Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 136: Chương 136: Phiên ngoại 3: Thời điểm chết của Diêm Thanh Viên (1)




Trên lầu, Diêm Thanh Viên nắm lấy tay vịn, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, trước mặt cậu là một tầng rất cao, thang cuốn đi xuống từng tầng một như thể không có điểm dừng, Diêm Thanh Viên hít một hơi khí lạnh lùi về sau một bước.

Nhưng...

Mặc dù có hơi sợ, nhưng cũng không cảm thấy sợ như trong trí nhớ, Diêm Thanh Viên thở dài thườn thượt, khẽ cười, xụi lơ ở góc cầu thang, xung quanh không có bất kỳ người nào.

Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định vượt qua chứng sợ độ cao của cậu, đến giờ vẫn luôn cố gắng vượt qua, sau quá trình rèn luyện lâu dài cậu đã được được hiệu quả tuyệt vời, chí ít bây giờ cậu chỉ hơi mềm ở chân mà không có bất kỳ sự mất kiểm soát như cậu đã nhớ.

Cậu âm thầm cố gắng, thỉnh thoảng kiểm tra khả năng tiếp nhận độ cao khi không có người xung quanh, từ hai tầng đến ba tầng, dần dần thích nghi dần dần quen, từ lúc bắt đầu còn dùng dây thừng cột lấy bản thân để đảm bảo an toàn, đến bây giờ chỉ cần nắm lấy tay vịn sẽ có cảm giác an toàn, cậu đã cố gắng rất nhiều.

Diêm Thanh Viên cười, quả nhiên chỉ cần quyết tâm muốn làm gì đó thì sẽ không thất bại, ít nhất bây giờ cậu cảm thấy mình làm vô cùng tốt.

Nhưng nụ cười trên môi Diêm Thanh Viên lại dần dần tắt đi, rõ ràng là khoảng thời gian vui vẻ nhưng bây giờ Diêm Thanh Viên không thể thả lỏng được, mà trong khoảng thời gian này chứng sợ độ cao của cậu dường như có xu thế quay lại.

Đêm nào cũng gặp ác mộng giống nhau, cậu đứng ở trên cao, trước mắt mất đi màu sắc, nản lòng thất vọng, ngay cả nỗi sợ chết cũng tiêu tán, cậu không hề do dự nhảy từ trên cao xuống.

Mỗi khi Diêm Thanh Viên thức dậy vào lúc này, đều sẽ quấn lấy Nghiêm Hãn Hải đã ngủ, tay chân như một con bạch tuộc, dường như chỉ có ôm chặt Nghiêm Hãn Hải cậu mới có cảm giác an toàn.

Lý do tạo ra điều này, thật ra cậu biết rõ.

Ở trong sách, cái chết của cậu đang đến gần.

Diêm Thanh Viên ngồi trên đất, cậu nhớ rõ ngày này, nhớ chính cái ngày này, mình đã chết.

Diêm Thanh Viên không biết ở trong sách rốt cuộc diễn biến của mình được diễn tả thế nào, có phải thật sự làm rất nhiều chuyện xấu sau đó bị Nghiêm Hãn Hải trừng phạt hay không, cũng không biết kết cục thê thảm cuối cùng của mình có phải là định mệnh hay không, nhưng giờ đây nơi cậu sinh sống, người nhà cậu yêu, cũng không rời xa cậu giống như trong sách.



Không phải là chuyện gì đáng để ý, ít nhất Diêm Thanh Viên cho là như vậy.

Nhưng nỗi sợ hãi về cái chết vẫn không nguôi ngoai khi cậu ý thức được đây là giả, ngày đó ngày càng đến gần, Diêm Thanh Viên càng trở nên nôn nóng bất an.

Cậu biết, bây giờ mình chắc chắn sẽ không lựa chọn cái chết nữa, ngày đó nhất định sẽ không phải là ngày cuối cùng của cuộc đời cậu, cậu sẽ bình an vô sự vượt qua.

