu cởi quần áo không chút kiêng kỵ, nhìn thấy hắn tiện tay lấy khăn tắm mới bước vào nhà tắm, mà trước khi đi vào Nghiêm Hãn Hải đã cởi hết quần áo.

Giờ phút này đầu óc Diêm Thanh Viên trống rỗng, lâu lắm rồi mới gặp lại, người mà cậu hằng mong nhớ lại đang trần như nhộng ở trước mặt cậu!

Thân hình của Nghiêm Hãn Hải không ngừng xuất hiện trong đầu Diêm Thanh Viên, đầu choáng váng.

___

14/2/2023.

14:21:49.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.