Diêm Thanh Viên không hy vọng chuyện nhàm chán này sẽ ảnh hưởng đến những người khác, nhất là Nghiêm Hãn Hải bây giờ trông rất mệt mỏi, từ sau khi hắn tiếp nhận vị trí gia chủ đã trở nên vô cùng bận rộn, Diêm Thanh Viên đau lòng, làm sao nhẫn tâm để hắn lo lắng.

Mặc dù cậu biết kết cục của mình trong sách nhưng cậu không biết ngày chết chính xác của mình, người thật sự biết chuyện này cũng chỉ có một mình cậu, Diêm Thanh Viên cũng không có ý định dùng chuyện này để gây phiền phức cho bất cứ ai, cậu sẽ kiên cường tự mình vượt qua ngày này.

Diêm Thanh Viên từ dưới đất ngồi dậy, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, cậu đã chuẩn bị tâm lí, chỉ cần như thường ngày cứ như vậy vô lo vô nghĩ, cậu tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Diêm Thanh Viên cũng biết, không chỉ có Nghiêm Hãn Hải vẫn luôn chú ý cậu, anh cả anh hai của cậu tuyệt đối sẽ phát hiện sự bất thường của cậu.

Diêm Thanh Viên cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cậu cảm thấy có lẽ người Nghiêm gia đều có siêu năng lực, bọn họ luôn có thể dự đoán được trạng thái của cậu một cách chính xác, đến bây giờ Diêm Thanh Viên vẫn còn nhớ rõ một đêm nào đó cậu đi ra uống nước gặp phải Nghiêm Trạch Thủy đang tăng ca, Nghiêm Trạch Thủy nhìn cậu thêm vài lần rồi đi tìm thuốc cảm cho cậu uống.

Mặc dù Diêm Thanh Viên cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn uống, ngày hôm sau cậu vẫn ổn, cậu vẫn đang tự hỏi có phải Nghiêm Trạch Thủy suy nghĩ quá nhiều hay không, kết quả ngày thứ ba cậu thật sự bị cảm, nhưng vì đã uống thuốc trước để phòng ngừa, lần này vượt qua cơn cảm cũng không khó lắm.

Còn có anh hai Nghiêm, lúc ấy khách hàng đang gọi món với mình, đối phương soi mói thực đơn của cửa hàng bọn họ, hơn nữa không ngừng tìm kiếm bình luận và đánh giá không tốt trên mạng để nói, hơn nữa còn nói mình là blogger đánh giá ẩm thực chuyên nghiệp, trong lời nói đều là muốn bọn họ nịnh bợ gã ta, khi đó Diêm Thanh Viên cảm thấy vẻ mặt và thái độ của mình hẳn là rất khéo léo, không hề tức giận nổi cáu cũng không khiến người khó chịu.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, khi cậu cảm thấy tâm trạng không tốt, Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu, rõ ràng vị trí ở đây cách quầy rất xa căn bản không thể nghe thấy âm thanh nào, nhưng Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng đã nhận ra hành động bất thường của cậu, chủ động tiếp nhận công việc của cậu rồi bảo cậu đến quầy.

Cuối cùng người tự xưng là blogger đánh giá ẩm thực ngoan ngoãn gọi món, sắc mặt trắng bệch cũng không biết có hài lòng với bữa ăn hay không, sau đó cung kính thanh toán, cuối cùng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, xoay người rời đi.

Diêm Thanh Viên vẫn nhớ lúc ấy sau khi người kia rời đi, Nghiêm Trạch Thanh cười lạnh một tiếng: "Khách hàng gì cũng đến bắt nạt Viên Viên của chúng ta, thật sự nghĩ rằng mình không thấy à?"

Diêm Thanh Viên vẫn luôn cảm thấy Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh rất lợi hại, nhưng không ngờ ngoài họn họ, Nghiêm Hãn Hải thậm chí còn rõ ràng hơn, hắn có thể đoán được Diêm Thanh Viên đang nghĩ gì chỉ bằng một ánh nhìn, mọi phiền não của Diêm Thanh Viên sẽ được giải quyết hết.

Quả thực giống như đồng tâm đồng ý với cậu vậy, suy đoán không sai chút nào.

Cũng vì vậy bây giờ Diêm Thanh Viên không dám phô trương quá nhiều, dù sao cậu cũng không hy vọng dùng ngày chết không chính đáng ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của họ.

"Hay là đến nhà anh Diêm ở hai ngày đi."

Diêm Đàm mua nhà, trả trong một lần, anh ấy cũng không sống trong Nghiêm gia, lý do của anh ấy là dù thế nào Diêm Thanh Viên cũng nên một ngôi nhà thuộc về riêng mình, chứ không phải chỉ có thể trở về Nghiêm gia, phải có khái niệm 'nhà mẹ đẻ'.

Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, vì sao anh Diêm lại trở thành nhà mẹ đẻ, nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng trên thực tế trong lòng Diêm Thanh Viên không hiểu sao lại rất cảm động.



Diêm Thanh Viên mở điện thoại, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn gửi cho Nghiêm Hãn Hải một tin nhắn: "Tối nay em đến nhà anh Diêm ở, không trở về nữa."

Diêm Thanh Viên để điện thoại xuống, chớp mắt, công việc công việc, Nghiêm Hãn Hải bận, Diêm Thanh Viên cũng bận được không?!

Diêm Đàm an nhàn ngồi ở cửa, nhìn lên mặt trời, mặc đồng phục bảo vệ, bên cạnh đặt trà thảo mộc Diêm Thanh Viên pha cho anh ấy, đến giờ chưa từng cảm thấy cuộc sống an nhàn như vậy, đói bụng thì Diêm Thanh Viên nấu thức ăn ngon cho anh ấy, khát thì uống trà thảo mộc ngon lành, mệt mỏi thì... Kể từ khi làm bảo vệ, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Khác với cảm giác chiến đấu ngày đêm căng thẳng trên chiến trường, Diêm Đàm cũng không thích cảm giác đặt sự sống và cái chết sang một bên, anh ấy

cố gắng làm nhiệm vụ như vậy suy cho cùng chính là vì để bản thân sống tốt hơn, hiện tại cuộc sống như vậy đối với anh ấy mà nói quả thực là một giấc mơ.

Hơn nữa... Anh ấy có cảm giác được Diêm Thanh Viên nuôi dưỡng, làm vệ sĩ của Diêm Thanh Viên anh ấy có thể lấy được tiền lương từ chỗ Nghiêm Trạch Thanh, lại có thể làm bảo vệ lấy được tiền lương từ trong tay Diêm Thanh Viên, thỉnh thoảng còn có thể lấy được phí tư vấn từ phía Nghiêm Trạch Thủy, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể lấy được tiền thưởng của Tịch Hạc một chút, liền lấy được đông một chút tây một chút quả thực là nhiều.

Diêm Đàm xụi lơ ngồi trên ghế, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng, anh ấy, Diêm Đàm, phế rồi!

Đưa tay xoa bụng mình, cái bụng vốn dĩ vô cùng rắn chắc giờ đã có xu hướng co thành một cục, Diêm Đàm tỏ vẻ anh ấy cũng không muốn rèn luyện.

"Anh Diêm ơi." Ông chủ nhỏ nhà hàng Viên Hải đi ra, "Bên ngoài có lạnh không anh?"

Bấy giờ đã là cuối thu, nhiệt độ khắp nơi bắt đầu xuống thấp, lá rụng, nhiệt độ không khí cũng giảm, nhưng Diêm Đàm vẫn vô tư ngồi ở cửa như thế này, dường như không hề cảm thấy lạnh.

"Không lạnh." Diêm Đàm nói thật, anh ấy không chỉ không cảm thấy lạnh còn cảm thấy rất thoải mái.

"Vậy em đổi trà lạnh bằng trà nóng được không ạ?" Diêm Thanh Viên không hiểu vì sao Diêm Đàm lại cố chấp với lạnh như vậy.

"Không cần đâu." Diêm Đàm duỗi tay duỗi chân ngồi xụi lơ trên ghế, đột nhiên một chiếc lá đỏ theo gió từ bên cạnh rơi xuống ngực anh ấy, Diêm Đàm lười biếng liếc nhìn.

Ngón tay Diêm Thanh Viên kẹp chiếc lá khô héo, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Bên tai dường như nghĩ đến tiếng lá bị giẫm nát, là tiếng lá cậu giẫm phải trên đường khi tìm chỗ cao để chết, lạo xạo, lạo xạo.

"Em mặc nhiều chút đi." Diêm Đàm nói.

"Anh Diêm mặc còn ít hơn em." Hồi ức của Diêm Thanh Viên bị Diêm Đàm ngắt ngang, theo bản năng nhìn thoáng qua, phát hiện Diêm Đàm cũng chỉ mặc một bộ đồng phục bảo vệ, bên trong vẫn mặc áo ba lỗ mùa hè mới có thể mặc, cái này không hề giữ ấm.

"Anh không lạnh." Thể chất của anh ấy vốn thiên về nóng, bây giờ chắc chắn không cảm thấy lạnh.

"Bây giờ anh không thấy lạnh, đợi đến tối nhất định sẽ rất lạnh, buổi tối nhiệt độ thấp hơn, gió càng lớn, như vậy thời tiết lạnh sẽ khiến người ta lạnh đến tay chân lạnh lẽo thậm chí còn không có tri giác..." Chủ đề của Diêm Thanh Viên đột nhiên dừng lại.



Lúc này Diêm Đàm cũng nhìn cậu.

Hai người đã nhận ra bất thường, mà Diêm Thanh Viên bình thường sẽ không khăng khăng như vậy, hoặc là nói năm ngoái nhiều năm như vậy đều lạnh như vậy, vì sao năm nay biểu hiện của Diêm Thanh Viên lại bất thường hơn trước?

Diêm Đàm lộ vẻ nghi ngờ, Diêm Thanh Viên lập tức bổ sung: "Dạo gần đây tối em thường thấy lạnh, anh Diêm chính là nhân viên quan trọng của em nên dù thế nào cũng không thể bị cảm lạnh nha!"

Diêm Đàm gật đầu: "Yên tâm, không đâu."

Diêm Thanh Viên nghe thấy đối phương bảo đảm thì lập tức xoay người quay về nhà hàng, cậu cảm thấy nếu ở đây nữa thì có thể sẽ bại lộ gì đó.

Do vẫn chưa đến giờ cơm nên người đến ăn chỉ có ít ỏi mấy người, Diêm Thanh Viên nằm sấp trên quầy, sắc mặt uể oải.

Rõ ràng cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của cậu thật sự là có chút thần kinh.

Ngón tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ siết chặt, cảm thấy mình thật vô lý, sống cuộc đời như mơ như vậy, sao cứ mãi canh cánh trong lòng những chuyện không thể xảy ra, chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ mà thôi khó có thể phá vỡ như vậy sao? Ngay cả chứng sợ độ cao khó khăn như vậy cậu cũng đã gần như vượt qua rồi mà!

Tay Diêm Thanh Viên lặng lẽ nắm lấy cánh tay của mình, vì sự nhát gan của mình mà tức giận.

Ở bên ngoài nhà hàng, Diêm Đàm nhìn qua cửa kính vào nhà hàng sáng choang, vẻ mặt chán nản của thiếu niên đều bị anh ấy thu vào đáy mắt, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

___

2/3/2023.

21:55:56.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.